Nước biển trân quý được vận chuyển từ nơi xa xôi đến.

Xe đặc chế chạy từ cổng chính vào, chậm rãi xuyên qua hoa viên, trên mặt đường không có bất cứ trở ngại gì, đảm bảo xe vận chuyển sẽ không có xóc nảy.

Bể bơi đã được rửa sạch thật cẩn thận, không có lưu lại bất cứ tạp chất gì.

Chú Trương ở phòng sau canh chừng tiến độ thêm nước biển, Vân Hàng thì đi ở phía trước để ký tên nhận hàng.

Khi thấy nhân viên công tác, cậu gật gật đầu: “Trùng hợp thật đấy.”

Đường Trường Ngôn nhìn cậu, cười cười: “Đã lâu không gặp.”

Kỳ thật cũng chẳng lâu lắm, cùng lắm chỉ là một câu chào hỏi lễ phép mà thôi, Vân Hàng cũng chẳng đặc biệt để ý.

“Anh không phải là tình nguyện viên bên chính phủ à?”

“Cũng không khác lắm, nhưng mà cũng phải đi làm công kiếm tiền chứ.” Đường Trường Ngôn nhún nhún vai: “Nếu không chỉ dựa vào trợ cấp của người tình nguyện thì không đủ sống.”

“Cho nên đây là chỗ làm của anh à?”

Đường Trường Ngôn lộ ra vẻ cười khổ: “Cũng không phải, chỉ là làm thêm thôi, tôi mới đến đây không lâu, còn chưa tìm được công việc thích hợp.”

Vân Hàng nỉ non một tiếng: “Thế à…”

Cậu đưa tờ đơn nhận hàng đã được ký nhận xong đưa qua, Đường Trường Ngôn nhận lấy, thuận miệng nói: “Nếu như nhà của các cậu có công việc gì nhàn hạ thì có thể tìm tôi nha, tôi cái gì cũng có thể làm được, bảo an cũng được.”

Vân Hàng lắc đầu, lễ phép nói: “Xin lỗi nha, nhà của chúng tôi tạm thời không có tuyển thêm người.”

Cho dù có, cậu cũng không định tìm người trước mặt này.

Trong lòng cậu mơ hồ có một loại trực giác, đối phương cũng không quá đáng giá để tín nhiệm.

“Tôi chỉ nói thế thôi, lỡ may có thì sao.” Đường Trường Ngôn cũng không buồn bực, sau khi kiểm tra đối chiếu đơn đặt hàng xong thì đứng một bên nói chuyện phiếm với cậu: “Cậu đối tốt với giao nhân của mình thật ấy, đây là lần đầu tiên tôi thấy có cố chủ nguyện ý tiêu tiền để tìm nước biển cho tôi tớ của mình.”

Vân Hàng không thích hai chữ tôi tớ này, cậu sửa lại cho đúng: “Anh ấy gọi là Thương Nguyệt.”

Sắc mặt của Đường Trường Ngôn cứng đờ.

Vô nghĩa.

Hắn ta có thể không biết tên kia gọi là gì à?

Nhưng mà ngoài miệng, hắn ta chỉ có thể nói: “Tên này thật đặc biệt.”

Vân Hàng “ừm” một tiếng.

Chỉ là một câu khách khí nói chuyện phiếm, hắn ta cũng không trông cậy người bên cạnh thật sự có thể nói ra cái gì quá đặc biệt.

Đường Trường Ngôn nói rất nhiều lời, tựa hồ là vì muốn kéo gần quan hệ với cậu, thấy cậu quan tâm giao nhân của mình như thế, vậy nên chủ đề chủ yếu đều xoay quanh Thương Nguyệt.

“Nước biển đã tới rồi, hắn không xuống xem à?”

