Ngôn Tẫn ngủ một ngày một đêm mới tỉnh lại.
Y vừa mở mắt đã thấy sư tôn ở bên cạnh, ngồi cách đó không xa.
Trên án đặt vài tấm ngọc bài. Nhìn dáng vẻ này của sư tôn, có lẽ là một số việc trong tông môn cần xử lý, nhưng lại không an tâm y nên cứ đơn giản giải quyết tại đây luôn.
Trái tim Ngôn Tẫn nhất thời đau như bị kim đâm.
Thanh Hư đạo tôn tất nhiên cũng nhận thấy đồ nhi đã tỉnh.
Nhìn dáng vẻ hiện tại của Ngôn Tẫn, hắn cũng không cau mày nữa, đi tới ân cần hỏi: "Sao rồi? Ổn hơn chưa?"
Ngôn Tẫn khẽ gật đầu.
Thanh Hư đạo tôn xoa xoa tóc Ngôn Tẫn, nhẹ nhàng nói: "Đừng trách vi sư phạt con nặng như vậy, lần này con thật sự làm vi sư quá bực bội."
"Không đâu ạ." Ngôn Tẫn đáp, "Sư tôn phạt thế nào con cũng đều cam nguyện chấp nhận."
Thanh Hư đạo tôn nhíu mày.
Hắn nhìn Ngôn Tẫn sắc mặt nhợt nhạt, con ngươi ảm đạm, cả người giống như mất hết sức lực:
"Con đứa nhỏ này sao lại nặng tình như thế."
Ngôn Tân nghe lời này liền biết sư tôn hiểu lầm rồi.
Y muốn giải thích, nhưng sư tôn lại không cho y giải thích mà nghiêm túc nói: "Tẫn Nhi, hiện giờ tu vi của con đang ở trung kỳ Kim Đan, tương lai không thể hạn lượng, chớ đặt tâm tư vào chuyện tư tình nhi nữ."
Nói xong, Thanh Hư đạo tôn dừng một chút, tiếp tục: "Huống hồ, thứ Vị Chước tu là Vô Tình đạo, con cũng biết Vô Tình đạo? Nếu con cứ tiếp tục dây dưa, không những đoạn đạo của mình, còn quấy nhiễu người khác."
"Con hiểu, sư tôn."
"Thật sự thông suốt rồi?" Thanh Hư đạo tôn nhìn Ngôn Tẫn.
"Vâng." Ngôn Tẫn rũ mắt.
Thanh Hư đạo tôn thở dài, sau đó xoa xoa đầu Ngôn Tẫn an ủi: "Đừng khiến sư tôn lo lắng nữa, biết không?"
Ở Tu Chân giới, quan hệ sư đồ còn thân cận hơn so với mẫu phụ tử.
Bởi vì thời gian đi theo sư tôn của hầu hết đồ đệ đều dài hơn so với lúc ở bên cha mẹ, mấy trăm năm, một ngàn năm cũng có thể.
Sư tôn đôi khi tương đương với thân phận phụ thân.
Thanh Hư đạo tôn đối xử với Ngôn Tẫn như nhi tử của mình. Bởi vậy nên hắn rất sợ ngày nào đó y chạy đến cùng đường, lạc lối.
Ngôn Tẫn gật gật đầu.
Hiếm khi thấy đồ đệ ngoan ngoãn như thế, Thanh Hư đạo tôn không khỏi vui mừng, đồng thời lại có chút chua xót.
Hắn nhìn Ngôn Tẫn, nói: "Nếu vậy, mười ngày sau Đông Uyên bí cảnh mở ra, con và các sư đệ cùng trưởng lão tông môn tiến vào đi."
Lông mi Ngôn Tẫn khẽ run.
Y biết đây là sư tôn cố ý ngăn cách y và Đoạn Vị Chước.
Mục đích là muốn y bình tĩnh lại mấy tháng, có lẽ sau khi trở về tình cảm cũng phai nhạt đi ít nhiều.
Kiếp trước y chưa bao giờ nghĩ tới điều này.
Cho tới tận bây giờ, y mới hiểu sư tôn vì lo lắng cho mình mà khổ tâm an bài như thế nào.
Y thấp giọng đáp: "Dạ."
Nhìn đồ nhi ngoan ngoãn như thế, trái tim Thanh Hư đạo tôn lại lần nữa không nhịn được mà mềm nhũn. Suy nghĩ lúc trước nếu Ngôn Tẫn vẫn chấp mê bất ngộ thì lại phạt lần nữa hiện tại đã vứt lên chín tầng mây.
*
Dường như bởi Ngôn Tẫn ngoan ngoãn nghe lời, tâm tình Thanh Hư đạo tôn thân là sư tôn cũng tốt hơn rất nhiều.
Hắn phá lệ để Ngôn Tẫn ở lại chủ phong tiếp tục nghỉ ngơi.
Ai cũng rõ ràng hắn đây là đang quản Ngôn Tẫn, sợ rằng hắn vừa lơ đãng là y lại chạy tới Bình Cơ phong tìm Đoạn Vị Chước.
