Phương Thanh Chỉ sau khi biết được, hỏi thăm những người bạn thường chơi thân với cậu ấy thì đều nhận được một câu trả lời giống nhau - Việc kinh doanh của gia đình cậu ấy có vấn đề lớn.
Chuyện này quả thật không có biện pháp, Hong Kong nhiều người như vậy, mà đất thì lại ít, mấy người nước ngoài kia dựa vào một thân da trắng cùng quốc tịch, chiếm lấy một khối thịt béo bở nhất. Mặc dù mấy năm nay người Trung Quốc đã dần trên đà phát triển, nhưng tiếc là dù có nhiều thịt như vậy cũng không đủ để chia.
Học trưởng tên đầy đủ là Lương Kỳ Tụng, gia đình cậu ấy kinh doanh tiệm bánh, cũng không đến mức giàu nứt đố đổ vách, nếu không cậu cũng đã sớm đi Anh, đi Mỹ học đại học giống như nhiều cậu con trai nhà giàu ở đây. Nhưng khi so với Phương Thanh Chỉ nghèo đến mức túi sách kêu leng keng, phải đi làm thuê để kiếm tiền sinh hoạt, cậu ấy không cần lo lắng về học phí hay tiền sinh hoạt, lại có tiền học luật, còn ở trong căn nhà rộng 200 mét vuông, tự nhiên coi như giàu có.
Phương Thanh Chỉ tuy biết địa chỉ nhà cậu ấy, nhưng cũng không thể tùy tiện tới tận nhà thăm. Lúc trước khi cô đang làm công việc lặt vặt bên ngoài, vô tình đụng phải mẹ của Lương Kỳ Tụng, lúc ấy cô lễ phép gọi một tiếng bác gái, nhưng chỉ nhận lại được một cái liếc mắt coi thường.
Sau đó, ông Lương lại một mình đến gặp cô, thẳng thắn tuyên bố rằng, sắp tới Lương Kỳ Tụng sẽ đi Anh du học.
Mặc dù ông không nói thẳng, nhưng Phương Thanh Chỉ cũng có thể ngầm hiểu ra được ý tứ trong đó.
Cô và cha mẹ là những người vượt biên từ Đại Lục qua đây, bây giờ cô còn đang phải sống nhờ trên căn gác xép nhỏ nhà mợ, thế nên dĩ nhiên là cô không có "tư cách" gì để làm bạn với Lương Kỳ Tụng.
Mà cho dù cha mẹ cậu như thế nào, bình thường ở trường học, trong cuộc sống hàng ngày, Lương Kỳ Tụng cũng đã giúp đỡ cô rất nhiều... Huống chi, cô còn có tư tâm. Hiện tại trong nhà Lương Kỳ Tụng xảy ra chuyện, cô chỉ là một học sinh nghèo, nên cũng không thể giúp được gì, chỉ đành viết cho cậu ấy một bức thư, trong thư viết tình hình học tập gần đây của mình, kể những chuyện thay đổi trong trường học, sau đó dán kín, rồi lại nhờ một người bạn của Lương Kỳ Tụng gửi đến cho cậu.
Đối phương đồng ý.
Phương Thanh Chỉ hiện đang học ngành thương mại, mới nhập học chưa đầy nửa năm, tương lai vẫn còn đang mịt mù. Mợ không vừa ý vì học phí của cô quá đắt, nên đã sớm nói rõ và quy ước 3 điều với cô, chỉ có thể cho cô ăn cơm và chỗ ngủ, về phần học phí và các chi phí khác... Cô phải tự đi làm thêm bên ngoài để kiếm tiền. Trong mắt bà ấy, lúc trước ra tay cưu mang một nhà của Phương Thanh Chỉ đã là tử tế lắm rồi.
Nhưng thực tế thì sao?
Cha mẹ Phương Thanh Chỉ tuy là vượt biên tới đây, nhưng cha cô rất thông minh và giỏi giang, mới đến không bao lâu đã leo được lên nhà họ Lục, làm việc cho nhà họ. Đáng tiếc sau đó nhà họ Lục bị người ta trả thù, cha của Phương Thanh Chỉ không may chết trong một cuộc ẩu đả. Lúc ấy ông chủ Lục trọng tình trọng nghĩa, đã cho một khoản tiền lớn, lại thương xót mẹ góa con côi nhà cô sống sẽ khó khăn, nên đã tặng thêm một căn nhà cho mẹ con cô.
Nhưng từ sau khi cha qua đời, mẹ cô liền trở nên suy sụp, không lâu sau cũng theo cha cô qua đời, trước khi chết đã đem Phương Thanh Chỉ giao cho anh trai chăm sóc. Khi đó Phương Thanh Chỉ chỉ vừa mới đi học, nhà cửa và tiền bạc đương nhiên là cậu của cô nắm giữ.
