Tuy vết thương trên tay Ngôn Tẫn không phải vết thương trí mạng, nhưng các sư đệ muội vẫn cảm thấy trước tiên nên đợi miệng vết thương của đại sư huynh khép lại sau đó mới tiếp tục lên đường. Mộ trưởng lão cũng có ý này, vì thế mọi người không lên đường ngay mà qua đêm tại chỗ.
Ở trong bí cảnh căn bản không phân biệt ngày đêm.
Lửa cháy bập bùng, mọi người đem gà đi nướng lại, hương vị sẽ ngon hơn, dù sao ăn lạnh cũng không tốt lắm.
Luyên Băng có chút không vui. Nhưng bởi vì chủ nhân đem ra, cho nên nó đành phải ủy ủy khuất khuất đồng ý.
Sau khi tỉnh lại, Dụ Sưởng thấy Ngôn Tẫn đang ngồi trước đống lửa nghỉ ngơi. Đôi mắt y thâm trầm, ánh lửa hắt lên sườn mặt Ngôn Tẫn có chút tăm tối, y tựa như đang đắm chìm bên trong một cảm xúc gì đó.
"Ngôn Tẫn." Dụ Sưởng gọi Ngôn Tẫn một tiếng.
Ngôn Tẫn nghiêng đầu qua. Y nhìn Dụ Sưởng chậm rãi đứng dậy, nhẹ hỏi: "Tỉnh rồi?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT