Mây trắng bảng lảng giữa sương mù, thấp thoáng những ngọn núi trùng điệp. Núi non tầng tầng lớp lớp, cao ngất vạn nhận .
Từ trên nhìn xuống, gần như chẳng thể thấy rõ khung cảnh phía dưới.
Đây là nơi linh khí nồng đậm nhất toàn bộ Tu Chân giới, có thể tưởng tượng được tông môn tọa lạc ở nơi núi non linh khí dồi dào này cường thịnh đến mức nào.
Nhưng lúc này, ngọn núi linh mạch cao phong tuấn cốt phá lệ yên tĩnh vô cùng.
Tông môn lớn đến vậy, lại không có lấy một chút thanh âm.
Đây là tông môn hàng đầu Tu Chân giới ——
Quy Nguyên Tông.
Quy Nguyên Tông lấy kiếm lập phái, sừng sững vạn năm ở Tu Chân giới. Đệ tử môn hạ nhiều vô số, mỗi thời đại đều có thiên tài phi thăng.
Địa vị hết sức quan trọng trong Tu Chân giới.
Càng đừng nói thế hệ này liên tiếp có hai vị thiên tài ngàn năm khó gặp xuất thế.
Đặc biệt trong đó có một vị ái đồ thủ tịch của tông chủ Quy Nguyên tông, không nghi ngờ gì chính là tông chủ đời sau.
Chỉ tiếc...
Y nhập ma.
Tiếng bước chân không nặng không nhẹ vang lên.
Một người bước lên thềm đá lạnh lẽo, máu tươi hòa với nước mưa ướt đẫm thân giày.
Y lại dường như chẳng hề nhận ra, vẫn tiếp tục đi về phía trước.
Cho đến khi hoàn toàn bước vào Quy Nguyên tông.
Bình Cơ Phong.
"Ngươi còn dám tới?!" Một đệ tử Quy Nguyên tông trên y phục vẫn còn vương vết máu, nhìn thấy người đó đôi mắt lại đỏ sọc lên.
Không chỉ có gã, những đệ tử còn lại cũng trợn mắt căm hận.
Toàn bộ Quy Nguyên tông đã chẳng còn lại bao nhiêu đệ tử.
Ngôn Tẫn đứng yên tại chỗ.
Huyền y trên người y rách nát, lông mi rũ xuống không chút lay động.
Chẳng biết đã bao lâu trôi qua, y tựa như cảm nhận được thứ gì, hơi ngẩng đầu nhìn về đỉnh núi.
Như ước vọng của Ngôn Tẫn.
Lát sau, một bóng người chậm rãi xuất hiện ở nơi đó.
Ngôn Tẫn ngẩn ngơ nhìn, trong ánh mắt y phảng phất như chỉ có mình người ấy.
Đoạn Vị Chước.
Kiếm tu thiên tài ngàn năm có một của Tu Chân giới, mới trăm tuổi đã Hóa Anh. Là sư đệ của Ngôn Tẫn, cũng bởi người này mà y bỏ đạo nhập ma, chỉ để hắn có thể liếc nhìn mình thêm một lần.
Chỉ tiếc là, đến tận cuối đời, y cũng chẳng nhận được một ánh mắt nào từ hắn.
Y sai rồi sao?
Ngôn Tẫn thất thần nghĩ.
Nhưng nếu thật sự chỉ là một mình y tình nguyện, vậy thì một đêm nhiều năm trước ấy, khi y chợp mắt, xúc cảm ấm áp trên môi lại là gì?
Mái tóc đen của Đoạn Vị Chước cài gọn bằng quan ngọc, mặt mày hờ hững.
Bộ dạng tuy phong hoa tuyệt thế, nhân gian hiếm có, nhưng gương mặt tuấn mỹ lại chưa từng xuất hiện bất cứ biểu tình gì.
Lạnh lùng cao ngạo, giống như đạo mà Vô tình hắn tu.
Trong ánh mắt hắn, cái gì cũng không có, chỉ có đạo của hắn.