Theo như lời họ nói, thì ngôi nhà khi ấy của cô không có giá cao như bây giờ. Vả lại bọn họ nuôi Phương Thanh Chỉ lớn đến như vậy, còn chi trả học phí cho cô nhiều năm liền, số tiền này coi như đã sớm trả hết cho cô.
Bây giờ chỉ là dựa vào tình thân máu mủ, mới chấp nhận giữ cô đến khi tốt nghiệp đại học. Chờ Phương Thanh Chỉ tìm được việc làm và chỗ ở, sẽ để cô dọn ra ngoài. Gác xép này còn phải trang trí lại, xây thông xuống phòng ngủ phía dưới để sau này làm phòng tân hôn cho em họ của cô.
Bây giờ rất khó để phán đoán được tình hình của Hong Kong trong tương lai, mặc dù việc kinh doanh vẫn đang diễn ra bình thường, song tỷ giá hối đoái của đồng đô la Hong Kong cứ tăng giảm bất thường làm người ta thấy mà giật mình. Phương Thanh Chỉ cũng mịt mù, cô và các bạn khác trong trường không giống nhau, sau khi tốt nghiệp cô sẽ lập tức trở thành một kẻ không nhà, chỉ có thể tự mình nỗ lực để tồn tại, cho nên học tập càng thêm chăm chỉ, ngoại trừ những lúc làm việc và nghỉ ngơi, thời gian còn lại cô chỉ học và học.
Thời gian trước, cô phụ việc ở một tiệm bánh, sau Tết Trung thu, công việc kinh doanh của tiệm bánh đã dần dần ổn định, nên cô lại chuyển sang một nhà hàng phương Tây. Phương Thanh Chỉ có vốn tiếng Anh tốt, khuôn mặt lại xinh đẹp, nên vừa ứng tuyển đã đậu, ở đây làm bồi bàn.
Nhà hàng phương Tây và nhà cậu Phương Thanh Chỉ đều ở góc bắc, bốn mươi chín năm, đa số những người Thượng Hải chuyển đến Hong Kong đều ở nơi này, cho nên ở khu phía nam có rất nhiều cửa tiệm lớn nhỏ chuyên bán đồ ăn Thượng Hải, cứ cách vài bước chân là có một cửa tiệm.
Phương Thanh Chỉ sau khi kết thúc công việc đã là tám giờ rưỡi, cô đoán cậu mợ sẽ không chừa cơm, nên lúc đi ngang qua một tiệm bánh nhỏ còn mở cửa, cô dừng lại mua vài cái bánh rán, vừa đi vừa ăn.
Không biết vì sao, mà suốt dọc đường cô luôn cảm thấy có người đi theo mình. Phương Thanh Chỉ dừng bước, nghi ngờ xoay người lại, chỉ thấy phía sau là một chiếc xe hơi màu đen đang đậu, nhìn có vẻ đắt tiền.
Ngoài ra không còn ai khác nữa.
Phương Thanh Chỉ nghĩ chắc do mình đa nghi, xong lại tiếp tục rảo bước trở về nhà. Nhà cậu mợ ở trên đường Xuân Từ, con đường đó được xem như là một cái chợ truyền thống chuyên bán rau bán thịt, dưới đất lúc nào cũng ẩm ướt, hai bên hầu hết là các cửa tiệm, tạp hóa, thịt rau đều có đủ. Xe điện đã ngừng chạy, chỉ còn lại đường ray nằm lẻ loi xuyên qua các con phố, dài ngoằn nghoèo trông không thấy được điểm cuối, Phương Thanh Chỉ bước chân lên bậc thềm, cười chào hỏi hàng xóm, còn chưa vào cửa, đã nghe tiếng cãi nhau của cậu mợ. Mợ khóc rất lớn: ".......Đánh bạc đánh bạc, mỗi ngày đều đi đánh bạc, ông thắng được bao nhiêu lần? Cái nhà này sớm muộn cũng bị ông đem ra cược tới không còn........"
Mợ tức giận ném loạn đồ đạc, Phương Thanh Chỉ suýt chút nữa đã bị ném trúng vào người. Cô hơi nghiêng người tránh đi, nhìn thấy trong nhà hiện giờ đã trở thành một bãi hỗn loạn, bàn lật úp, kệ cũng xiêu vẹo, không gian vốn đã chật giờ càng lúc càng chật hẹp đến nỗi không đủ chỗ đặt chân. Mợ cô mặc một chiếc áo cotton, mái tóc xoăn đã thả xuống từ lâu, trong tay cầm một cây gậy phơi quần áo, liên tục đánh vào người cậu say khướt đang nằm trên mặt đất.
Em họ Du Gia Hào im lặng không lên tiếng, ra hiệu cho Phương Thanh Chỉ đi cùng cậu ấy.
