Bảy giờ sáng, trời dần dần sáng lên, An Tình thu dọn hành lý, đeo ba lô rồi đi ra khỏi phòng.
An Ý ngồi ở phòng khách, nhìn thấy An Tình mặc đồ thể thao màu trắng, tràn đầy sức sống đi ra.
Cô đứng lên, xách túi đồ đã đóng gói cùng An Thế Kiệt đêm qua.
An Tình nghiêng người tựa vào vách tường, ánh mắt đảo qua đống đồ đạc trong tay An Ý, nở nụ cười tuỳ ý: "Chị không cần những thứ này đâu, mang theo bất tiện lắm đấy.”
An Ý nhìn đống hành lý đơn giản của cô, muốn nói lại thôi, từ khi đến đây, cô ấy phát hiện ra tủ quần áo của An Tình chỉ có mấy bộ như vậy.
Nào có cô gái nào không thích ăn mặc đẹp chứ, cô ấy cố ý chọn lấy một vài bộ quần áo và váy đẹp, muốn cô mang đến trường.
An Tình đút hai tay vào túi quần rồi đi ra ngoài, lạnh lẽo nói: "Còn ngẩn người làm gì nữa! Còn chậm chạp nữa là không kịp bắt xe khách về thủ đô mất."
Buông đồ trong tay xuống, An Ý đi theo An Tình ra khỏi nhà.
Ánh mặt trời sáng sớm, kéo dài bóng hai người khi đi cùng nhau, tới nhà ga nhộn nhịp, An Tình xếp hàng mua vé.
An Ý ngửi thấy mùi bánh nướng, nhịn không được bèn chạy đi mua hai cái.
Đang ăn say sưa thì nghe thấy tiếng mắng chửi giận dữ từ phía sau: "Thì ra mày trốn ở đây, hại bọn tao tìm mãi."
An Ý xoay người, nhìn thấy gã đàn ông cầm đầu, đầu nhuộm vàng, đôi mắt híp lại nhìn cô ấy từ trên xuống dưới.
Dáng vẻ cười như không cười, ba phần hằn học, bảy phần đắc ý.
Cô ấy bị dọa lui về phía sau, vẻ mặt sợ hãi: "Anh là ai. "
Xung quanh truyền đến tiếng cười nhạo của mọi người: "Giả vờ gì ở đây?"
Gã đàn ông tóc vàng vuốt mái tóc trước trán, chỉ vào vết sẹo, hung ác nói: "Lần trước ở cổng trường, mày dùng đá đập vào đầu tao rồi bỏ chạy.”
Nói xong, gã tiến lên túm lấy cổ tay An Ý: "Mày chạy đi! Bây giờ mày có giỏi thì chạy đi! Để tao xem lần này mày định chạy đi đâu."
Nhìn thấy đôi lông mi dày và dài, nhuốm đầy nước mắt sợ hãi và sự nhẫn nhịn của An Ý, mọi người không khỏi thương tiếc, ánh mắt gã đàn ông tóc vàng dần dần thay đổi.
Bàn tay mạnh mẽ kéo An Ý đến trước mắt, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy: "Nếu mày đi cùng tao một đêm, tao sẽ tha cho mày."
An Ý sợ hãi không ngừng giãy dụa, bàn tay đang nắm chặt cổ tay cô ấy càng dùng sức hơn, không cách nào tránh thoát: "Tôi không biết anh, anh mau buông ra, chị tôi đang mua vé, sẽ trở về nhanh thôi."
Một chiếc xe nhỏ màu đen dừng ở ven đường, cánh tay Tống Hàn đặt trên cửa sổ xe, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, nhìn lên trên.
Khóe mắt anh khẽ nhếch lên, đôi mắt tựa như lưu ly trong suốt lóe sáng, vô cùng đẹp mắt.
Nhìn thấy An Ý bị người ta đùa giỡn cách đó không xa, anh khẽ mím môi.
Anh đến chỗ này, đầu tư xây khu nghỉ dưỡng, sáng nay tới họp và bàn bạc công việc, không ngờ sẽ gặp cảnh tượng này.
Chẳng lẽ ngày thường con nhóc này đều giả vờ lạnh lùng?
Một lúc lâu sau, anh ra hiệu bảo Cao Nghị đi hỗ trợ.
Cao Nghị cười lạnh, không phải cô ấy rất kiêu ngạo ương ngạnh sao?
Giả vờ yếu đuối ở đó, nhất định phải dùng cách này để thu hút sự chú ý của thiếu gia, để thiếu gia dùng kế anh hùng cứu mỹ nhân.
Có anh ta ở đây, chút tâm tư của An Ý đừng hòng mà thành công.
Thấy Cao Nghị chậm chạp không nhúc nhích, Tống Hàn thúc giục nói: "Còn không mau đi qua đó đi."
Cao Nghị miễn cưỡng xuống xe, người ở nhà ga càng ngày càng nhiều, anh ta bị chặn ở bên ngoài.