Cũng may Ngôn Tẫn lần này có vẻ như thật sự bị đánh tỉnh, không đi nữa.
Thanh Hư đạo tôn rốt cuộc cũng thoáng yên tâm.
Đồng thời lại âm thầm trách cứ tiểu sư đệ Vạn Linh phong xuống tay quá nặng.
Aiz, quả nhiên không phải đồ đệ của mình thì sẽ không đau lòng.
May mà phong chủ Vạn Linh phong không ở đây, không thì lần này sợ là hắn sẽ xắn tay áo đồng quy vu tận với chưởng môn sư huynh.
Thời gian cứ như vậy chậm rãi trôi đi. Tu dưỡng ba ngày, thân thể Ngôn Tẫn tốt hơn rất nhiều.
Y chậm rãi bước ra khỏi điện chủ phong, sau đó đứng ở nơi thưởng tuyết trên đỉnh núi nhìn về hướng những ngọn núi nguy nga sương trắng chờn vờn phía xa.
Đỉnh núi là nơi linh hạc ở.
Trong rừng rậm, thường có mấy con thú nhỏ đuổi nhau chạy vụt ra.
Âm thanh các sư đệ ngự kiếm hoặc thuần thú, hoặc ở học xá học tập tràn ngập khắp Quy Nguyên tông, khiến cho người ta không khỏi có một loại cảm xúc bừng bừng sức sống.
Hoàn toàn không nhìn ra Quy Nguyên tông của mấy trăm năm sau trong kiếp trước kia suy bại xuống dốc như thế nào.
Mà hết thảy những chuyện đó, nguyên do đều bởi vì y.
Lồng ngực Ngôn Tẫn ẩn ẩn đau, thần hồn còn chưa lành hẳn lại lần nữa bị y kích động, khoé miệng tràn máu tươi.
Hình ảnh quá khứ vụt qua trong đầu, đôi mắt Ngôn Tẫn dần phiếm đỏ.
Y nhìn đau đáu về phía mây đen ngồn ngộn trên không trung, một lúc lâu sau, chậm rãi mấp máy môi.
"Thực xin lỗi."
Thực xin lỗi sư tôn, thực xin lỗi tông môn. Cũng thực xin lỗi ngươi.
—— Đoạn Vị Chước.
Đúng lúc này, tiếng sấm đinh tai nhức óc ầm vang giữa không trung.
Tiếng sấm rất lớn, nổ rung trời, dọa các đệ tử Quy Nguyên tông hoảng sợ!
Lúc này, Thanh Hư đạo tôn đang thảo luận cùng các phong chủ khác cũng sửng sốt, hắn nghi hoặc nói: "Có người hạ lời thề tâm ma?"
Khi đó, Ngôn Tẫn đã nửa quỳ trên mặt đất.
Y không chịu nổi, ho khan, nơi trái tim đột ngột hiện lên một đoạn thề văn kim sắc.
Ngôn Tẫn hạ lời thề tâm ma.
—— Thề với Thiên Đạo, nếu đời này y còn có bất kỳ vọng tưởng gì với Đoạn Vị Chước, có bất kỳ hành vi nào vượt quá quan hệ sư huynh đệ, phương hại tông môn...
—— Nếu như thế, thần hồn rơi vào Cửu U, vĩnh viễn chịu đày đọa, vạn kiếp bất phục.
Lời thề khốc liệt đến vậy khiến không trung vang lên ba tiếng sét thề thật lớn, mây đen mới chịu chậm rãi tản đi. Mà Ngôn Tẫn cũng rốt cuộc không chống đỡ nổi, ngã xuống mặt đất.
Đôi mắt y mơ hồ, trước mắt lại như hiện ra hình ảnh cuối cùng trong kiếp trước, Đoạn Vị Chước đứng bên cạnh Dụ Sưởng.
"Ta thành toàn cho ngươi."
Lần này, ta sẽ là sư huynh ngươi.
Chỉ là sư huynh ngươi mà thôi.
Lôi vân đen thẫm thong thả kéo đến, trong sấm sét ầm ầm, mưa to tầm tã trút xuống.
Trong nội điện, Thanh Hư đạo tôn rốt cuộc không nhịn được nữa.
Hắn không khỏi lo lắng.
Tuy nói rằng lời thề tâm ma chỉ có tu sĩ Hoá Thần kỳ trở lên mới có thể hạ, có lẽ trùng hợp có một người đã lập lời thề cách Quy Tông môn không xa.
Nhưng hắn vẫn không yên tâm, bước ra bên ngoài.
Cùng lúc đó, tại phủ nội trong động hàn băng quanh năm tuyết đọng trên đỉnh Bình Cơ phong, Đoạn Vị Chước đang tu luyện đột ngột mở mắt.
Hai mắt hắn đỏ đậm.
Hắn đột nhiên hộc ra một búng máu, nhiễm hồng mảng tuyết trắng tinh trước mặt.
Nhưng hắn chẳng buồn để tâm, thấp giọng thì thào: "... Ngôn Tẫn."