Chỉ là thỉnh thoảng, Kiều Kiều sẽ có loại ảo giác, ánh mắt Vu Hạo nhìn nàng, như là đang nhìn một người khác. Kiều Kiều có lúc cũng sẽ hoài nghi, Vu Hạo có phải thật sự yêu nàng hay không, hay là nói hắn yêu, chỉ là khuôn mặt này? Mà nàng chỉ là người đóng thế kia?

Lâm a di nằm ở trên giường bệnh, sắc mặt có chút tái nhợt, trấn an con gái hai câu, thấy được hai người Nam Cung Vũ lập tức cười lên tiếng chào hỏi.

Lam Kiều sắc mặt lạnh lùng, vừa rồi nàng và đại tiểu thư suýt chút nữa đã bị Vu Hạo bắt gặp, cũng không biết Vu Hạo còn muốn ở tòa thành phố này bao lâu.

Nam Cung Vũ vẻ mặt tự nhiên nói chuyện phiếm với Lâm a di hai câu, quan tâm một hồi tình huống thân thể của Lâm a di.

Bác sĩ nói chỉ là quá mức mệt nhọc, duyên cớ có chút hạ đường huyết, thân thể Lâm a di cũng không lo ngại, nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe.

Tần Phong có một đống lớn vấn đề muốn hỏi, chỉ là người khác ở đây, chỉ đành đè xuống nghi hoặc trong lòng.

Truyền dịch xong, Nam Cung Vũ ôm Nhạc Nhạc về nhà, Lâm a di cảm thấy thân thể không sao rồi, cũng theo đám người Nam Cung Vũ cùng xuất viện.

Kiều Kiều tính tình hướng ngoại, nhiệt tình giống Lâm a di, dọc theo đường đi nói rất nhiều, Nam Cung Vũ theo lễ phép bàn tán về đủ thứ chuyện đáp lời, cũng không muốn cùng nàng trò chuyện quá nhiều.

Đến cửa nhà, khi chuẩn bị từng người về nhà, Kiều Kiều đột nhiên hỏi, "Nam Cung cái họ này, rất hiếm thấy a! Vũ tỷ, có muốn ta nói một chút với Hạo ca ca hay không, giúp ngươi giới thiệu bạn trai?"

"Không cần, nàng có đối tượng rồi." Lam Kiều lạnh giọng cự tuyệt nói.

Lam Kiều dọc theo đường đi vẫn trầm mặc không nói, giờ khắc này đột nhiên lên tiếng, dọa Kiều Kiều hết hồn.

Sau khi vào nhà, Tần Phong lập tức như pháo liên châu một hơi hỏi, "Kiều tỷ, các ngươi có phải quen người đàn ông kia không? Hắn đến tột cùng là ai? Các ngươi tại sao phải trốn hắn? Lần trước những người mặc áo đen kia cùng hắn có có quan hệ sao?"

Lam Kiều không để ý đến hắn, Nam Cung Vũ chỉ đành đi ra hòa giải, "Tần Phong, chuyện này có chút phức tạp, sau này có cơ hội chúng ta chậm rãi giải thích cùng ngươi."

Tần Phong đi rồi, Lam Kiều hạ thấp giọng lạnh lùng nói, "Đại tiểu thư, người phụ nữ kia nói nhiều, vô cùng có khả năng làm hư chuyện, ngươi thật sự không dự định xử lý đi sao?"

Nhiệm vụ hàng đầu của Lam Kiều là bảo vệ an toàn của đại tiểu thư, người sẽ có khả năng uy hiếp được đại tiểu thư không chút do dự diệt trừ. Hôm nay, thiếu một chút, Vu Hạo liền phát hiện các nàng, đến thời điểm đó mặc kệ có thể đem Vu Hạo giết người diệt khẩu hay không, hành tung của đại tiểu thư đều ẩn giấu không được rồi.

Nam Cung Vũ chung quy không có đồng ý đề nghị diệt khẩu của Lam Kiều.

Hai người mấy ngày nay đều chờ ở nhà không ra khỏi cửa, để tránh khỏi sẽ cùngVu Hạo đụng mặt, vốn dự định qua mấy ngày chờ Vu Hạo rời khỏi thành phố này, tràng nguy cơ này thì tính như có một kết thúc.

Hai người biết điều làm việc, lại không ngờ tới phiền phức vẫn cứ tìm tới cửa rồi.

