Phương Thanh Chỉ đã thật lâu không nhớ tới Lương Kỳ Tụng.

Có lẽ là do thời gian trôi qua quá lâu, cũng có lẽ bản thân người ta vẫn luôn đi về phía trước mà ném đồ vật về phía sau, hiện giờ Phương Thanh Chỉ đã dần dần quen với cuộc sống với Trần Tu Trạch, bây giờ này nhìn thấy một tờ giấy như vậy, cô sửng sốt hồi lâu, ném nó vào bồn cầu, xả đi sạch sẽ.

Cô hầu như không thể tưởng tượng được tình hình lúc trước khi sinh sống trên gác mái, gỗ ẩm ướt, những ô cửa kính vuông vắn chỉ lọt chút ánh sáng, bão đến tạm thời phải chuẩn bị chậu rửa mặt hứng nước, lúc trở về ngón tay và đùi xuất hiện các vết chàm đỏ hồng, ngứa ngáy...

Khi mới học đại học, Lương Kỳ Tụng cũng thường đưa cô về nhà, nhưng rất ít khi đưa đến cửa, tránh bị những người phụ nữ hàng xóm nói lung tung. Đôi khi làm việc đến rất muộn, mặt trời lặn sớm, xung quanh tối đen, hai người đi bộ một trước một sau, câu được câu không mà nói chuyện phiếm với nhau, trên phiến đá có nước ướt sũng, từng vũng nước nhỏ, nước phản chiếu vào ban đêm, chiếu sáng đèn của ngôi nhà cũ ở hai bên, đi bộ trên đường, giống như bước lên các ngôi sao trên bầu trời. Thỉnh thoảng có người đi xe đạp xuyên qua, Lương Kỳ Tụng theo bản năng kéo Phương Thanh Chỉ lại, kiềm chế quấn lấy kéo cô vào bên trong, anh một mình đi bên ngoài, ngượng ngùng cười với cô một chút.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play