Phương Thanh Chỉ vừa mới bước đi, mợ cô ở phía sau vừa lau mặt vừa nói: "Thanh Chỉ, tiền trong nhà hết sạch rồi, bây giờ chắc phải đem căn gác xép của con cho thuê thôi. Cậu với mợ cũng đã bàn bạc kỹ rồi, cho người ngoài thuê không bằng cho người của mình thuê... Bắt đầu từ tháng tới, con trả cho mợ 400 nhân dân tệ mỗi tháng, mợ sẽ để cho con tiếp tục ở đây. Con thấy như vậy có được không?"
Phương Thanh Chỉ nói: "Mợ, lúc trước cậu đã hứa với con, nói là căn nhà này để cho con ở cho đến khi tốt nghiệp đại học."
Cậu cô vẫn đang ngủ như một con lợn chết trên mặt đất.
Bà ta bỗng hét lên: "Ông ấy là ông ấy, tao là tao. Cậu mày từ khi mê đánh bạc, không biết đã trộm bao nhiêu thứ của tao đi đổi tiền......"
Phương Thanh Chỉ lười tranh cãi với bà, trực tiếp đi thẳng lên gác xép.
Cô rất giống mẹ, khuôn mặt trắng mịn mềm mại như trứng ngỗng, cô có đôi mắt hạnh nhân, lại thêm đôi môi mỏng, cũng bởi vì thế mà mỗi khi sắc mặt cô trở nên lạnh lùng, gương mặt này khiến cho người khác cảm thấy không thể ức hiếp, không thể lại gần cô.
Cậu cô còn đang nằm trên mặt đất ậm ừ như bùn lầy: "Ở, đương nhiên là phải ở......"
Mợ thì vừa khóc vừa nháo, Phương Thanh Chỉ không thèm nghe, lên tới gác xép, bỏ túi xách xuống, xong mới nhìn em họ của mình: "Chuyện gì vậy?”
Em họ đưa cho cô một gói giấy dầu: "Buổi tối em mua một con ngỗng kho, lén để lại một phần, chị ăn đi.”
Phương Thanh Chỉ mỉm cười: "Cảm ơn.”
Em họ lại nói: "Chị ơi, chị đừng để ý mẹ em nói gì, bà ấy đang tức giận. Đừng nói sau khi chị tốt nghiệp, căn nhà này vốn là của cô dượng, chị cứ ở, để em xem ai dám đuổi chị đi.”
Phương Thanh Chỉ cầm lấy gói thịt ngỗng nặng trịch, cười: "Được.”
Em họ gãi gãi đầu rồi đi xuống cầu thang. Không bao lâu sau, Phương Thanh Chỉ liền nghe thấy tiếng em họ cãi nhau với mợ: "Mẹ lại đi nghe người bên ngoài nói nhăng nói cuội, ngôi nhà này......"
Gác xép này rất thấp, chỉ có phần chính giữa mới có thể để người ta miễn cưỡng đứng thẳng lưng được. Phương Thanh Chỉ ngồi trên giường, đang từ từ ăn miếng ngỗng kho.
Ừm, thật sự rất thơm.
Quả nhiên, sáng sớm ngày hôm sau mợ cô vẫn còn đang lẩm bẩm về căn gác xép này, nếu có thể cho thuê, mỗi tháng cũng có thêm 400 tệ. Bây giờ vẫn nên đổi thành đô la Mỹ thì tốt hơn, ai mà biết sắp tới đô la Hong Kong sẽ thành cái dạng gì...
Bà ta thích nói gì thì mặc kệ bà ta, Phương Thanh Chỉ chỉ lẳng lặng ngồi ăn, ăn xong một chén cháo, cô mang vào phòng bếp rửa sạch bát đũa của mình, bỏ vào túi nilon, đặt vào một góc tủ, rồi xách cặp đi học.
Hôm nay Phương Thanh Chỉ nhận được thư trả lời của Lương Kỳ Tụng, cậu ấy viết thư luôn luôn cẩn thận, nhưng bức thư này lại có hai dấu vết bị bôi xóa, chắc là không yên lòng. Bức thư chỉ có một tờ, trên giấy viết đầy chữ, chủ yếu nói với cô tình hình hiện giờ của cậu ấy vẫn ổn, việc kinh doanh của cha cậu cũng đang có nhiều cơ hội để trở mình, bảo cô không cần lo lắng, còn dặn dò cô phải chăm sóc tốt cho bản thân.
Cuối thư, cậu còn chép tay một bài thơ tiếng Anh ngắn.
「Shall I compare thee to a summer's day?」
(Tôi có thể so sánh em với mùa hè?)
Phương Thanh Chỉ đọc xong bức thư, gấp tờ giấy lại, cúi đầu mỉm cười, một lát sau, lại cầm bút viết thư trả lời.
