Cậu cô ham mê cờ bạc đã không phải là chuyện một sớm một chiều.

Lúc trước ông ta đã chơi, lúc đầu bất quá chỉ là chơi mạt chược, bài chòi, chỉ là một chút ít tiền, lúc đầu mợ còn mắng cậu, sau đó thấy cậu thắng thua cũng chỉ có mấy đồng tiền. Bình thường, cậu ngoài công việc ra cũng chỉ đi tìm hàng xóm chơi mạt chược, cũng không ra ngoài trăng hoa, cứ như vậy một thời gian dài, mợ cũng mặc kệ cho cậu đi.

Phương Thanh Chỉ thật sự không biết, thì ra trên thế giới này, một người đàn ông không ra ngoài trăng hoa cũng đã là một "người đàn ông tốt ngàn năm khó tìm".

Cô nghĩ rằng đó là đạo đức cơ bản nhất để trở thành một người đàn ông.

Cậu cô thật sự bị cuốn hút bởi việc đi đánh bạc, cũng chính những người bạn bài của cậu đã dẫn dắt cậu đi, một đêm phát tài, kiếm được rất nhiều tiền, lúc trở về nhà, cho dù đôi mắt thâm quầng nhưng nhìn cậu lại vô cùng sảng khoái, ném tiền cho mợ, thậm chí còn cho Phương Thanh Chỉ thêm mười tệ để cô đi mua một ít đồ dùng học tập.

Sau đó, tần suất cậu đến sòng bạc càng ngày càng cao, cũng bắt đầu xem phong thủy, quần lót luôn luôn là màu đỏ, ban ngày phơi ra nhìn như cờ đỏ tung bay phấp phới. Tiếc là quần lót đỏ vẫn không mang đến cho cậu may mắn như cậu mong muốn, vẫn một đường thua, may mắn thắng được một chút, lại rất nhanh thua sạch.

Thậm chí cậu còn lén chạy tới Macau, chơi ba ngày mới trở về, trên người gần như không còn một xu, cả người bốc mùi.

Mợ cầm dao đi ra, hung hăng muốn chặt ngón tay cậu, cuối cùng cũng không xuống tay được, quỳ trên mặt đất ôm cậu khóc.

Từ đó về sau, cậu ít đến sòng bạc hơn.

Phương Thanh Chỉ còn tưởng rằng cậu đã đổi tính, không ngờ bản tính khó dời, hiện giờ dần dần, cậu lại trở thành con bạc điên cuồng kia.

Thậm chí còn muốn ép cô ký hợp đồng đi đóng loạii phim “tình cảm” đó.

Thiếu tình thân của gia đình, nhưng Phương Thanh Chỉ không có nghĩa là thật sự vô cảm. Buồn là đương nhiên, nhưng nhiều hơn là thất vọng. Cô ngồi bên cạnh Trần Tu Trạch, trong lòng chua xót, nhìn ra ngoài cửa sổ xe thấy nước mưa liên miên thành hạt rơi xuống, ngay cả nước mắt cô cũng không có, chỉ là trầm mặc.

Cô không hỏi Trần Tu Trạch vì sao lại xuất hiện ở đây, câu hỏi này thật vô nghĩa. Cuộc sống ngắn ngủi, thực sự không cần phải theo đuổi một câu trả lời vô nghĩa.

Phương Thanh Chỉ chỉ quan tâm đến tình hình hiện tại: "Đi đâu vậy?”

"Về nhà." Trần Tu Trạch nói: "Tối nay em muốn ăn gì?"

Giọng điệu của anh rất tự nhiên và thân thuộc, cứ như anh thực sự là bạn trai của cô chứ không phải một người xa lạ đột nhiên xuất hiện cướp cô đi.

Phương Thanh Chỉ thấp giọng: "Ăn gì cũng được.”

Trần Tu Trạch cũng không cương quyết nắm lấy tay cô, từ sau khi cô ngồi xuống anh đã buông bàn tay cô ra. Giờ phút này anh ôn hoà nói: "Hai ngày nay mưa nhiều, không khí lạnh, tôi đã bảo đầu bếp nấu canh vịt già, khi về đến nhà em hãy uống một chén làm ấm cơ thể.”

Phương Thanh Chỉ ừm một tiếng.

Xe đi qua những con đường mưa ẩm ướt, một đường xuyên qua làn sương tiến về phía trước. Phương Thanh Chỉ chỉ cảm thấy con đường phía trước của mình cũng giống như sương mù, dường như không có ánh sáng, chỉ có thể mặc cho Trần Tu Trạch đưa cô đi, không phân biệt được đông tây nam bắc.

Điều khiến Phương Thanh Chỉ bất ngờ chính là Trần Tu Trạch đã chuẩn bị một căn phòng cho cô, ở tầng hai, hướng về phía mặt trời, còn có một ban công xinh đẹp, có phòng vệ sinh và phòng thay đồ của riêng cô.

Căn phòng này lớn hơn toàn bộ ngôi nhà của cậu mợ.

Nơi này rõ ràng không phải là phòng của Trần Tu Trạch, chăn nhung và ga trải giường bằng lụa sa tanh, trơn mịn mềm mại, màu tím rất trong và nhạt, như những bông hoa tử đinh hương mềm mại bị màn mưa ngăn cách. Phương Thanh Chỉ tắm rửa sạch sẽ, trong lúc này, thậm chí cô còn sinh ra ác ý muốn hành hạ cơ thể mình, cô trân trọng bản thân, hoàn toàn không cách nào tưởng tượng được việc cùng giường chung gối với người mình không yêu. Kiến thức và sự giáo dục khiến cô không quá để ý đến cái gọi là trinh tiết, nhưng Phương Thanh Chỉ tuyệt đối không muốn nếm trải lần đầu tiên với một người lạ.

Cô vốn đã xuống tay, hung hăng chạm vào, tiếc là đau đến nhíu mày, cuối cùng cô vẫn bất đắc dĩ tạm dừng, càng thêm tự ghét bỏ, trong lòng xúc động.

Bữa tối vẫn phong phú như cũ, Phương Thanh Chỉ ăn cơm xong, im lặng ngồi trên ghế, bất động, chờ Trần Tu Trạch tuyên án tử cho mình.

Nhưng Trần Tu Trạch dùng nước trà súc miệng xong chỉ yên lặng nhìn cô: "Món ăn hôm nay có hợp khẩu vị không?”

Phương Thanh Chỉ gật đầu.

Trần Tu Trạch nói thêm: "Tôi không biết trong chế độ ăn uống của em có kiêng kị gì không.”

Phương Thanh Chỉ lắc đầu.

Trần Tu Trạch cẩn thận quan sát cô, bỗng nhiên nở nụ cười: "Thanh Chỉ, tôi phải trả bao nhiêu tiền mới có thể khiến em mở miệng nói một chữ?”

Phương Thanh Chỉ há miệng: "Không.”

Trần Tu Trạch thoải mái: "Đừng khẩn trương, tôi biết em sợ. Đừng sợ, từ bây giờ, đây là nhà của em. Có cần gì thì nói cho tôi biết, người vừa rồi em có nhớ không? Dì Mạnh. Nếu có điều khó nói của con gái không tiện nói với tôi, thì có thể tìm dì ấy.”

Anh nói một chuỗi dài như vậy, Phương Thanh Chỉ chỉ gật đầu: "Được.”

"Vậy em đi nghỉ ngơi trước đi." Trần Tu Trạch đứng dậy nói: "Sáng mai để Hiền cùng em về chỗ ở trước đó, thu dọn đồ đạc mang về.”

Phương Thanh Chỉ giật mình, mới ý thức được anh đang nói cái gì: "Tôi có thể về phòng mình ngủ không?”

Trần Tu Trạch đã đi được vài bước, anh dừng lại, chống gậy. Đứng dưới ánh đèn, anh nhìn cô: "Thanh Chỉ, tôi nói rồi, tôi cần là một người bạn gái.”

Phương Thanh Chỉ nói: "Tôi nghĩ anh muốn bạn gái.”

Trần Tu Trạch khẽ lắc đầu, sửa lại: "Nếu nhất định phải dùng từ bạn gái này, đó phải là bạn đời nữ trong cuộc sống.”

Phương Thanh Chỉ ngẫm chừng đọc được ý của anh.

"Tôi sẽ không miễn cưỡng em cho đến khi em muốn." Trần Sinh nói: “Tôi biết ép buộc phụ nữ là điều không biết xấu hổ nhất."

Phương Thanh Chỉ khó có thể tin rằng sẽ nghe được những lời như vậy từ miệng một người như vậy, cô khiếp sợ đến mức nhìn thấy cây nho nở ra hoa hồng.

Cô hỏi: "Đàn anh của tôi..."

"Tôi đã gọi điện thoại rồi." Nụ cười của Trần Tu Trạch dần nhạt đi một chút: “Lấy thân phận một công dân hợp pháp bình thường, yêu cầu bọn họ chấp pháp công bằng.”

Phương Thanh Chỉ nói: "Cảm ơn.”

"Đi ngủ đi." Trần Tu Trạch hơi gật đầu: "Ngủ ngon.”

Anh chống gậy, chậm rãi rời đi, kỳ thật khập khiễng cũng không rõ lắm, chỉ là... Chỉ là lúc trước Phương Thanh Chỉ chỉ luôn chú ý tới chân anh.

Bây giờ nhìn lại, so với người bình thường cũng không có gì khác nhau.

Ngày hôm sau, Trần Tu Trạch quả thật như lời đã nói, sai người đưa Phương Thanh Chỉ đi lấy đồ của cô. Cô một đêm không về, lúc trở lại, mợ quả thật cau mày, một bên mắng chết cô, một bên muốn ngăn cản cô dọn ra ngoài: "Con đi đâu vậy? Thanh Chỉ, nghe mợ nói, mợ bên này giúp con tìm một công việc bán thời gian, à không, là một cơ hội để nổi tiếng, rực rỡ......."

"Cái gì rực rỡ?" Phương Thanh Chỉ hỏi: "Cởi sạch quần áo đi khoe 3 vòng dưới ống kính? Hay là ngủ với người ta để đổi lấy cơ hội quay phim ‘tình cảm’?”

Mợ cứng đờ: "Con..."

Phương Thanh Chỉ không muốn nói nhiều với bà, chỉ gọi: "Hiền.”

Hiền vừa đi ra, bà ta sợ hãi lùi lại vài bước, run rẩy nhìn vết sẹo trên mặt Hiền.

"Lúc trước bà bảo tôi dọn ra ngoài, bây giờ tôi sẽ dọn ra ngoài." Phương Thanh Chỉ không muốn nói nhiều, giọng cô cao hơn: "Tốt nhất là thả cho tôi đi, nếu không, tôi cũng không thể cam đoan căn nhà này của mợ có còn được nguyên vẹn hay không đâu.”

Mợ không ngăn cản.

Trần Tu Trạch giao cho cô đâu chỉ có một mình Hiền, tận mười người, mỗi người đều dáng người cao lớn, trầm mặc ít nói, mặc vest đen áo sơ mi trắng đeo găng tay trắng, mà khi đem so với toàn bộ gia sản của Phương Thanh Chỉ cũng hơi có chút khó coi...

Tổng cộng bất quá chỉ có bốn cái thùng giấy, hai người một thùng cũng không đủ chia.

Phương Thanh Chỉ xuất hiện một chút liền vội vàng lên xe, xuyên qua cửa kính, dường như có thể nhìn thấy mọi người xung quanh đang bàn tán chỉ trỏ. Cô đương nhiên biết mình hiện giờ cũng không phải bay lên cành cây biến thành phượng hoàng, bất quá là ngẫu nhiên được một ông chủ lớn coi trọng, kim ốc tàng kiều.

Cô im lặng một lúc lâu, vùi mặt vào đầu gối.

Sau khi trở về nhà của Trần Tu Trạch trên đỉnh núi, Phương Thanh Chỉ liền bị bệnh.

Thật ra từ sau khi dầm mưa cô đã có chút không thoải mái, đau đầu tức ngực, dần dần trở thành cảm mạo. Khẩu vị của cô không tốt, tâm tình cũng kém, ăn cũng ít hơn, lúc mới bắt đầu uống thuốc Đông y còn không ngừng nôn mửa, uống bao nhiêu cũng nôn. Mấy lần Trần Tu Trạch đến thăm cô cũng đều đứng trước giường, tay cầm một ngọc bội, xuyên qua ngọc bội nhẹ nhàng xoa xoa má cô, hỏi cô có muốn ăn gì không, anh cho người đi mua, đi làm.

Phương Thanh Chỉ cái gì cũng không muốn ăn.

Duy chỉ có dì Mạnh là vẫn chăm sóc cô tận tình, bà ấy là một người phụ nữ hiền lành, nói được tiếng Thượng Hải, xem như là đồng hương của Phương Thanh Chỉ. Bà thường tủm tỉm cười kể cho Phương Thanh Chỉ nghe chuyện thú vị thời trẻ, thỉnh thoảng cũng sẽ lặng lẽ kể về Trần Tu Trạch.

"Ông chủ ngay cả trung học cũng chưa học xong." Dì Mạnh vắt khô khăn ướt lau trán Phương Thanh Chỉ, nói: "Trong nhà có năm anh em, đều trông cậy cả vào ông chủ. Vì cha mẹ mất sớm, nên ông chủ phải nghỉ học đi làm lo cho các em.”

Phương Thanh Chỉ nói: "Sau đó thì sao?”

"Sau đó, ông chủ làm ăn phất lên, thế là năm người em đó đều được học ở đại học tốt nhất." Dì Mạnh ôn nhu: "Cô là bạn gái của ông chủ, khi nào cô khỏe lại, họ sẽ tới để gặp cô.”

Phương Thanh Chỉ nhắm mắt lại, im lặng.

Bị bệnh một tuần, sức khỏe của cô cuối cùng đã dần dần được cải thiện, nhưng cô trở nên lười biếng. Cô xin trường nghỉ ốm một tuần, thời gian xin nghỉ ốm đã hết, nhưng cô lại không đi học, cơm cũng ăn ít, bên ngoài nắng đẹp cũng không chịu ra ngoài phơi nắng, chỉ buồn bực trong phòng, nằm sấp trên giường, bất kể ngày đêm đều ngủ, thỉnh thoảng tỉnh dậy, lại đọc hai trang sách, tiếp tục ngẩn người.

Cô không chịu đi học.

Xoạc...

Rèm cửa sổ được kéo ra, ánh mặt trời rực rỡ chiếu vào, chiếu sáng một người đang nằm co trên giường. Phương Thanh Chỉ vùi đầu vào trong chăn, cô quay đầu lại, nhìn thấy Trần Tu Trạch.

Đối phương vẫn ăn mặc chỉnh tề như cũ, dù là quần áo hay là biểu cảm, dáng vẻ, hoàn toàn nhìn không ra là một người chưa xong học trung học.

Anh giống như một giáo sư hơn.

Trần Tu Trạch cầm cây gậy, dời bước, dưới ánh mặt trời, cho dù hơi khập khiễng, thì cái sự khập khiễng đó vẫn bị lu mờ bởi dáng vẻ tao nhã.

Anh bình thản gọi Phương Thanh Chỉ trốn trong chăn: "Hôm nay nắng đẹp, ăn vài thứ đi.”

Không ai trả lời.

Phương Thanh Chỉ không đói, cô cũng không muốn làm gì cả.

Trần Tu Trạch lại chậm rãi nói: "Ăn cơm xong, tôi đưa em đến trường.”

Phương Thanh Chỉ cuối cùng cũng lên tiếng: "Tôi không muốn đi học nữa.”

Cô làm gì còn mặt mũi nữa trở lại trường gặp thầy cô bạn bè nữa?

Cô hiện giờ đã thành thứ gì rồi? Một con chim bị giam cầm, hay một bông hoa trong lồng, hoặc là một món đồ chơi của nhà giàu chưa bị hỏng, một chiếc bình hoa chưa bị ông chủ mất hứng mà buông xuống.

Trần Tu Trạch chống gậy, anh hỏi Phương Thanh Chỉ: "Vì sao không muốn đi học?”

Phương Thanh Chỉ vẫn không nói lời nào.

Trần Tu Trạch không vội, vẫn bình tĩnh nói: "Vẫn nên đi học đi thôi. Nhìn tôi này, còn chẳng được học đại học, cũng không đọc nhiều sách, không biết làm thế nào để làm cho em hạnh phúc.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play