8 giờ 15 phút tối, hai người tắm xong, ăn mặc váy ngủ một đen một trắng cùng loại, nằm trên ghế sa lông xem phim.

Tiếng gõ cửa vang lên, Lam Kiều đứng dậy đi mở cửa, Tần Phong đứng ở ngoài cửa, cánh tay trái trúng đạn, máu tươi nhỏ xuống trên mặt đất.

Tần Phong biểu hiện kinh hoảng cầu viện nói với Lam Kiều, "Kiều tỷ, cứu ta!"

Tần Phong vào phòng, Lam Kiều cảnh giác đánh giá một hồi ngoài cửa sổ, một đám người ở dưới lầu tra xét, Lam Kiều vội vàng đem vết máu ngoài cửa và trong phòng dọn dẹp sạch sẽ, không có để lại chút dấu vết.

Tần Phong đau đến đầy mặt mồ hôi lạnh, Lam Kiều từ bên trong hộp thuốc lấy ra kim gây tê, cái nhiếp, cồn và băng gạc, ở bang phái, bị thương trúng đạn chính là chuyện thường, bản thân Lam Kiều cũng thường thường bị thương, cho nên đã học được làm sao đơn giản xử lý băng bó vết thương.

Bởi vì tác dụng của thuốc gây tê, đau đớn hơi hòa hoãn, mặt Tần Phong không hề vặn vẹo đến lợi hại như vậy.

Lam Kiều dùng cái nhíp đem viên đạn lấy ra, dùng băng gạc đem vết thương băng bó cẩn thận, lạnh giọng hỏi, "Xảy ra chuyện gì?"

"Đêm nay Lăng Chí thiết yến khoản đãi biểu đệ Vu Hạo của hắn, đại ca tham gia cũng dẫn ta tới, ta.. Ta nhất thời kích động thì động thủ, kết quả thất bại. Ta tuy thừa dịp rối loạn đào tẩu, nhưng Lăng Chí thấy được mặt của ta." Giờ khắc này, Tần Phong cũng vì sự lỗ mãng của chính mình ảo não, lúc đó thấy được kẻ thù gần ngay trước mắt, thân thể hoàn toàn không bị khống chế, không hề nghĩ ngợi thì động thủ. Kết quả không chỉ có không có giết chết kẻ thù, chính mình ngược lại bại lộ thân phận, bị thuộc hạ của Lăng Chí truy sát, bên trong lưu vong còn trúng đạn.

Lam Kiều sầm mặt lại, chau mày, vừa mới chuẩn bị nói cái gì, ngoài cửa truyền đến tiếng cửa mở sát vách, cùng với tiếng nói chuyện của Vu Hạo, "Bá mẫu, vừa rồi có thấy kẻ khả nghi nào hay không?"

Sắc mặt Tần Phong tái nhợt, nín thở, không dám nói nữa.

Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, tiếng gõ cửa nặng nề đập ầm ầm ở trên lòng của mỗi người, chói tai mà đáng sợ.

Trong phòng đèn sáng, trong nhà khẳng định có người, nếu như chậm chạp không mở cửa, ngược lại sẽ khiến cho Vu Hạo hoài nghi, nhưng mà bất kể là Tần Phong, hay là Nam Cung Vũ và Lam Kiều, đi mở cửa đều sẽ bại lộ thân phận.

Lam Kiều nắm chặc dao găm, chậm rãi đi đến cạnh cửa.

Lại muốn bắt đầu cuộc đời lưu vong rồi sao? Rốt cục vẫn là đi tới bước đi này sao? Đúng là vẫn còn tránh không khỏi sao sao? Ở trong lòng cười khổ thầm nghĩ.

Nam Cung Vũ đúng lúc ngăn cản Lam Kiều, đem người kéo trở lại nhà, nhẹ giọng nói với Nhạc Nhạc, "Nhạc Nhạc đợi lát nữa đi mở cửa một chút, thúc thúc hỏi có nhìn thấy cái gì hay không, liền nói không nhìn thấy bất cứ thứ gì, thúc thúc hỏi trong nhà có còn người khác hay không, thì nói chúng ta đều ra ngoài rồi."

Nhạc Nhạc tuy không biết tại sao, lại vẫn là ngoan ngoãn nghe theo, mở cửa, bên ngoài quả nhiên đứng một người đàn ông.

Vu Hạo vốn đều có chút không nhịn được, lòng nghi ngờ càng ngày càng nặng, ai biết, cửa đột nhiên mở ra, đối diện lại là một bé gái còn chưa kịp cao bằng eo hắn.

"Người bạn nhỏ, người trong nhà của ngươi có ở đây không?"

Nhạc Nhạc lắc đầu một cái, bi bô nói, "Chỉ có một mình ta ở nhà."

"Vừa rồi nghe được thanh âm kỳ quái gì không?"

"Ta ở phòng ngủ xem phim hoạt hình, cái gì cũng không nghe thấy."

"Có thể để cho thúc thúc vào nhà xem thử không?" Vu Hạo còn chưa phải quá yên tâm, chuẩn bị vào nhà tra thử.

Lòng của Nam Cung Vũ trong nháy mắt nhấc lên, Lam Kiều một lần nữa nắm chặc dao găm.

Nhạc Nhạc một mặt vẻ mặt run rẩy, có chút sợ hãi nhỏ giọng cự tuyệt nói, "Không thể, tỷ tỷ đã nói, không thể để người lạ vào nhà."

Thấy được Vu Hạo chuẩn bị mạnh mẽ vào nhà, Nhạc Nhạc oa một tiếng khóc lên, Lâm a di sát vách nghe được tiếng khóc của Nhạc Nhạc, nhanh chóng qua ngăn cản Vu Hạo, đem Nhạc Nhạc ôm vào trong lòng dỗ một chút.

Điện thoại của Vu Hạo đột nhiên vang lên, Nam Cung Phi gọi đến.

"Thiếu chủ, vâng, ta lập tức đặt chuyến bay gần đêm nay trở về."

Vu Hạo lúc này quay người rời khỏi, không có vào nhà tra nữa.

Nhạc Nhạc đóng cửa lại, khuôn mặt nhỏ rưng rưng muốn khóc nhất thời nét mặt tươi cười như hoa, bước chân ngắn hùng hục chạy đến trước mặt Nam Cung Vũ, con mắt trắng đen rõ ràng rạng ngời rực rỡ, "Tỷ tỷ, Nhạc Nhạc làm tốt lắm không?"

Cầu xin biểu dương, cầu xin khích lệ, cầu xin ôm ôm!

Nam Cung Vũ ôm lấy Nhạc Nhạc, hôn một cái, cười nói, "Nhạc Nhạc thông minh nhất rồi!"

Nguy cơ giải trừ, Tần Phong còn chưa kịp thở một hơi, bụng dưới đã bị người hung hăng đánh một quyền, đau đến ngã quỵ ở mặt đất.

Tác dụng thuốc tê đã qua, vết thương trúng đạn đau nhức, bây giờ lại bị đánh một quyền, mắt Tần Phong nổ đom đóm, suýt chút nữa ngất đi.

"Ai cho ngươi không đầu không đuôi tùy tiện xuất thủ! Lúc trước ngươi cầu xin ta dạy cho ngươi, ta có phải đã nói cùng ngươi, chuyện ngươi báo thù tự mình giải quyết, ta sẽ không nhúng tay hay không? Ngươi bây giờ gây họa, một mực trốn đến nơi này của chúng ta, vừa rồi còn thiếu chút nữa liên lụy đến đại tiểu thư!"

Lam Kiều càng nói càng tức, hối hận lúc trước đáp ứng thỉnh cầu của Tần Phong, bây giờ nguy hiểm đến an nguy của đại tiểu thư.

Mắt thấy Lam Kiều lại là một quyền rơi xuống, Tần Phong nhanh chóng cầu xin tha thứ, "Kiều tỷ, ta sai rồi, chỉ là ta có thể tín nhiệm chỉ có các ngươi, cho nên lúc đó ta không hề nghĩ ngợi, liền chạy trốn tới hướng này.."

Nam Cung Vũ nhanh chóng kéo Lam Kiều nổi giận, vì Tần Phong lên tiếng xin xỏ cho, "Đừng đánh, hắn đều bị thương rồi."

Lửa giận quanh thân Lam Kiều trong nháy mắt bị tắt, nắm chặt quả đấm dần dần buông ra, lúc chuyển hướng Nam Cung Vũ sắc mặt đã nhu hòa xuống, "Đại tiểu thư, chúng ta bây giờ phải làm sao?"

Lăng Chí làm lão đại của Lăng Vân bang, đương nhiên không phải nhân vật đơn giản. Hắn dùng tốc độ nhanh nhất đã điều tra xong mạng lưới liên lạc của Tần Phong và địa phương có thể ẩn thân, phái thủ hạ từng cái tra xét, đám người Lam Kiều gần đây cùng giao du thân thiết với Tần Phong, đương nhiên cũng không tránh được hoài nghi.

Sáng sớm ngày hôm sau, lại là một trận tiếng gõ cửa gấp gáp mà chói tai, Lam Kiều thức dậy mở cửa, đứng ở phía ngoài hơn mười tên côn đồ cắc ké, một đám người không khách khí đẩy Lam Kiều ra, xông vào.

Lam Kiều thái độ khác thường không có ngăn cản, một đám người lục soát một phen, cái gì cũng không tìm được, một lát sau thì rời đi, chỉ là đem gian nhà làm cho lung ta lung tung.

Lam Kiều có chút phiền lòng, lại vẫn là nhịn không hề động thủ, chờ một đám người rời đi, mới đóng cửa lại bắt đầu ra tay thu dọn gian phòng.

Lam Kiều quen thuộc sự sắp xếp quân sự của trại huấn luyện, nhất định phải đem gian phòng thu thập đến quy tắc chỉnh tề, mỗi một dạng đồ vật bày ra ở vị trí cố định, ngay ngắn rõ ràng, sạch sẽ ngăn nắp.

Nam Cung Vũ trượt đi xe lăn, cùng Lam Kiều đồng thời thu thập, đây là nhà các nàng cùng ở, mỗi một góc đều có tâm huyết của hai người hồi ức của hai người.

"May mà đại tiểu thư sớm đoán được, tối hôm qua liền để Tần Phong suốt đêm rời khỏi."

Tối hôm qua, Nam Cung Vũ cho Tần Phong một cái chìa khóa cửa phòng, để hắn tạm thời đi chỗ Trần thúc sau khi qua đời bỏ trống trốn mấy ngày.

Quả nhiên không ra dự liệu Nam Cung Vũ, Lăng Chí nhanh như vậy thì phái người tra đến trong nhà, may mà Vu Hạo đã rời khỏi, thuộc hạ của Lăng Chí cũng không quen biết các nàng, bằng không sự tình sẽ càng ngày càng vướng tay chân.

Sau khi qua mấy ngày nguy hiểm, Tần Phong lại suốt đêm trốn trở về, từ sau khi Lam Kiều dời vào phòng ngủ của Nam Cung Vũ, gian phòng trước của Lam Kiều trống không, bây giờ Tần Phong vào ở dưỡng thương.

Lam Kiều lại khiển trách Tần Phong một trận, bởi vì duyên cớ đại tiểu thư, mới nhịn đến không có động thủ. Tần Phong biết bởi vì chính mình làm việc lỗ mãng, chọc phiền toái lớn cho Kiều tỷ, thái độ nhận sai tốt, luôn mãi bảo đảm nhận lấy giáo huấn, quyết sẽ không tái phạm.

Mấy ngày nữa, chính là ngày giỗ của tỷ tỷ Nam Cung Lâm.

Mấy ngày nay, Nam Cung Vũ nhớ tới chuyện cũ, tâm tình luôn là có mấy phần đau thương.

Lam Kiều hiểu nàng, cũng không khuyên lơn, chỉ là để nàng tựa ở trên vai của mình, yên tĩnh nằm trên ghế sa lông.

"Kiều, quá khứ hàng năm tôi đều sẽ đi trước mộ tỷ tỷ tế bái, năm nay, tôi cũng nhất định phải đi." Nam Cung Vũ lời nói kiên định. Lý trí nói cho nàng biết, không nên đi, nguy hiểm, nhưng mà về tình cảm, nàng lại không thể không đi.

Sau khi tỷ tỷ chết, trở thành bí mật cay đắng không người dám đề cập của Nam Cung gia tộc, năm đó người biết chết có chết, đi có đi, qua nhiều năm như vậy, chỉ có chính mình còn sẽ đi thăm tỷ tỷ, tế bái một hồi.

Mẫu thân một lần đều không có từng đi, thậm chí ngay cả tang lễ đều không có tham gia. Khi Nam Cung Phi đến Nam Cung gia, tỷ tỷ đã mất, những năm này, Nam Cung Vũ cũng chưa từng nhắc qua với nàng.

Như năm nay, mình cũng không đi, trước mộ tỷ tỷ cả một bó hoa, một nén nhang đều không có, lạnh lẽo vắng ngắt, không người hỏi thăm, tỷ tỷ lẻ loi một mình, sợ là sẽ phải thương tâm đó.

Hết chương 26

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play