Vô dục vô tình.
Vị Ngôn Tẫn đại sư huynh này dây dưa với hắn nhiều năm, thậm chí vì hắn mà đọa ma, hắn lại chưa từng động dung.
Tựa như một cục đá vô tri vô giác.
"Rời khỏi nơi này đi, Quy Nguyên tông không chào đón các hạ." Một tu sĩ áo xanh tuấn tú lạnh lùng nói với Ngôn Tẫn.
Cậu là sư đệ đồng môn của Ngôn Tẫn.
Ngôn Tẫn đã từng là đại sư huynh mà cậu sùng kính, nhưng hiện tại, cái gì cũng chẳng phải.
Ngôn Tẫn chậm rãi thu hồi ánh mắt đang dừng trên người Đoạn Vị Chước, sau đó trầm thấp lên tiếng: "Ta muốn gặp sư tôn."
Kỳ Lâm như thể nghe được điều gì đó cực kỳ nực cười.
Cậu cười ha hả một hồi, sau đó mới nhìn về phía vị đại sư huynh năm xưa, đáp: "Ngươi không biết gì sao? Sư tôn hôm qua đã quy tiên. Ha, chuyện này ít nhiều cũng liên quan tới ngươi đó, đám ma tu kia nói là phụng mệnh ngươi tới đồ sát toàn bộ Quy Nguyên tông."
Hôm qua, vô số đệ tử Quy Nguyên tông đã bỏ mạng.
Vài vị phong chủ và các trưởng lão cũng vì bảo vệ tông môn, kiệt lực mà chết.
Sư tôn tự sát.
Suy cho cùng Ngôn Tẫn là đồ đệ của người, cho dù có đoạn tuyệt quan hệ sư đồ cũng không thể thay đổi sự thật này.
Người không thể thoái thác tội lỗi của mình, áy náy cực hạn, thống khổ lựa chọn tự tuyệt.
Nhưng Kỳ Lâm hồi lâu vẫn không nói ra những lời đó.
Ngôn Tẫn nghe được, ngón tay khẽ run rẩy, y không thể tin sư tôn vậy mà lại mất đi như thế.
Đại não đình trệ, một hồi lâu sau, y mới khàn giọng nói: "Ta đã giết bọn chúng, không phải ta hạ lệnh."
Kỳ Lâm giật giật khóe miệng, thấp giọng đáp: "Vậy thì đã sao? Đầu sỏ gây tội không phải là ngươi sao?"
Bọn họ tất nhiên cũng biết Ngôn Tẫn tuyệt đối không làm ra loại sự tình này.
Chẳng sợ y lại phát rồ.
Nhưng mọi chuyện hết thảy đều là vì Ngôn Tẫn mới xảy ra, không có cách nào phản bác. Nếu không có Ngôn Tẫn, ma tu vĩnh viễn không tranh thủ được cơ hội lẻn vào Quy Nguyên tông thảm sát.
Lồng ngực Ngôn Tẫn chấn động kịch liệt.
"Đi đi! Vĩnh viễn đừng bao giờ xuất hiện trước mắt Quy Nguyên tông, nếu không đừng trách chúng ta không niệm tình huynh đệ xưa."
Ngôn Tẫn không nói gì, chỉ chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Đoạn Vị Chước.
Từ đầu tới cuối, Đoạn Vị Chước không hề nói một lời.
Cũng chưa từng liếc mắt nhìn Ngôn Tẫn.
Giống như mấy trăm năm qua, chưa từng thay đổi.
Kỳ Lâm nhìn Ngôn Tẫn vẫn luôn hướng về phía Đoạn sư huynh, ánh mắt cậu hiện lên một tia phức tạp. Sau đó, Kỳ Lâm mở miệng: "Đoạn sư huynh muốn hợp tịch (2)."
Ngôn Tẫn hơi giật mình.
Nhưng giây tiếp theo y liền minh bạch.
Bởi vì đúng lúc này, một thanh niên thân hình cao gầy bước tới.
Hắn đi tới bên cạnh Đoạn Vị Chước, cũng trầm mặc nhìn xuống Ngôn Tẫn phía dưới, lạnh nhạt không nói.
Dụ Sưởng.
Vậy mà lại là Dụ Sưởng.
Hắn là thiếu niên kiếm tu thiên tài từng vang danh cùng Đoạn Vị Chước.
Cũng là... Bằng hữu tốt nhiều năm của Ngôn Tẫn.
"Thì ra là thế..." Ngôn Tẫn lẩm bẩm.
Có thể là bởi vì trọng thương ngày hôm qua giết ma tu vẫn chưa lành, y đột nhiên hộc ra một búng máu.
Điều này khiến cho ngón tay Đoạn Vị Chước đang đứng phía trên hơi co lại.
Nhưng biểu tình trên mặt hắn vẫn không chút thay đổi, cho nên cũng không bị người khác phát hiện.
Ngoại trừ Dụ Sưởng.
Dụ Sưởng theo bản năng nắm lấy cánh tay Đoạn Vị Chước, như là nhắc nhở hắn cái gì.
Ngôn Tẫn lúc này lại không biết điều đó.
Thần sắc y ảm đạm nhìn mặt đất, đôi mắt vô hồn, như thể đã mất hết sức lực.
Thân hình lung lay sắp đổ của Ngôn Tẫn chung quy vẫn khiến ánh mắt Kỳ Lâm hiện lên một tia không đành lòng.
Cậu quay đầu đi, giọng khàn khàn: "Trước khi sư tôn đi đã nói ngươi và người tận duyên sư đồ, sau khi chết không cần ngươi tế bái. Sư tôn không muốn nhìn thấy ngươi, nếu ngươi không muốn làm sư tôn đến chết cũng không yên, vậy thì rời đi đi."
Lông mi Ngôn Tẫn run rẩy.
Sau đó, y chậm rãi lảo đảo đứng dậy.
Mọi người nhìn bóng dáng tuyệt vọng tịch liêu của Ngôn Tẫn, không ai mở miệng.
Không biết qua bao lâu, thời điểm mọi người định tản đi, đột nhiên cảm nhận được một sự chấn động kịch liệt.
Hình như truyền tới từ bên ngoài tông môn.
Thanh âm cực lớn khiến mặt đất dưới chân mọi người không ngừng rung lắc.
Sắc mặt mọi người lập tức biến đổi.
Bọn họ hiểu rằng, hẳn là đã xảy ra chuyện.
Bên ngoài tông môn, khuôn mặt Ngôn Tẫn tái nhợt, khóe miệng tràn ra vết máu.
Mà chung quanh y, từng quầng sáng kim sắc chậm rãi dâng lên từ dưới lòng đất.
Quầng sáng kim sắc càng nhiều, gương mặt y càng trắng bệch.
Nhưng Ngôn Tẫn giống như không cảm nhận được gì, vẫn luôn rũ mi ngây ngốc nhìn mặt đất.
Mãi cho đến khi đồng môn chạy tới, chứng kiến một màn này.
Mọi người nhất thời trợn to mắt.
Bởi vì bọn họ nhận ra pháp trận đó! Đây là siêu độ, hơn nữa còn là lấy thân đại giới siêu độ.
Ngôn Tẫn siêu độ những đồng môn đã qua đời.
Khuôn mặt đã dần dần không còn thấy huyết sắc, Ngôn Tẫn cảm nhận được đám người Kỳ Lâm tới.
Y chậm rãi ngẩng đầu.
Nhưng cuối cùng ánh mắt lại dừng lại nơi Đoạn Vị Chước ở Bình Cơ Phong.
Một lúc lâu sau, y mệt mỏi thu hồi tầm mắt.
Chỉ giật giật môi, dùng thuật truyền âm ngàn dặm tới Đoạn Vị Chước: "Thực xin lỗi."
—— Không nên,
—— Quấy nhiễu đạo của ngươi.
Lúc này Đoạn Vị Chước đã trở lại Bình Cơ phong, thời điểm nghe được những lời này của Ngôn Tẫn, hắn đầu tiên là ngưng lại, sau đó như là nhớ tới điều gì, gương mặt trước giờ chưa từng có biểu cảm đột nhiên trầm xuống.
Sau đó hắn độn quang trở ra.
Nhưng lúc này đã chẳng còn kịp rồi.
Ngôn Tẫn ngẩng đầu vô thức nhìn về không trung, ký ức ào ạt tràn về trong đầu.
Bao gồm rất nhiều lần sư tôn khuyên bảo y.
Phải rồi...
Hết thảy đều là do y gieo gió gặt bão.
Thậm chí dịu dàng một đêm năm đó cũng chỉ là do y chấp niệm quá sâu, tự huyễn hoặc mình mà thôi.
Nhất niệm thành si, hãm sâu đến tận đây, lạc vào mê chướng, rốt cuộc không còn cách nào chạy thoát.
Nghĩ một hồi, Ngôn Tẫn lại lần nữa không chịu nổi, hộc máu.
Y nhắm mắt.
Tới khi mở mắt ra, luồng sáng chói mắt hiện lên, trường kiếm mang theo kiếm ý cường đại lạnh băng xuất hiện.
Đây là kiếm bản mạng của Ngôn Tẫn – Luyên Băng.
Một thanh thần binh tuyệt thế, chỉ trong một cái liếc mắt cũng có thể bị kiếm ý cường đại ẩn giấu bên trong làm cho kinh hồn.
Chuôi kiếm Luyên Băng khảm một viên đá quý màu xanh đậm, tản ra ánh sáng lạnh lẽo âm u.
Có lẽ bởi chủ nhân đã trở thành ma tu, quanh thân Luyên Băng tản ra một loại sát khí bức người.
Mọi người chỉ thất thần một lát, liền phản ứng được chuyện gì đang xảy ra.
Sắc mặt bọn họ đại biến, muốn mở miệng nói chuyện, nhưng lại phát hiện một câu cũng không nói nên lời.
Bao gồm cả Luyên Băng.
Đừng nhìn Luyên Băng kiếm toàn thân toát ra quang lãnh, khí phách vô song.
Nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện thân kiếm run rẩy, như muốn cực lực thoát khỏi khống chế của Ngôn Tẫn.
Thậm chí còn phát ra tiếng bi thương.
Nó dường như đoán được chủ nhân muốn làm gì, cho nên kiệt lực chống cự.
Nhưng chung quy nó chỉ là kiếm bản mạng, tất nhiên vô pháp thoát khỏi khống chế.
Vì thế giây tiếp theo, mọi người đều thấy Luyên Băng kiếm đâm xuyên qua cơ thể Ngôn Tẫn.
Ngôn Tẫn tế kiếm ——
Đây là cách chết thống khổ nhất.
Toàn bộ Tu Chân giới đều biết, nếu tu sĩ chết dưới kiếm bản mạng sẽ không vào luân hồi, không tiến lục đạo, tiêu tán trong đất trời.
"Đại sư huynh!"
Đám người Kỳ Lâm muốn lao lên.
Nhưng lại bị sức mạnh cực lớn đánh văng ra ngoài.
Ngôn Tẫn vẫn thất thần nhìn vào không trung. Mãi cho đến khi chút sức lực cuối cùng biến mất, y mới hoàn toàn ngã xuống mặt đất.
Máu theo khóe miệng chảy xuống.
Ngôn Tẫn lại không cảm nhận được nửa phần thống khổ, thậm chí còn có một loại cảm giác giải thoát chưa từng có.
"Ngôn Tẫn..."
Bên tai tựa hồ truyền đến thanh âm của ai đó, nhưng Ngôn Tẫn đã không nghe rõ nữa.
Y chậm rãi khép đôi mắt lại.
Rốt cuộc...
Cũng có thể nghỉ ngơi.