“Anh ấy đang ngủ.” Buổi sáng hôm nay trị liệu có chút lâu, có lẽ là do nguyên nhân hải vực sắp xuất hiện, thời tiết càng ngày càng nóng, Thương Nguyệt ngâm mình ở trong nước không chịu đựng lên, Vân Hàng đi vào kéo hắn lên, hắn lại không nghe lời giống bình thường mà cứ đong đưa hai chân, bơi đến trung tâm bể bơi.

Vân Hàng là một con vịt cạn, không có cách nào bắt hắn được.

Kết quả chính là trị liệu quá lâu, ngay cả cơm trưa cũng chẳng ăn được.

Tuy rằng nước biển nhân tạo không có tác dụng phụ, nhưng rốt cuộc thì chẳng phải là nước biển thật, đối với Thương Nguyệt, giao nhân có bệnh cơ sở nghiêm trọng như vậy, trị liệu như vậy thì có chút quá tải.

Đường Trường Ngôn cười cười: “Cả ngày hắn cứ ở nhà như vậy, không ra ngoài à?”

Vân Hàng cảm giác hình như hắn ta đang thử cái gì đó.

Cũng có lẽ chỉ là cảm giác của mình, nhưng Vân Hàng cảm thấy bản thân nên cảnh giác hơn.

“Không đi, bác sĩ kiến nghị như thế.”

“Như vậy à…”

Vân Hàng không hề nói tiếp, hai người lại yên tịnh.

Toàn bộ nước biển đã được đổ vào trong ao, xe vận chuyển chậm rãi đi ra ngoài.

Trước khi lên xe, Đường Trường Ngôn đột nhiên đi đến gần cậu, nói nhỏ với cậu: “Mấy ngày nữa chính phủ sẽ đưa quà đáp lễ đến, bọn họ hy vọng có thể nhìn thấy giao nhân khá hơn.”

Không đợi Vân Hàng trả lời, đã nhảy vào trong xe đi mất.

Xe đi dần dần xa, cuối cùng biến mất khỏi khu cư trú.

Vân Hàng nhấp nhấp môi, hơi hơi cau mày,

0300 có ý gì đây?

Là đang hoài nghi cậu ngược đãi Thương Nguyệt hay là muốn đưa Thương Nguyệt đến trước mặt chính phủ để “nghiệm hóa”?

Bất luận là loại thế nào cậu đều có cảm giác bản thân mình bị mạo phạm.

Thật khó chịu.

Chú Trương đi lại đây, hỏi: “Thiếu gia, lều che nắng đã dựng lên rồi, hiện tại có muốn đi sang đó không?”

“Đi.” Vân Hàng xoay người lại, chạy lên lầu: “Con đi gọi Thương Nguyệt.”

Thấy thân ảnh của cậu chạy như bay, khóe miệng chú Trướng mím chặt lại, nhưng mà lại chẳng nói gì.



Vân hàng mang theo Thương Nguyệt đi xuống lầu, hai người đi đến bên cạnh bể bơi, Vân Hàng không có mở miệng nói chuyện, ánh mắt Thương Nguyệt lại trở nên sáng ngời.

Xuống nước, giao nhân trầm mình xuống nước biển, lẻn xuống dưới đáy hồ bơi nửa ngày không thấy ngoi lên.

Vân Hàng gọi một tiếng: “Thương Nguyệt.”

Trên mặt nước xuất hiện mấy cái bong bóng nước, là Thương Nguyệt đang chào hỏi cậu.

Nhìn thấy được hắn thật sự rất vui vẻ.

Vân Hàng ngồi dưới ô che nắng, không hề lên tiếng quấy rầy hắn, ánh mắt nhìn theo bóng dáng đang đong đưa qua lại trong bể bơi.

Ánh mặt trời chiếu lên trên mặt nước, đặc biệt xinh đẹp.

Vân Hàng cởi giày ra, xăng quần lên khoảng trên đầu gối, sau đó ngồi xuống cạnh bể bơi.

Nước hơi ấm, thậm chí còn có thể ngửi thấy bị tanh mặn đặc trưng của nước biển.

Lại có hai cái bong bóng nước vỡ vụn, Vân Hàng cúi đầu nhìn, là Thương Nguyệt đang chơi đùa bên dưới.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Thương Nguyệt vươn hai tay về phía cậu.

Vân Hàng hiểu ý tứ của hắn, lắc đầu nói: “Tôi không thích bơi lội, anh tự chơi đi.:

Thương Nguyệt dứt khoát trồi lên trên mặt nước, kéo tay cậu đi.

Vân Hàng hoảng sợ, muốn kéo tay trở về lại không thể nào thắng nổi sức lực của Thương Nguyệt: “Đừng mà!”

Thình thịch…

Bọt nước văng tung tóe khắp nơi, Vân Hảng bị kéo vào trong nước.

Tóc và quần áo trên người cậu đều ướt đẫm, nhưng mà cảm giác đuối nước trong tưởng tượng lại không có xuất hiện, Thương Nguyệt đỡ eo cậu, để cậu không phải chìm xuống đáy bể bơi.

Vân Hàng có chút tức giận, vịt cạn nào mà chẳng sợ nước, Thương Nguyệt còn kéo cậu như vậy.

Nhưng mà Thương Nguyệt rất vui vẻ.

Nước biển khiến hắn cảm thấy bản thân vô cùng tự tại, là cố hương của hắn, tâm linh của hắn dường như đã tìm thấy lòng trung thành.

Hăn vô cùng vô cùng thích nơi này.

Hắn muốn đem những thứ tốt nhất cho Hàng Hàng, cũng hy vọng Hàng Hàng có thể thích nơi này.

Nhưng sau khi nhìn thấy biểu tình của Vân Hàng, nỗi vui mừng chẳng thể nào sánh được kia lại chậm rãi biến mất.

“Không thích sao?”

Thấy vẻ mặt của hắn như thế, Vân Hàng có thể nói cái gì đây?

Huống hồ cậu cũng chẳng chịu phải chút tổn thương nào.

Cậu nghĩ mà sợ nắm chặt cánh tay của Thương Nguyệt, không chút tiếng động thở dài, rồi sau đó giáo dục hắn: “Không phải là tôi không thích… Nhưng mà anh không thể không chào hỏi câu nào đã kéo tôi xuống nước, tôi cũng không biết bơi, tôi sẽ sợ đó.”

“Không cần sợ.” Hai chân của Thương Nguyệt đong đưa ở trong nước biển xanh, muốn nói cho cậu biết ở trong nước chơi rất vui, không có gì nguy hiểm cả.

Hắn nắm thân mình Vân Hàng, chậm rãi trồi lên.

Lòng bàn chân không thể chạm được vật tựa, ngay từ đầu Vân Hàng còn chưa quen, nhưng mà bơi hai vòng, cũng dần dần cảm giác được lạc thú ở bên trong.

Có rảnh cậu sẽ đi đăng ký một lớp học bơi, có lẽ sẽ là một quyết định không tồi.

Sau khi bơi khoảng mười vòng thì Vân Hàng muốn đi lên, nhưng mà Thương Nguyệt vẫn chưa có chơi thật đã, nhưng mà Vân Hàng không có ở đây, hắn cũng không muốn bơi nữa.

Một đoạn thời gian kế tiếp, mỗi ngày Thương Nguyệt đều phải ở trong nước biển ngâm mình mấy giờ.

Tác dụng của nước biển thật sự tốt hơn thuốc rất rất nhiều lần, chẳng đến một tuần, miệng vết thương trên người của Thương Nguyệt đã khép lại bằng tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy, ngay cả những nơi bị bóc vảy cũng đã lành lặn như làn da bình thường.

Khi chính phủ đến, tinh thần và trạng thái của Thương Nguyệt gần như đã thay đổi hoàn toàn.

Lôi Trạch ngồi đối diện Vân Hàng, 0300 đang đứng phía sau ông ta.

Có lẽ là do nguyên nhân lần trước, lần này Vân Hàng nhịn không được chú ý hắn ta một chút, thấy hắn ta cứ nhìn thẳng về phía Thương Nguyệt, có chút khó chịu, theo bản năng ngồi về phía trước, ngăng trở nửa người của Thương Nguyệt.

Đường Trường Ngôn phát hiện ra động tác của cậu, thu hồi ánh mắt của mình, phảng phất như chưa từng có gì phát sinh.

“Cậu chăm sóc hắn không tồi.” Khuôn mặt nghiêm túc của Lôi Trạch mang theo nụ cười vui mừng: “Bọn tôi cũng rất vui khi nhìn thấy kết quả như vậy.”

“Mong là thế.” Vân Hàng nhớ tới một vấn đề khác: “Tôi thấy mọi người vẫn đang rất nỗ lực để tìm kiếm điểm dừng chân cho chủng tộc phi nhân loại khác, vì cái gì mà không dùng thành trị bị bỏ hoang kia? Dân du cư ở nơi đó, cơ hồ đều là chủng tộc phi nhân loại mà đúng không?”

Vấn đề này thật ra có chút nhạy cảm, thế như Lôi Trạch cũng chẳng kiêng dè gì.

“Chính phủ sẽ có suy tính của mình, cứu trợ người của thành bị bỏ hoang kia, bọn họ có thể làm cái gì đâu? Chính phủ cần là những đại nhân vật, những nhân tài có thực lực, nếu như chi tiền ra để tìm người quản bọn họ thì đâu cũng chẳng phải là con số nhỏ.” Lôi Trạch lắc đầu: “Cũng đâu có đơn giản như vậy.”

Vành tai của Vân Hàng hơi đỏ lên: “Xin lỗi.”

Cậu chỉ đang nghĩ đến quá khứ của Thương Nguyệt mà thôi.

Sau khi xác nhận giao nhân được thu nhận sinh sống rất tốt, Lôi Trạch bèn tỏ vẻ bọn họ cần phải ra về.

0300 đứng ra, đột nhiên nói: “Chúng ta thêm bạn tốt trên quang não đi, như vậy thì có tình huống gì thì có thể tìm chúng tôi trước tiên, về sau hỏi thăm đáp lễ cũng dễ dàng hẹn trước hơn.:

Vân Hàng ngẩng đầu nhìn hắn ta, trong lòng vô cùng không muốn nhưng mà lại không tìm thấy bất cứ lý do gì để cự tuyệt.

Qua hai giây, cậu mở quang não của mình ra, báo ra số ID của bản thân.

Hai người rất nhanh đã thêm bạn tốt với nhau.

Vân Hàng mới vừa nhận được thông báo xin kết bạn, đang muốn viết ghi chú thì ánh mắt thoáng nhìn qua tên họ của người kia… Đường Trường Ngôn.

Đường Trường Ngôn.

Đường Trường Ngôn…

“…”

Đường Trường Ngôn?!

Nam chính nha!

“Thương Nguyệt thì sao?” Đường Trường Ngôn đi về phía trước vài bước, mỉm cười nhìn giao nhân trước mặt: “Chúng ta cũng thêm bạn tốt đi.”

Thương Nguyệt không có trả lời hắn ta mà nhìn về phía Vân Hàng, lại chỉ thấy được một bóng tàn ảnh.

Vân Hàng đột nhiên chắn trước mặt Thương Nguyệt, che chắn hắn kín mít.

“Không thể!” Ngữ khí của Vân Hàng vô cùng kiên quyết, ánh mắt nhìn Đường Trường Ngôn chẳng tốt chút nào: “Anh không thể thêm hắn ta.”

Đường Trường Ngôn: ?

Phản ứng này của Vân Hàng khiến hắn ta nhíu mày.

Hắn ta thật vất vả mới có thể tìm được cơ hội, chỉ cần có thể lấy được phương thức liên hệ của Thương Nguyệt thì dù cho có không gặp mặt nhau, cũng có biện pháp có thể thuyết phục được hắn.

Nhưng mà Vân Hàng lại không cho phép.

Vừa rồi rõ ràng vẫn rất bình thường, không biết rốt cuộc lại xảy ra vấn đề ở đây.

Hoặc là nói, tính chiếm hữu của vị Vân tiểu thiếu gia này đặc biệt lớn?

Nghĩ đến thanh danh của Vân Hàng, Đường Trường Ngôn cảm thấy không phải là không có khả năng này.

Hắn ta thất sách, ấy vậy mà không suy xét trước vấn đề này.

Trong lòng hắn ta ảo não, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười: “Một khi đã như vậy, tôi không thêm nữa.”

Lôi Trạch vẫn chưa phát hiện bọn họ có gì không đúng, lại mang theo người rời đi.

Mãi cho đến khi bóng dáng của bọn họ biến mất, cửa lớn vang lên tiếng khóa của, thần kinh đang căng chặt của Vân Hàng mới thoáng thả lỏng.

Trách không được lúc trước cậu cứ không ngừng thấy tên này có chút không thích hợp, thì ra là tiếp cẫn bọn họ có mục đích.

Hắn ta tới làm cái gì?

Chẳng lẽ là cốt truyện đã thay đổi, chưa chắc Thương Nguyệt có thể thoát khỏi vận mệnh bị hắn ta giết chết.

Đầu óc của Vân Hàng là một mảnh hỗn độn, đang rét run từng đợt.

Cậu nhanh chóng áp chế cảm xúc của mình lại, nghiêm túc dặn dò: “Sau này tránh xa người kia ra một chút, không cần giao lưu bất cứ thứ gì với hắn ta, nếu như hắn ta có làm bất cứ hành động gì nguy hiểm với anh, anh hất định phải phản lích lại, xảy ra chuyện gì cũng không cần phải sợ, tôi sẽ chống lưng cho anh.”

Sau đó cậu lại cưỡng bách chính mình phải bình tĩnh lại: “Không đúng, không đúng, đội hộ vệ ở chỗ này, hẳn là sẽ không xuất hiện mấy tình huống như ẩu đã đâu…”

Nhưng mà lỡ như vẫn có thì sao?

Lỡ như đội hộ vệ không có ở đây, Đường Trường Ngôn đến đánh lén thì sao?

Vân Hàng cảm thấy cũng không phải là không có khả năng, lập tức không làm gì cả, mở website mua sắm ra, mắt cũng chẳng thèm chớp một cái, chỉ nhanh tay chọn một chiếc xe toàn thân đầy đồ phòng hộ.

Cảm thấy không đủ, cậu còn tìm trang web thuê bảo tiêu.

Cả người cậu đều hoảng sợ, vô cùng lo lắng.

“Hàng Hàng.” Vòng eo cậu bị ôm lấy, Thương Nguyệt nhận ra cảm xúc của cậu không đúng lắm, trán để sau lưng cậu, cẩn thận cọ cọ một chút.

“Đừng tức giận mà.”

Vân Hàng chậm rãi bình tĩnh lại, xoay người ôm lấy hắn: “Tôi không sao cả.”

Thương Nguyệt nhìn sắc mặt của cậu… mày nhăn lại, sắc mặt trắng bệch, biểu tình vô cùng nghiêm túc, ngay cả môi cũng mím thành một đường.

Thoạt nhìn không giống với bộ dáng không có chuyện gì cho lắm.

Hắn vươn tay, cẩn thận đụng vào chỗ giữa đôi mày của Vân Hàng.

Giống như đang dỗ dành.

Thương Nguyệt có chút sốt ruột, thò đầu lại gần nói: “Sờ sờ tai?”

Đáng tiếc hiện tại Vân Hàng không hề muốn sờ tai của hắn chút nào.

Thương Nguyệt bèn cảm thấy có chút vô thố.

Hắn không biết an ủi người khác, nhiều năm như vậy rồi hắn đều thấp thỏm trải qua cuộc sống này, chẳng ai cho hắn cái cơ hội đó cả.

Nghĩ nghĩ một lúc, hắn thử nói: “Hay là xem đuôi nha?”

Thấy Vân Hàng nhìn qua, Thương Nguyệt giống như được cổ vũ, nắm nắm lấy ngón tay cậu: “Tôi biến ra cái đuôi cho cậu xem nhé.”

Hai người đi đến bên bể bơi.

Thương Nguyệt không có lặn xuống nước mà là ngồi bên thành bể, hai chân bỏ vào trong nước biển.

Sau đó Vân Hàng nhìn thấy cặp chân kia từ từ biến thành một cái đuôi cá, một cái đuôi còn dài hơn cả chân ngời.

Trên cái đuôi cá thật dài ấy tràn đầy vảy cá màu bạc, không có vết thương, không có những miếng vảy bị bóc ra, tất cả đều sáng lấp lánh, đẹp hơn bất cứ loại châu báu nào, nhẹ nhàng vỗ vỗ trên mặt nước.

Đuôi của giao nhân nâng lên cao, vảy cá màu bạc phản chiếu ánh sáng mặt trởi, trong lúc hoảng hốt nhìn hệt như có ánh hồng phảng phất, chỉ là do ánh mặt trời quá chói mà không thể nhìn rõ, Vân Hàng không khỏi híp híp mắt.

Đuôi cá trong không trung tuy mỏng nhưng hữu lực, phản phất như có thể phá nát bất cứ thứ rắn rỏi nào… Cũng có thể nói là cổ ai cũng có thể quật gãy.

Đuôi của giao nhân đong đưa, sau đó hung hăng nện xuống mặt nước…

Phanh!

Rầm!

Hai tiếng vang rung trời xuất hiện, đuôi của giao nhân nện thật mạnh xuống mặt nước, giọt nước bắn tung tóe ra bốn phía, ngay cả quần áo của Vân Hàng cũng không thể may mắn thoát khỏi.

Thương Nguyệt sửng sốt một chút, sau đó nhìn thấy Vân Hàng không có tức giận này bày sắc mặt thì có chút vui vẻ, vô cùng đắc ý mà vung vẫy đuôi cá, nước trong bể bơi cũng gợn thành từng gợn sống lớn.

Hai mắt hắn trông mong nhìn về phía Vân Hàng, tựa như đang muốn được cậu khích lệ.

Vân Hàng giấu đi sự kinh diễm trong lòng mình, hỏi: “Đuôi có đau hay không?”

Thương Nguyệt không có đáp lại, chỉ vỗ vỗ đuôi một chút, mắt nước không ngừng bị hắn làm cho lay động, hệt như đang bị lấy ra làm vật nô đùa.

Vân Hàng có chút nhịn không được.

Cậu ngồi xổm xuống, vươn tay sờ sờ.

Thương Nguyệt bèn ngoan ngoãn lỗ đuôi ra cho cậu sờ.

Trơn bóng, cứng rắn rồi lại mềm mại.

Là một cảm giác vô cùng thần kỳ.

Lúc cậu đang sờ, đươi cá cá đang rũ trong nước vô cùng vui sướng mà vặn vẹo hình xoắn ốc, nước trong bể bơi không ngừng lay động, nhìn hệt như là sóng biển cuộn trào.

Chính mắt mình có thể nhìn thấy đuôi của giao nhân, cậu cảm thấy nó còn xinh đẹp hơn mình tưởng tượng rất nhiều lần!

Vân Hàng sờ đủ rồi, mắt cầu đầy những ánh sáng lấp lánh: “Lại lần nữa đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play