Mọi người ngây ngốc nhìn tình cảnh trước mắt, một lúc lâu sau không ai nói gì.
Một ít tu sĩ chính đạo nghe tin tìm tới, vừa đến đã đụng phải một màn này cũng không khỏi choáng váng.
Bọn họ vốn nghe nói ma tu Ngôn Tẫn tới Quy Nguyên tông.
Nghĩ về kết cục của Quy Nguyên tông mấy ngày trước bị Ma giới tiến công bốn phía, những tu sĩ chính đạo còn lại sao có thể ngồi xem mặc kệ.
Nếu truyền ra ngoài khác nào đánh vào mặt chính đạo.
Vì thế bèn kéo nhau tới.
Nhưng bọn họ không ngờ rằng sau khi đến lại là cảnh tượng này.
Gió nhẹ se lạnh, thổi tới trên mặt người có chút đau đớn.
Chung quanh không thiếu tu sĩ, nhưng không có một ai nói chuyện, tĩnh mịch đến đáng sợ.
Tế kiếm...
Loại sự tình từ trước đến nay chưa bao giờ phát sinh ở Tu Chân giới.
Nếu không phải tuyệt vọng tới cực hạn, sẽ chẳng ai lựa chọn dùng chính kiếm bản mạng tự sát.
Không vào luân hồi, biến mất trong thiên địa.
Tương đương với tự tay chặt đứt sinh cơ, không để lại đường lui.
"Hiện tại ngươi hẳn là vui vẻ đi."
Dụ Sưởng trào phúng nói với Đoạn Vị Chước.
Đoạn Vị Chước dường như không nghe thấy.
Hắn tiếp tục nhìn thi thể Ngôn Tẫn, biểu tình lạnh lẽo không hề thay đổi, không có chút bất đồng nào với quá khứ.
Nhưng bàn tay hãm sâu trong tay áo lại trắng bệch.
Lại tưởng như thấy máu trào ra từ lòng bàn tay nắm chặt, rơi xuống.
Dụ Sưởng còn muốn nói gì đó, nhưng giây tiếp theo hắn đã bị một cỗ kiếm ý lạnh băng thiếu chút nữa đâm thủng linh đài.
Sắc mặt Dụ Sưởng biến đổi.
Hắn nỗ lực áp xuống huyết tinh cuồn cuộn trào lên yết hầu.
Tuy rằng khóe mắt đuôi mày vẫn tràn đầy châm chọc, nhưng hắn lại thức thời không mở miệng nữa.
Lúc này, một tiếng kiếm minh bi thương vang lên!
Sau khi chủ nhân tiêu vong, Luyên Băng kiếm mới có thể khống chế chính mình.
Nó nhanh chóng dừng bên người Ngôn Tẫn, run rẩy rất nhẹ.
Tựa như bi thương gọi chủ nhân tỉnh lại.
Nhưng rên rỉ một lúc lâu, Ngôn Tẫn hai mắt nhắm nghiền vẫn không có phản ứng, Luyên Băng kiếm chợt phóng lên cao.
Kiếm ý trong nháy mắt như sóng thần, gió lớn, ép tu sĩ tâm thần chấn động!
Người tu vi thấp phun ra một búng máu.
Chỉ có người tu vi cao may mắn thoát nạn, nhưng bọn họ cũng rõ ràng không thể ở lại lâu, vì thế liền rút ra ngoài trăm trượng.
"Đó là... Thần binh sao?"
Chờ tới khi lui về sau rất xa, một tu sĩ Nguyên Anh kỳ khóe miệng ứa máu không thể tưởng tượng nổi nói.
Bên cạnh hắn, các tu sĩ khác không trả lời mà đều đang bấm tay niệm chú chữa thương.
Uy lực chấn động từ Luyên Băng kiếm kia thực sự không nhỏ.
Cũng bởi vậy, vô số tu sĩ càng thêm minh bạch sự cường hãn của Luyên Băng kiếm, quả nhiên là thần binh tuyệt thế số một Tu Chân giới nhắc tới là biến sắc.
Mà bên này, Luyên Băng kiếm sau khi phóng lên cao liền giống như kéo theo một tầng huyết sắc.
Nó lao thẳng đến chỗ Đoạn Vị Chước.
Nó không biết chủ nhân vì sao lại lựa chọn tự tuyệt, nhưng tuyệt đối đều là bởi vì hắn!
Cho nên nó muốn giết hắn, chôn cùng chủ nhân!
Một kích chứa đầy lôi đình, bất luận là tu sĩ nào đối với kiếm ý như biển kia chỉ sợ đều sẽ đương trường mệnh tang.
Ngay cả tu sĩ Độ Kiếp sợ là cũng sẽ trọng thương.
Nhưng Đoạn Vị Chước lại không hề trốn tránh.
Thậm chí hắn giống như không cảm nhận được, tầm mắt vẫn luôn rơi trên người Ngôn Tẫn nằm trên mặt đất.
Lông mi hắn hơi rũ, đôi mắt chăm chú dán vào Ngôn Tẫn kia đã sớm ửng đỏ.
Chỉ là không ai hay biết.
Lúc này, những người khác đều đã tránh đi, bao gồm Dụ Sưởng.
Mắt thấy Đoạn Vị Chước còn bất động, Kỳ Lâm vội vàng nôn nóng hô một tiếng: "Đoạn sư huynh!"
Nhưng Đoạn Vị Chước lại vẫn như không nghe thấy.
Cho đến khi Luyên Băng kiếm đã lao tới trước mắt Đoạn Vị Chước, một thanh trường kiếm lạnh lẽo như hàn tuyền đột nhiên xuất hiện, mạnh mẽ chặn lại một kích của Luyên Băng kiếm!
"Trường Tê kiếm!"
Một tu sĩ đã thối lui đến trăm trượng bên ngoài, đôi mắt tỏa sáng, thốt lên.
Trường Tê, Luyên Băng là hai thanh đại thần binh tuyệt thế đương thời của Tu Chân giới.
Chúng xuất thế trăm năm trước.
Thú vị chính là, chúng xuất thế ở cùng một nơi.
Tuy rằng một cái ở cực nam, một cái ở cực bắc. Nhưng xác xác thật thật đều là từ Liệt Hàn địa ngục chết chóc mà ra.
Pháp khí càng hiếm thấy càng sẽ không ra đời cùng một chỗ.
Khoảng cách hai thanh bảo kiếm thế mà lại có chút gần.
Cho nên lúc ấy có người liền suy đoán, hai thanh kiếm này có phải là một đôi?
Điều này khiến cho toàn bộ Tu Chân giới lập tức bùng nổ, bởi vì thần binh như thế phải trải qua thiên địa nhật nguyệt tôi luyện mà ra, vốn đã là vạn năm khó gặp.
Thậm chí còn kinh động đến không ít lão tổ Độ Kiếp kỳ đã bế quan.
Nhưng khiến người ta nghẹn họng trân trối chính là, hai thanh thần binh thế mà lại tránh thoát vô số người ước mơ, tự mình lựa chọn chủ nhân.
Đó là Ngôn Tẫn, Đoạn Vị Chước khi ấy còn chưa đủ trăm tuổi.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao ngay từ đầu Quy Nguyên tông không ngăn cản Ngôn Tẫn chấp mê bất ngộ Đoạn Vị Chước.
Bởi vì tất cả mọi người đều cho rằng, có lẽ hai người họ có duyên.
Có thể được một đôi kỳ kiếm chọn bọn họ làm chủ, khẳng định phải có huyền cơ gì đó.
Ai mà ngờ được sự tình càng ngày càng nghiêm trọng, gây thành đại họa.
"Keng ——"
Luyên Băng kiếm tản ra khí lạnh, phát ra tiếng cảnh cáo hung tợn với Trường Tê kiếm đang chắn trước mắt nó.
Toàn thân Trường Tê kiếm trong suốt như băng.
Nó giống như được luyện từ không trung vạn trượng mà ra, trên chuôi kiếm còn khảm một viên ngọc thạch lạnh như sương tuyết.
Kiếm ý Trường Tê còn cường đại thuần túy hơn so với Luyên Băng kiếm một chút.
Dù sao chủ nhân của Trường Tê tu Vô Tình đạo, lại là tài năng kiếm đạo ngàn năm khó gặp. Vì thế thân là kiếm bản mạng của Đoạn Vị Chước, Trường Tê tất cũng sẽ chịu ảnh hưởng, đi theo tu luyện mấy trăm năm, Trường Tê sớm đã không còn như ngày đó.
Trường Tê xem như không lui lại, tức giận quanh Luyên Băng kiếm càng sâu.
Nó trực tiếp vọt qua.
Căn bản không còn có thể nhìn ra Luyên Băng đã từng vì theo đuổi Trường Tê mà mỗi ngày lén nhìn bộ dáng nó tu luyện.
Lúc này, với Luyên Băng nhiễm máu, ai ngăn cản nó đều là tử địch!
Hai thanh thần binh va chạm khiến thiên địa cũng rung chuyển.
Chúng tu sĩ sớm đã thối lui đến trăm trượng bên ngoài sắc mặt càng biến, sau đó vội vàng lấy pháp khí ngăn cản.
Nhưng vẫn không tránh khỏi bị đánh trúng.
Bọn họ lại không có thời gian chữa thương, gấp rút chạy nhanh lùi về phía sau.
Chỉ có tôn giả Hóa Thần kỳ trở lên còn tốt một chút.
"Đôi kiếm lữ này... Đánh nhau rồi?" Có tu sĩ không thể tưởng tượng mà nói.
Đối với bọn họ, đạo lữ Tu Chân giới đánh nhau thì bình thường, lại không nghĩ rằng kiếm cũng thế.
Xem bộ dáng này, phải là đánh gần chết mới thôi.
Không chết thì không ngừng thù địch.
Luyên Băng lúc này đã bị thống khổ và hận ý bao vây, mỗi một kích là chấn động trời đất.
Từng đạo kiếm khí lạnh lẽo bức người bắn ra.
Tất cả mọi người đều ăn ý mà rút khỏi mấy trăm trượng, để tránh bị kiếm khí lan đến.
Ngoại trừ Đoạn Vị Chước.
Hắn nhìn Ngôn Tẫn trên mặt đất, vẫn không nhúc nhích.
"Keng keng ——"
Cuối cùng, một đạo kiếm ý cường đại lạnh thấu xương hạ xuống, Luyên Băng bị đánh lui vài bước.
Thân kiếm đạm sắc đã xuất hiện vết rạn.
Trường Tê sừng sững bất động trên không, tựa như không có bất kỳ cảm giác nào.
Giống như chủ nhân của nó.
Luyên Băng kiếm phẫn nộ đến cực điểm, nó như dã thú gào rống, sau đó lại một lần nữa phóng đi.
Cho đến khi lần thứ ba trực tiếp văng xuống mặt đất, vết rạn trên thân kiếm lại càng lớn.
Những tu sĩ chính đạo vây xem đều có chút đau người.
Đã không còn chủ nhân bảo vệ, kiếm bản mạng Luyên Băng căn bản không phải là đối thủ của Trường tê.
Tính cả Ngôn Tẫn cũng vẫn thiếu chút nữa.
Càng đừng nói Ngôn Tẫn đã tự tuyệt mà chết.
Luyên Băng lảo đảo nghiêng ngả đứng lên trên mặt đất, nó giống như con thú nhỏ tuyệt vọng rên rỉ bên cạnh Ngôn Tẫn, như thể muốn chủ nhân tới giúp nó.
Nhưng Ngôn Tẫn vẫn không nhúc nhích, dường như đang ngủ say rồi.
Luyên Băng mờ mịt xoay quanh Ngôn Tẫn, nó thậm chí còn thấp hèn muốn dùng thân kiếm nâng Ngôn Tẫn lên.
Nhưng khoảnh khắc Luyên Băng kiếm đụng phải Ngôn Tẫn, thân thể Ngôn Tẫn liền nhạt đi vài phần.
Luyên Băng sửng sốt.
Hình như nó đã hiểu ra điều gì.
Giờ khắc này, Luyên Băng kiếm rốt cuộc không nhịn được nữa, giống như con thú con òa khóc, bi thương phát ra từng trận kiếm minh.
Thanh âm như động vật hấp hối kia, khiến trái tim người ta không nhịn được mà quặn thắt.
Thứ đau thương thâm nhập tận cốt tủy này.
Làm người ta không khỏi động lòng.
Không chờ tới khi mọi người thở dài nghĩ kiếm này thật trọng tình, lại thấy Luyên Băng kiếm bỗng nhiên dựng đứng.
Tiếp theo cùng với linh lực nồng đậm, lao xuống mặt đất!
Sau đó chém ra một luồng sóng xung kích mãnh liệt.
Chờ cho mọi người thoát ra khỏi luồng sóng này, nhìn lên mới phát hiện, Luyên Băng kiếm bên cạnh Ngôn Tẫn đang chậm rãi biến mất.
Thân kiếm dần dần tan thành bột mịn, tiêu tán trong không trung.
"Luyên Băng kiếm... Tuẫn chủ." Một tu sĩ không tin nổi nói.
Gió đông buốt giá
Một phiến lá theo gió chậm rãi buông mình trên mặt đất, tựa như tiếng thở dài.
Mà Trường Tê kiếm cũng sững lại giữa không trung.
Nó dường như chưa từng nghĩ tới Luyên Băng kiếm một ngày kia sẽ lựa chọn tự hủy, nó ngẩn ra hai giây, sau đó nháy mắt hạ xuống.
Nhưng giờ phút này, thân Luyên Băng kiếm đã tan biến gần như không còn.
Giống như chủ nhân của nó, chết ở nơi lạnh lẽo băng hàn.