Hai người đi xuống lầu phòng ăn khách sạn ăn điểm tâm, Nhạc Nhạc và Tần Phong cũng vừa hay đang ăn. Lam Kiều đem toàn bộ bánh mì lúa mạch nướng để vào lò nướng bánh mì, nướng đến khô vàng xốp giòn, kẹp trên trứng gà tươi và thịt xông khói, để vào trong đĩa của mình và đại tiểu thư.

Nhạc Nhạc phát hiện không có phần của mình, quả đấm nhỏ nắm cái muỗng, có chút bất mãn nói, "Ta cũng muốn."

Lam Kiều lạnh lùng ném một câu, "Tự mình đi lấy." Liền không tiếp tục để ý Nhạc Nhạc.

Nhạc Nhạc nhô lên quai hàm, tức giận.

Nam Cung Vũ nhìn một lớn một nhỏ một buổi sáng sớm thì sai đĩa, bất đắc dĩ chỉ đành đem bánh mì nướng bồi thêm trứng gà trong đĩa của chính mình để vào trong đĩa Nhạc Nhạc, Lam Kiều hết cách rồi, chỉ đành đem bánh mì nướng trong đĩa chính mình để vào trong đĩa đại tiểu thư, tự mình lại lần nữa đi làm một phần.

Nhạc Nhạc ở bên trong đấu tranh cùng Lam Kiều đạt được thắng lợi, thị uy một loại giả trang một mặt quỷ với Lam Kiều. Từ sau khi phát hiện Lam Kiều ở trước mặt tỷ tỷ đặc biệt dịu ngoan nghe lời, Nhạc Nhạc dần dần không sợ Lam Kiều như vậy, đặc biệt là có tỷ tỷ ở đây, có thể chống lưng cho mình.

Ăn xong bữa sáng Lam Kiều đi lái xe, địa phương cách nơi đây năm phút đồng hồ đường xe, có một nơi đường leo núi, đồn đại trên đỉnh ngọn núi phong quang tú lệ, có kỳ cảnh xoay chuyển tình thế. Chỉ là leo lên đỉnh cao nhất phải phí ít nhất bốn, năm tiếng, phần lớn người đều kiên trì không tới, bình thường leo đến giữa sườn núi liền đường cũ vòng về.

"Tôi và Nhạc Nhạc ở trong xe chờ các ngươi." Nam Cung Vũ biết Lam Kiều tới đây là vì tập huấn cho Tần Phong, mình ở trên xe kể một chút câu chuyện cho Nhạc Nhạc, nghe một chút âm nhạc giết thời gian.

"Đại tiểu thư, nghe người ta nói, trên đỉnh ngọn núi cảnh sắc rất đẹp." Cảnh sắc đẹp nữa, nếu như không có người làm bạn, lại có tư vị gì. Huống chi, Lam Kiều cũng không yên tâm đem đại tiểu thư một mình ở lại trong xe.

"Nhưng mà tôi và Nhạc Nhạc làm sao leo lên?" Nam Cung Vũ khổ sở nói.

"Tôi cõng cô a, Nhạc Nhạc ném cho Tần Phong cõng, mang nặng leo núi vốn là nội dung huấn luyện hôm nay của chúng ta."

Bình thường huấn luyện mang nặng, Lam Kiều và Tần Phong cõng chính là hòn đá, Nam Cung Vũ đột nhiên hiểu được, thì ra nguyên lai mình và Nhạc Nhạc hôm nay phải đảm nhiệm nhân vật hòn đá, chỉ có điều..

"Nhưng mà tôi tốt xấu gì cũng sắp tới năm mươi kg." Nam Cung Vũ lo lắng nói, bình thường Lam Kiều chạy bộ sáng sớm nhiều nhất mang nặng hòn đá 25 kg, thể trọng của mình gần như là hai lần thường ngày.

"Đại tiểu thư, không thành vấn đề, qua 20 năm nữa tôi cũng cõng nổi."

Thấy được vẻ mặt Lam Kiều long trọng thề thốt, Nam Cung Vũ cũng không còn cách nào cự tuyệt, chỉ là âm thầm bấm ngón tay tính toán, hai mươi năm sau Lam Kiều đều là người sắp 40 rồi, còn có thể cõng nổi chính mình sao?

Lên núi đường chậm rãi, Nhạc Nhạc không cần chính mình bước đi, nằm nhoài trên lưng Tần Phong ca ca, thảnh thơi hết nhìn đông tới nhìn tây, tò mò đánh giá chung quanh, nhích tới nhích lui, một chút không an phận.