"Học trưởng Lương Kỳ Tụng,
Thấy chữ cũng như thấy mặt..."
Trong lúc cô đang cặm cụi viết thư thì người bạn ngồi bên cạnh cô đang đọc báo, trên báo đăng ảnh của một người đàn ông, người nọ cực kỳ đẹp trai, áo sơ mi trắng, tay cầm một cây gậy, điều khiến người ta chú ý nhất chính là đôi mắt, thâm thúy, chuyên chú, kiên định. Phương Thanh Chỉ ngẩng đầu nhìn, còn tưởng là báo giải trí, cho rằng lại là bộ phim mới sắp ra mắt, đưa mắt nhìn kỹ hơn, thì ra là chuyên mục kinh doanh và chính trị. Cô rất quan tâm đến những chuyện kinh doanh và vấn đề chính trị, vì vậy không khỏi liếc nhìn thêm vài lần và nhìn thấy tên người đàn ông trong bức ảnh kia, Trần Tu Trạch.
Phương Thanh Chỉ cúi đầu, thấy cây bút vô tình nhỏ một giọt mực lên bức thư cô vừa viết xong, nhỏ giọng than một tiếng rồi dùng khăn giấy lau, tiếc là vết mực kia lại lan to hơn, đem hai chữ "rất nhớ" trở nên mờ mờ ẩn hiện trong vết mực.
Phương Thanh Chỉ đưa bức thư nhờ người bạn bên cạnh chuyển giúp, cậu ta nhận lấy xong lại lộ vẻ do dự, ấp úng, muốn nói rồi lại thôi.
Phương Thanh Chỉ gặng hỏi mấy câu, cậu ta mới ngập ngừng: "...Thanh Chỉ, cậu có thời gian thì đi gặp Kỳ Tụng đi, tình hình hiện tại của cậu ấy thật sự tệ lắm.”
Phương Thanh Chỉ nhíu mày: "Sao vậy?”
“......Hôm Tết Trung thu, ông chủ Hoàng mua bánh trong tiệm bánh nhà họ Lương để tặng Trần Sinh, kết quả chiếc bánh đó có vấn đề, Trần Sinh ăn xong thì bị bệnh." Cậu ta thở dài: "Trần Sinh là ai chứ? Chính trị, kinh doanh... Thôi đi, nói cho một nữ sinh như cậu nghe cũng không hiểu đâu.”
Phương Thanh Chỉ bây giờ mới nghe ra chút đầu đuôi, cô bình tĩnh hỏi: "Sau đó thì sao?”
"Bên phía ông chủ Hoàng đang rất tức giận, một tiệm bánh thì làm sao có thể đấu lại người ta chứ. Còn nữa, ngay từ đầu cha Lương Kỳ Tụng đã nói sai gì đó rồi, không thể làm cho ông chủ Hoàng bớt giận." Cậu lại nói: "Đừng nghĩ đến chuyện mở cửa bán tiếp, nếu tình hình vẫn tiếp tục như vậy, sợ là còn phải ngồi tù nữa kìa. Sắp tới sợ là Lương Kỳ Tụng cũng không thể đi học..."
Phương Thanh Chỉ lẳng lặng nghe cậu ta nói xong, hỏi: "Tôi có thể làm gì để giúp Lương Kỳ Tụng không?”
Cậu ta nói: "Có đương nhiên là có... Chỉ là... sợ cậu khó xử thôi.”
Phương Thanh Chỉ nói: "Không khó xử, cậu cứ nói đi.”
Cậu ta thở phào: "Là như thế này, chúng ta suy nghĩ một chút, ông chủ Hoàng là bởi vì Trần Sinh bệnh mới tức giận, không bằng chúng ta chuẩn bị vài thứ làm quà tặng, đến cửa tìm Trần Sinh nói xin lỗi, bồi thường, có lẽ tình hình sẽ có chuyển biến.”
Phương Thanh Chỉ nở nụ cười.
Cô vốn xinh đẹp, bình thường ít cười với người khác, hiện giờ cười lên, khuôn mặt thật sự tăng thêm mấy phần xinh đẹp, khiến cậu bạn ngây người.
Phương Thanh Chỉ nói: "Theo cậu nói như vậy, món quà xin lỗi này rốt cuộc là cậu chuẩn bị hay là tôi?”
Cậu ta: "À, chuyện này..."
"Tuy rằng tôi không thông minh lắm, nhưng cũng không ngốc đến mức ấy." Phương Thanh Chỉ thu lại nụ cười, lấy lại bức thư trong tay cậu ta, trên gương mặt chỉ còn sự lạnh lùng, lạnh giọng: "Uổng công lúc trước tôi cho rằng cậu là người tốt, coi như tôi nhìn lầm.”
“Nhanh cút đi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT