Tống Hàn không để ý đến những ánh mắt xung quanh, nhìn người lái xe vẫn đang sửa xe.

Anh đưa tay kéo mũ bóng chày trên đầu An Tình ra sau, xắn tay áo sơ mi lên, để lộ cổ tay trắng nõn.

Khóe mắt nhướng lên nheo lại: "Chốc nữa xe khách còn chưa sửa xong, tôi đưa em về nhà họ Cao

Tình nhíu mày, cô phát hiện hôm nay Tống Hàn nói rất nhiều: "Ai nói với anh, tôi muốn về nhà họ Cao?”

Thấy An Tình nói không khách khí, Cao Nghị tức giận không thôi: "Cô còn không biết tốt xấu à, thiếu gia nhà tôi có ý tốt muốn đưa cô về, cô còn không biết trân trọng."

An Tình mặt không đổi sắc, lạnh lùng nói: "Chuyện của tôi, không cần anh phải lo.”

Tống Hàn nghe vậy cũng không tức giận, bình tĩnh hỏi: "Không trở về nhà họ Cao, vậy em định đi đâu?"

Khoé mắt An Tình quấn đầy tơ máu đỏ, cả người tản mát ra áp lực trầm thấp: "người cô toát ra một luồng khí áp thấp: "Tống Hàn, tôi cho anh chút thể diện, anh lại làm quá lên. Anh là gì của tôi mà quản rộng như thế.”"

Tống Hàn cứ đứng ở đó, dáng người thon dài cao lớn, khí chất kiêu ngạo, uy nghiêm bẩm sinh, vừa nhìn đã thấy không đơn giản.

An Tình không muốn tiếp xúc quá nhiều với anh.

Tiếp xúc nhiều lần như vậy, Tống Hàn cũng biết tính cách lãnh đạm của An Tình, một con mèo hoang kiêu ngạo.

Thấy cô kháng cự như vậy, Tống Hàn không tiếp tục, anh cũng không thích ép buộc người khác, công ty còn có chuyện chờ anh quay về xử lý.

Anh không có nhiều thời gian để lãng phí ở đây, xoay người bước vào trong xe.

An Tình thản nhiên đút tay vào túi quần, nhìn xe của Tống Hàn rời đi.

Kẹt xe thêm hai tiếng nữa, trời đã tối, những hành khách khác không ngừng thúc giục tài xế.

Người lái xe nói rằng ông ta không thể sửa xe được, phải gọi bên công ty tới câu đi.

Hành khách xung quanh không ngừng kêu ca, ai nấy lập tức rút điện thoại ra nhờ người nhà hoặc người quen đến đón.

Con đường vắng tanh, chỉ thỉnh thoảng có một chiếc xe chạy qua.

Trong màn đêm tối tăm chỉ còn lại một chiếc xe khách đã hỏng, tài xế và An Tình.

An Tình khoanh tay trước ngực, tựa vào xe khách, xe khách đã đi vào đường cao tốc, từ đây đến thủ đô phải mất 3 tiếng lái xe, cô có đi bộ đến ngày mai cũng không đến được.

Không còn cách nào khác, An Tình cầm đồ nghề trong tay tài xế, trèo xuống gầm xe buýt kiểm tra kỹ lưỡng, cầm kìm, cờ lê vặn một hồi rồi từ gầm xe chui ra.

Tài xế lập tức lên xe, ngồi vào ghế lái định khởi động xe, một lúc sau động cơ phát ra tiếng ù ù, vui vẻ gọi An Tình lên xe.

Sau khi lên xe, An Tình có chút mệt mỏi tựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại ngủ say.

Sau khi xe khởi động, tài xế phấn khích đến mức liên tục hỏi An Tình.

"Cô gái nhỏ, xem ra cháu cũng không lớn lắm, là sinh viên đại học gần đây thôi nhỉ?”

"Kỹ thuật sửa xe này của cháu học từ ai thế, tay nghề còn tốt hơn cả chú nữa."

"Cháu không biết đâu, chú sửa rõ lâu cũng không sửa xong, nếu không phải có cháu, có khi chú phải ở lại vùng hoang dã này luôn rồi."

An Tình bị tiếng ồn khiến cho không ngủ được, bất đắc dĩ mở mắt ra, nói chuyện phiếm với tài xế.

Cô đã học cách sửa chữa xe hơi ở các vùng chiến sự nước ngoài, nơi cô hỗ trợ các cơ sở y tế địa phương trong vùng chiến sự và chữa trị cho các thường dân bị thương.

Những kẻ khủng bố địa phương thường xuyên tấn công các khu vực dân thường, khiến đội y tế phải thường xuyên di chuyển.

Trên đường di chuyển không khỏi gặp phải tập kích, xe bị nổ tung, không thể khởi động.

Chỉ dựa vào hai chân để đưa nạn nhân đi, chắc chắn không thể chạy trốn khỏi những kẻ khủng bố.

Vì mạng sống, cô không chỉ học sửa xe, mà còn học sửa máy bay.

Tài xế vì bày tỏ lòng biết ơn, lái xe khách, tỏ vẻ muốn tiễn An Tình.

An Tình vốn muốn đến trường báo cáo, bây giờ đã trễ như vậy, chỉ có thể về biệt thự nhà họ Cao trước.

Vừa bước xuống xe, điện thoại di động của An Tình vang lên.

Cô nhìn ID người gọi trên điện thoại di động của mình, là số điện thoại của Hà Dĩ San.

"Alo." An Tình nhận điện thoại, đi về phía biệt thự nhà họ Cao, trong điện thoại truyền đến những lời lo lắng của Hà Dĩ San.

"Hai ngày nay con lại chạy đi đâu, con gái một mình ở bên ngoài không an toàn."

Đôi mắt của An Tình rũ xuống, lạnh lùng, cô cũng không tin Hà Dĩ San sẽ quan tâm cô, trong mắt bà ta chỉ có vinh hoa phú quý: "Có việc phải làm!"

"Cái kia... nhà họ Tống đã đem sính lễ đưa đến nhà họ Cao, ngày kết hôn, chú Cao cũng đã định rồi."

Nghe vậy, khóe miệng An Tình tràn đầy châm chọc, vì nhà họ Cao, bà ta không ngại đẩy con gái ruột của mình vào hố lửa: "Sau đó thì sao?"

"Khi nào con trở về"

Đôi mắt lạnh lùng của An Tình nhìn biệt thự nhà họ Cao được thắp sáng rực rỡ.

Đáy mắt xinh đẹp tinh xảo, không kiềm chế được sự điên cuồng: "Tôi đã đến cổng biệt thự nhà họ Cao."

Hà Dĩ San mở cửa ra, nhìn thấy bóng dáng mảnh khảnh của An Tình đang đứng dưới ánh đèn mờ ảo, dựa vào cột điện

Chiếc mũ bóng chày trên đầu được ấn xuống rất thấp, mơ hồ có thể nhìn thấy đường nét nghiêng nghiêng tinh tế của cô: "An Ý"

Nghe thấy giọng nói của Hà Dĩ San, An Tình ngẩng đầu, đút hai tay vào túi và liều lĩnh bước vào.

Bộ dáng bất cần đời kia, khiến Hà Dĩ San tức giận đến mức lửa giận cuộn trào trong lồng ngực, nghĩ đến việc cô sắp gả vào nhà họ Tống, bà ta đành phải cố gắng chịu đựng.

Đi vào biệt thự nhà họ Cao, tiếng nhạc vang lên không dứt,Cao Tuyết mời bạn bè của cô ta về tổ chức tiệc.

Nam nữ tay cầm ly rượu lắc lư theo điệu nhạc.

Ánh mắt An Tình thờ ơ liếc nhìn, vượt qua đám người đi lên lầu, cô có chút mệt mỏi, bây giờ chỉ muốn tắm rửa một cái rồi nằm trên giường ngủ một giấc.

Trần Đình trong đám đông nhìn thấy An Tình đi ngang qua.

Cô ta tắt đi tiếng nhạc sôi động, tiến lên chặn An Tình, nói đầy ẩn ý: "Mọi người có thể không biết! An Tình nửa đêm không về nhà, đi chơi với đàn ông khác bên ngoài đấy."

“Không phải nói cô ta muốn kết hôn với Tống Triết sao?”

"Chẳng lẽ cô ta tìm người đàn ông khác sau lưng Tống Triết ở bên ngoài sao?"

"Tuy rằng Tống Triết mang tiếng xấu, nhưng cũng là con nhà giàu có."

Nghe người xung quanh bàn luận, khóe miệng Trần Đình không ngừng nhếch lên, mặc dù Tống Triết ở nhà họ Tống.

Nhưng anh ta cũng không được sủng ái, nhà họ Tống là gia tộc giàu có hàng đầu ở thủ đô, họ rất coi trọng danh tiếng của họ.

Trước khi An Tình gả đi, biết cô nửa đêm không về, cho dù nhà họ Tống rộng lượng đến đâu thì nhà họ Tống cũng sẽ không dễ dàng buông tha cho cô.

Trần Đình là người như thế nào, trong lòng An Tình rất rõ, bên môi nhếch lên một nụ cười lạnh: "trên môi hiện lên một nụ cười khinh bỉ: "Tôi không muốn lãng phí thời gian với đồ rác rưởi của cô, cút đi."

Trần Đình không ngờ An Tình lại không thèm để ý như vậy, không phải lúc này nê cầu xin tha thứ sao?

Thế mà cô còn kiêu ngạo như vậy, vẻ mặt Trần Đình tức giận đến vặn vẹo.

Cao Tuyết đi lên phía trước: "Tưởng là gả vào nhà họ Cao thì hay lắm sao."

Nghe ra ý ngoài trong lời nói của Cao Tuyết, đôi mắt Trần Đình chợt lóe: "Phải dạy cho cô ta một chút, để cho cô ta biết lợi hại."

Cao Tuyết trầm mặc không nói, gần đây An Ý khiến cô ta rất tức giận, chẳng những chọc cô ta tức giận, còn khiến cô ta không xuống đài được, cô ta rất muốn dạy An Ý một bài học.

Nhưng nếu mọi thứ náo loạn quá lớn, những điều tồi tệ sẽ xuất hiện.

Nhà họ Tống không muốn An Tình gả vào đấy, vậy tập đoàn Cao thị sao có thể nhận được tài chính hỗ trợ của nhà họ Tống chứ.

Nghĩ đến cái gì, đôi mắt Cao Tuyết sáng lên, cô ta lặng lẽ kéo Trần Đình đến một góc của đại sảnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play