Tần Phong cực khổ dọc theo đường đi không chỉ có hai chân trầm trọng, dường như đổ chì, mệt đến thở không ra hơi, đồng thời còn muốn lo lắng, đừng không cẩn thận đem tiểu gia hỏa lộn xộn trên lưng ném đi.

"Ca ca, mau nhìn, cây kia mọc đến thật kỳ quái." Nhạc Nhạc chỉ vào đại thụ trời xanh ven đường kinh hô. Cây kia rễ quay quanh vặn vẹo, cơ hồ hiện ra góc 90 độ, rủ xuống ở bên trên vách núi cheo leo.

Lúc này, thể lực của Tần Phong đã sắp đến cực hạn, nơi nào còn có tâm tình đi thưởng thức phong cảnh, chỉ cảm thấy mỗi một bước bậc thang đều gian nan vạn phần, hai chân phù phiếm vô lực, vài bước đều suýt chút nữa giẫm hụt, Nam Cung Vũ nhìn ra một bên kinh hồn bạt vía, chỉ lo Tần Phong mang theo cả Nhạc Nhạc đồng thời từ trên bậc thang lăn xuống dưới.

Trái lại Lam Kiều một bên, hết sức thả chậm tốc độ, nhiều lần đều đang ở chỗ chờ đợi một trận thật dài, thấy được Tần Phong đuổi theo, mới tiếp tục hướng phía trước.

Nam Cung Vũ móc ra khăn giấy lau mồ hôi trên mặt của Lam Kiều, nhẹ giọng nói, "Mệt rồi chưa, phía trước có chòi nghỉ mát, có muốn nghỉ ngơi một chút hay không?"

Chính mình có thể so với Nhạc Nhạc nặng hơn nhiều, mặc dù thể lực của Lam Kiều tốt hơn Tần Phong, tố chất thân thể mạnh hơn Tần Phong, nhưng Lam Kiều chung quy cũng là sẽ mệt, chỉ là cô mặc kệ mệt nữa mỏi nữa, cũng chưa bao giờ sẽ dễ dàng nói ra khỏi miệng.

"Tôi không sao." Thanh âm của Lam Kiều vẫn là trầm ổn trước sau như một, hoàn toàn cảm giác không ra, người leo hai giờ sơn đạo là cô.

"Tần Phong, kì kì kèo kèo làm cái gì, đi nhanh chút!" Lam Kiều xoay người cau mày thúc giục, trái với biểu hiện ôn hòa lúc nói chuyện với Nam Cung Vũ trước đó.

"Kiều tỷ, ta.. Ta Thật sự là đi không nổi rồi, ta ở.. Ở chòi nghỉ mát nghỉ một lát rồi đi, được.. Có được hay không?" Tần Phong vừa từng ngụm từng ngụm thở dốc, vừa đứt quãng nói, mồ hôi như mưa, mồ hôi thấm ướt viền mắt, đâm vào con mắt đều không mở ra được.

"Không được! Tiếp tục cho ta." Thái độ của Lam Kiều là không kiên quyết không thể nghi ngờ.

Quá khứ cô ở doanh trại sát thủ là huấn luyện thế nào?

Cho dù chân sắp muốn đứt rời cũng không dám dừng lại, người dừng lại sẽ bị viên đạn xuyên qua đầu, cho nên mặc dù trước mắt từng trận biến thành màu đen, cũng không dám té xỉu, ngất đi tức mang ý nghĩa tử vong.

Hình thức sinh tồn rất tàn khốc vô tình, nhưng cũng rất hữu hiệu, sát thủ từ trong doanh trại sát thủ sống sót mà đi ra ngoài đều là cao thủ hàng đầu cao cấp nhất, lúc chấp hành nhiệm vụ tỉ lệ sống sóng cực cao.

Nam Cung Vũ biết Lam Kiều trước đây ở doanh trại sát thủ tháng ngày rất khổ, nhưng bởi vì không có tận mắt nhìn thấy, cho nên cũng không từng tự mình lĩnh hội, chỉ là bây giờ thấy được Tần Phong huấn luyện nỗi khổ, biết tất cả những thứ này còn không sánh được một phần vạn nỗi khổ năm đó Lam Kiều huấn luyện, lập tức đau lòng cực kỳ, ở sau gáy hơi chảy mồ hôi của Lam Kiều hôn một cái.

Lam Kiều chỉ cảm thấy sau gáy một trận tê tê, ngực run sợ một hồi, trong lòng thật là vui mừng.

Lại qua nửa giờ, phía sau lưng Tần Phong đã hoàn toàn bị mồ hôi ướt đẫm, trên đường té lộn mèo một cái, té rách đầu gối, may mà bảo vệ Nhạc Nhạc, không để cho Nhạc Nhạc bị thương.

Nhạc Nhạc đã từ trên lưng Tần Phong xuống rồi, bước chân ngắn đi theo phía sau ca ca.

Thời điểm đến chòi nghỉ mát kế tiếp, Nam Cung Vũ cuối cùng không đành lòng lên tiếng xin xỏ cho với Lam Kiều, "Để hắn nghỉ ngơi một chút đi, tôi thấy hắn sắp tới cực hạn rồi."

Lam Kiều vốn không muốn để cho Tần Phong nghỉ ngơi, mệt đến cực điểm mới có thể đột phá cực hạn bản thân, cho dù quá trình đột phá cực hạn là thống khổ, đó là một loại trải nghiệm sống không bằng chết, Lam Kiều quá khứ trải qua rất nhiều lần.

Cùng lúc đó, đột phá cực hạn cũng là cực kỳ nguy hiểm, có người sẽ gắng không nổi mà chết đi, năm đó ở doanh trại sát thủ người huấn luyện cùng Lam Kiều, không ít đều là vì vậy mà chết.

Bởi vì đại tiểu thư mở miệng cầu xin, lòng lạnh lẽo cứng rắn đến đâu cũng sẽ trở nên mềm mại lên, cho nên Lam Kiều không hề kiên trì, cho phép Tần Phong ở chỗ này nghỉ ngơi.

Tần Phong như được đại xá, hai chân mềm nhũn, trở mình một cái nằm trên đất, mắt nổ đom đóm, xương cốt toàn thân cũng giống như là tan vỡ rồi.

Tần Phong cảm thấy thân thể đã không giống như là của chính mình, mồ hôi trên người đã chảy sạch, không khí như là dao găm, mỗi một lần hô hấp đều là đau xót ruột, chỉ hy vọng vĩnh viễn ngủ như chết trên đất, không cần tiếp tục phải đứng lên.

Ở dưới thúc giục của Lam Kiều, Tần Phong cũng không có như lữ khách tầm thường du sơn ngoạn thủy như vậy, vừa đi vừa nghỉ chậm rãi leo núi, từ đầu tới đuôi vẫn duy trì tốc độ cực nhanh, chính giữa không có một chút nào ngừng lại, cho nên vốn cần bốn, năm tiếng lộ trình, hai người ở dưới tình huống mang vật nặng cũng chỉ dùng hai giờ rưỡi. Chính là bởi vì đi tới tốc độ cực nhanh, cho nên Tần Phong mới có thể mệt đến sắp hư thoát.

Cách trên đỉnh ngọn núi không xa, lấy tốc độ của Lam Kiều nhiều nhất chỉ cần 20 phút. Tần Phong đã mệt nằm sấp trên đất, một đầu ngón tay cũng không nhúc nhích được, Lam Kiều nghĩ đến đợi lát nữa còn có đường từ từ xuống núi, liền dặn dò Tần Phong bồi tiếp Nhạc Nhạc ở lại nghỉ ngơi tại chỗ, chính mình thì lại tiếp tục cõng lấy đại tiểu thư, bước vào hướng trên đỉnh ngọn núi.

Nam Cung Vũ nhìn Lam Kiều một mạch đi về trước, trong lòng biết tâm tư của cô, liền cũng không nhiều lời nữa.

Lam Kiều muốn cùng nàng sóng vai xem phong quang trên đỉnh ngọn núi.

Ở chân núi, Lam Kiều đã nói muốn dẫn nàng đi trên đỉnh ngọn núi nhìn, Lam Kiều đối với chuyện từng hứa với nàng, chưa từng có nuốt lời.

Không có Tần Phong cản trở, Lam Kiều đi đến mau hơn so với trước, như là một cơn gió, chỉ dùng thời gian một phút liền đã tới đích.

Nam Cung Vũ từ trên lưng Lam Kiều xuống, ngồi ở trên băng đá chòi nghỉ mát trên đỉnh ngọn núi. Ánh nắng sớm thấm ướt ghế đá, có chút man mát, Lam Kiều đem áo khoác cởi xuống, đặt ở trên băng đá, mới để cho Nam Cung Vũ ngồi xuống.

Lam Kiều mặc ở sơ mi T màu đen bên trong đã bị mồ hôi thấm ướt, phía sau lưng một bãi dấu ấn vệt nước.

Nam Cung Vũ đưa tay sửa lại một chút tóc hơi loạn của Lam Kiều, cuối sợi tóc kia cũng mang theo mồ hôi hột óng ánh.

Gió trên đỉnh ngọn núi thật lạnh thoải mái, trong không khí tràn ngập sương mù hơi mỏng, trong không khí phiêu đãng mùi vị mới mẻ rừng rậm mang đến.

Ánh mặt trời xuyên thấu qua bóng cây ban bác rơi xuống, xua tan sương mù mơ hồ, cảnh sắc trước mắt dần dần sáng tỏ lên.

Bên dưới ngọn núi liếc mắt một cái là rõ mồn một, hồ nước trong suốt như phỉ thúy uốn lượn mà qua, xoay quanh quanh quẩn, bích đàm u cốc, ruộng đồng sóng lúa, theo giai điệu gió mát triển khai đung đưa.

Một trận gió mát lướt qua, mát mẻ khô mát, Lam Kiều thoải mái nheo cặp mắt lại, cằm đặt ở trên bả vai Nam Cung Vũ.

Nam Cung Vũ nghiêng mặt sang bên, hôn hai mắt nhắm chặt Lam Kiều một cái, ôm qua cánh tay của Lam Kiều, để cô từ phía sau vòng lấy hông của mình, đồng thời lẳng lặng mà ngồi ở trên băng đá.

Đây không phải Lam Kiều lần đầu tiên huấn luyện leo núi, chỉ là dĩ vãng, đường xá từ từ, vô vị khô khan, cô độc, thật là vô vị, chưa bao giờ có nhàn tình nhã trí thưởng thức phong cảnh trên đỉnh ngọn núi. Lần này có Nam Cung Vũ làm bạn, mới lần đầu tiên phát hiện phong cảnh trên đỉnh ngọn núi vô hạn, thú vị của di lịch nảy sinh.

"Đại tiểu thư"

"Ừm."

"Đại tiểu thư."

"Hả?"

"Đại tiểu thư."

"Làm sao vậy?"

"Đại tiểu thư, cám ơn cô." Lam Kiều hơi cong lên khóe miệng.

"Đứa ngốc, chị khổ cực cõng tôi lên núi, ngược lại cảm ơn tôi làm cái gì?" Nam Cung Vũ bật cười nói.

Lam Kiều cũng không trả lời, chỉ là một mình lén lút cười khúc khích, cầm thật chặt tay của đại tiểu thư, mười ngón liên kết.

Một đường có cô làm bạn, từ đây không còn cô đơn nữa.

Cảnh tượng như vậy, Lam Kiều trong đầu đã ảo tưởng qua vô số lần, chưa bao giờ dám hy vọng xa vời, có một ngày vậy mà sẽ giấc mơ trở thành sự thật.

Vốn dĩ vẫn luôn là thiên hoang địa lão một mình cô, Lam Kiều vẫn cho là, phần yêu say đắm này cô sẽ cả đời chôn sâu ở đáy lòng, một đời canh giữ ở bên đại tiểu thư thì đã trọn rồi. Nào dám mơ ước xa vời, đại tiểu thư có một ngày cũng sẽ đáp lại tình cảm của cô, Lam Kiều đến nay đều cảm thấy không quá chân thực.

Người có thất tình lục dục, không biết hài lòng, sẽ được voi đòi tiên. Khi cô mới vừa bị đại tiểu thư từ bên bờ tử vong kéo trở về, tâm nguyện của cô thật rất nhỏ, chỉ muốn không bị chết đói không bị đông chết, sống tiếp. Đến lúc sau, tiến vào doanh trại huấn luyện sát thủ của Nam Cung gia, tâm nguyện của cô vẫn thật rất nhỏ, chỉ muốn không bị đào thải, có thể được đại tiểu thư vừa ý tuyển chọn.

Lại sau đó, làm tới vệ sĩ thân cận của đại tiểu thư, cô bắt đầu trở nên càng ngày càng lòng tham, cô hi vọng cách đại tiểu thư gần hơn một chút, cô hy vọng có thể chờ ở phía sau đại tiểu thư lâu hơn một chút, hi vọng ánh mắt đại tiểu thư có thể dừng lại ở trên người cô càng nhiều một chút.

Bây giờ, cô chỉ muốn càng được voi đòi tiên, càng thâm nhập da thịt kết thân.

Răng môi quấn quít, hô hấp của hai người trong nháy mắt trở nên nóng bỏng nóng rực.

Ngày tốt mỹ cảnh, giai nhân làm bạn, mới không phụ vẻ đẹp tuổi xuân.

Hết chương 19

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play