An Tình mua vé xong đi ra, nghe thấy tiếng khóc của An Ý, đôi lông mày thanh tú của cô lộ ra vẻ thù địch.
Cô đẩy đám người ra, nhìn thấy tên tóc vàng đang quấn lấy An Ý, nhặt tảng đá trên mặt đất lên, hung hăng nện qua.
Tên đàn ông tóc rên rỉ và ngã xuống đất, những người đi cùng gã vội vàng đi tới, chạy tới bắt An Tình.
Tay trái An Tình nắm lấy người phía trước, dùng sức vặn một cái: "rắc rắc" một tiếng, khớp vai bị trật, người đàn ông rên rỉ.
Khiến cho những người phía sau chùn bước.
Ánh mắt An Tình bình thản, thu liễm tà khí, động tác ngông cuồng mà hoang dã.
Mọi người há hốc mồm, đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy một cô gái hoang dã như vậy.
Tên đàn ông tóc vàng, nhìn An Ý cách đó không xa, khuôn mặt giống y như đúc, gã nhất thời bị không khỏi kinh ngạc, hóa ra là một cặp song sinh.
An Tình nhận ra tên đàn ông tóc vàng này, lần trước đã đùa giỡn cô ở cổng trường.
Cô đi đến bên cạnh tên đàn ông tóc vàng rồi ngồi xổm xuống,khóe miệng lười biếng cong lên: "Làm sao, lần trước dạy không đủ, còn dám đến trêu chọc tao à."
Khí thế mạnh mẽ của An Tình, khiến tên đàn ông tóc vàng không thể ngừng lùi lại: "Không, không, hoàn toàn là hiểu lầm, là hiểu lầm."
Càng ngày càng có nhiều người xem, An Tình dắt An Ý đang sợ hãi rời khỏi nhà ga.
Cao Nghị khó khăn lắm mới đẩy đám đông sang một bên và đi qua, không thể tin nhìn thấy mấy người bắt nạt An Ý đang nằm kêu rên trên mặt đất.
Chẳng lẽ đã có người giúp cô ấy giải vây, cũng tốt, miễn cho cô ấy nhân cơ hội tiếp cận thiếu gia.
Sau khi đưa An Ý trở về, An Tình bắt xe khách trở lại thủ đô, mất ba giờ đi xe mới đến nơi.
Sau khi lên xe, An Tình ngồi trên ghế, ấn chiếc mũ bóng chày trên đầu xuống, dựa vào lưng ghế ngủ say.
Tình cờ lại trùng vào giờ khai giảng, trên xe khách có rất nhiều sinh viên, sau khi xe khởi động, sinh viên ngồi cùng nhau không ngừng tán gẫu.
Đi được nửa đường, chiếc xe dừng đột ngột nằm chắn ngang đường, tài xế ngồi sau bấm còi liên tục.
An Tình bị đánh thức, mở to đôi mắt đen trắng, khóe mắt thanh tú ửng đỏ, áp suất không khí thấp khiến mọi người xung quanh đều tránh xa cô. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Người tài xế xuống xe kiểm tra thì phát hiện xe bị hỏng hóc, ông ta đẩy xe vào lề đường, lấy đồ nghề ra và bắt đầu sửa xe.
Cũng chẳng còn cách nào khác, nơi này phía trước không có thôn, phía sau không cửa hàng, chỉ có thể tự mình sửa chữa.
Xe khách đứng dưới cái nắng như thiêu như đốt, nhiệt độ trong xe ngày càng cao, mọi người vội vàng xuống xe tìm chỗ mát.
Chỉ chốc lát sau, trong đám người có tiếng thảo luận vụn vặt, An Tình vẫn thờ ơ.
Mặc kệ mọi người, giống như một con mèo lười, ung dung nằm dưới gốc cây lớn chợp mắt.
Tống Hàn cũng bị kẹt trên đường, nhìn thấy bóng dáng An Tình, anh ra hiệu cho tài xế dừng xe.
Cao Nghị nhíu mày, sao lại đụng phải rồi.
Vốn bọn họ không rời đi sớm như vậy, khi Tống Hàn đến phòng họp, anh phát hiện không mang theo tài liệu quan trọng, vì vậy cuộc họp đành phải hoãn lại.
Không ngờ trên đường, anh và An Tình lại gặp nhau.
Vô tình hay cố ý, khoảng cách giữa hai người họ đã bị ngăn cách.
Bàn tay trắng nõn của An Tình chống cằm, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh lùng, ẩn chứa một tia châm chọc và khinh thường.
Sự kiêu ngạo không thể che giấu từ trong cốt tuỷ.
Mánh khóe nhỏ của mình bị nhìn thấu, Cao Nghị không khỏi cảm thấy hơi khó chịu.
Tiếng thảo luận chung quanh càng lúc càng lớn, ánh mắt mọi người tập trung trên người Tống Hàn.
Gương mặt nghiêng anh tuấn, đường nét hoàn mỹ không tỳ vết, khiến cho các cô gái xung quanh há hốc mồm vì kinh ngạc, thậm chí có người còn muốn bắt chuyện.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT