Chương 4: Bữa tối

Phương Thanh Chỉ không ngờ Trần Tu Trạch này thoạt nhìn còn rất trẻ.

Đây là cuộc gặp gỡ rõ ràng đầu tiên của hai người.

Hiệu quả cách âm của căn phòng này thật là tốt, bên ngoài mưa to sấm sét, gió gào thét cây cối lay động, vậy mà khi bước vào phòng liền nghe không rõ nữa, được bao bọc chắc chắn, tưởng như là một cái lồng cách âm vô hình, tách biệt hoàn toàn với bên ngoài.

Ngay cả không khí nơi này cũng giống như không thể lưu thông, nặng nề, tĩnh lặng, nghiêm túc, khiến Phương Thanh Chỉ không dám thở mạnh.

Cô cảm thấy có một tia áp lực mơ hồ, lồng ngực căng thẳng, không dám phát ra tiếng động.

Mà người đàn ông gây ra mọi chuyện, giờ phút này đứng cách cô chưa đầy hai mét, trầm ổn yên tĩnh, ánh đèn chiếu sáng căn phòng buồn tẻ cùng những món đồ trang trí cũ kỹ, cũng phản chiếu khuôn mặt rõ ràng của anh, màu da của anh không tính là cực kỳ trắng, nhưng cũng tuyệt đối không thể dùng màu đen hoặc vàng để hình dung, sạch sẽ hơn, trắng, khỏe mạnh hơn những người đàn ông cô thường thấy một chút, đôi mày kiếm ánh mắt sâu thăm thẳm, cho dù giọng điệu của anh ôn hòa, nhưng khi nhìn thẳng vào mắt anh, Phương Thanh Chỉ cảm thấy thật sự muốn chạy trốn.

Phương Thanh Chỉ nghĩ.

Có thể là bởi vì cô đã nghe quá nhiều lời đồn đãi đáng sợ.

Quần áo Phương Thanh Chỉ bởi vì mưa mà ướt sũng dán lên người, sắc mặt trắng bệch, thanh âm vẫn trấn định.

"Thực xin lỗi anh Trần." Phương Thanh Chỉ nói: "Tôi thật sự cần gặp anh một lần, cho nên bất đắc dĩ mới phải nói dối một chút..."

"Nói dối một chút?" Giọng điệu Trần Tu Trạch hơi cao lên, trong giọng có chút nghi ngờ: "Thì ra, ở trong công ty của tôi, tung tin đồn về tôi, để nhân viên của tôi đem đi lan truyền, là một lời nói dối nho nhỏ.”

Phương Thanh Chỉ khom người, cúi đầu xin lỗi anh một cách sâu sắc, tóc ướt dán lên má, từng giọt nước theo đó chảy xuống, cô hít thật sâu, mở miệng: "Thật sự xin lỗi, anh Trần. Tình hình khẩn cấp, tôi không thể nghĩ ra cách tốt hơn để gặp anh.”

Cô đang xin lỗi, đột nhiên nghe thấy anh cười.

Phương Thanh Chỉ sửng sốt, cô vẫn cúi đầu, nhìn thấy giày của Trần Tu Trạch sạch sẽ không có một hạt bụi.

Còn cô đang mang đôi giày ướt sũng bùn đất.

Ngay cả tấm thảm dưới chân cũng bị cô làm bẩn.

Trần Tu Trạch khoan dung nói: "Nhìn cô kìa, sao lại sợ hãi như vậy, cô rất sợ tôi sao?”

Phương Thanh Chỉ rất muốn nói tôi không sợ, đứng thẳng người lên, nhìn thấy tay và chân mình đều đang phát run, không kiềm chế được mà run rẩy.

Cô nói: "Hôm nay trời quá lạnh.”

"Đúng vậy, mưa hết trận này lại đến trận khác." Trần Tu Trạch nói: "Xin lỗi, buổi chiều tôi gặp phải một số việc cần xử lý, chậm trễ để cô Phương chờ lâu như vậy.”

Phương Thanh Chỉ mở miệng, còn chưa nói ra "Chờ không lâu", bên ngoài đã có người gõ cửa, không nặng không nhẹ ba tiếng, ngay sau đó lễ phép hỏi.

"Cậu chủ, đồ ăn đã chuẩn bị xong rồi, cậu có ăn cơm tối không?"

Trần Tu Trạch rốt cuộc cũng di chuyển, anh ấn cây gậy đầu sư tử, mỉm cười: "Đúng lúc, tôi cũng có chút đói bụng. Cô Phương có tiện không? Chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.”

Phương Thanh Chỉ biết mình không nên nói lời cự tuyệt.

Cô biết đối phương rất bận rộn, có lẽ đây là chút đỉnh thời gian dư được trong ngày.

Cô gật đầu: "Vâng, cảm ơn anh Trần."

Bây giờ cô không muốn từ bỏ bất kỳ cơ hội nào mà cô có thể nắm bắt được.

Cho dù chỉ có tia hi vọng mỏng manh, cũng phải đưa tay ra để bắt lấy.

Trần Tu Trạch chống gậy, chậm rãi đi về phía trước, dưới ánh đèn sáng ngời, Phương Thanh Chỉ càng chú ý tới bước chân khập khiễng của anh. Gậy gõ trên mặt thảm, phát ra những âm thanh trầm thấp, cô dời tầm mắt, dừng trên bờ vai rộng lớn của anh, trong lòng lại dâng lên một chút tiếc nuối, thật sự là bạch bích có tỳ(*).

(*)Bạch bích có tỳ: Có những đốm nhỏ trên viên ngọc trắng tinh khiết. Là một phép ẩn dụ cho một người hay một vật rất tốt nhưng lại có những thiếu sót nhỏ, mang nghĩa hối tiếc.

Lập tức, cô lại cười nhạo chính mình.

Trần Tu Trạch cái gì cũng có, danh vọng, phú quý và quyền lực, cơ thể chỉ có một chút bất tiện, làm sao có thể coi là bạch bích có tỳ. Nhìn lại cô xem, hiện tại cả người chật vật, ngay cả một kẻ xấu như ông chủ Hoàng cũng không đấu lại được, còn muốn tới cầu xin Trần Tu Trạch phát lòng tốt.

Trong lòng dâng lên một nỗi buồn chua xót.

Phòng ăn cách nơi này cũng không xa, sàn nhà đều là gỗ lim, bố trí trang trí rất hoài cổ, ngay cả bàn cũng là một cái bàn hình tròn đơn giản mà tao nhã, đồ ăn cũng không quá nhiều, đều được bày biện ở trong chén đĩa tinh xảo. Gà xé hành gừng, mì trộn rau nấm, sườn hầm bí đao hạt sen, tim cải trắng luộc, rau cải trắng nấu mướp đắng, bào ngư hầm gà, vừa ngồi xuống liền có người bưng chậu nước mời hai người bọn họ rửa tay, dùng khăn lau khô, lại có nước trà súc miệng, cuối cùng mới dọn lên một chén cháo đậu xanh.

Phương Thanh Chỉ chưa ăn tối, hiện tại trong bụng trống rỗng, đã bắt đầu sôi ùng ục, cô lịch sự chờ khi Trần Tu Trạch bắt đầu ăn, cô mới cầm đũa lên gắp một miếng thịt gà, chậm rãi ăn, thịt gà ngon nhưng cô nếm không ra vị gì, ăn giống như là để hoàn thành nhiệm vụ.

Vừa nuốt xong, cô nói: "Lần này tôi đến, một là muốn trả lại ô của anh, cảm ơn anh tối qua đã cứu tôi và em họ tôi."

Trần Tu Trạch mỉm cười: "Chỉ là tiện tay giúp đỡ thôi mà, cô đâu cần cực khổ đi một chuyến như vậy.”

Cách ăn của anh cực kỳ tao nhã, không nhanh không chậm, lúc nói chuyện với cô thì đặt đũa xuống, không nhai, kiên nhẫn nhìn cô.

Ấn tượng của Phương Thanh Chỉ đối với anh hoàn toàn khác.

Khiêm tốn, nhẹ nhàng và rộng rãi.

Anh giống một người đàn ông tốt, giống như một giáo sư nhẹ nhàng.

Phương Thanh Chỉ nói: "Còn chuyện thứ hai, tôi muốn nhờ anh Trần, giúp đỡ... giúp đàn anh của tôi.”

Trần Tu Trạch bình tĩnh: "Học trưởng?”

"Đúng vậy." Phương Thanh Chỉ đã hoàn toàn buông đũa xuống, cô gần như quên hết phép tắc trên bàn ăn, tốc độ nói nhanh hơn: "Anh Trần, tôi nghe nói tết Trung thu, anh ăn bánh của ông chủ Hoàng mang tới sau đó thấy không khỏe.”

Trần Tu Trạch hơi sửng sốt, chậm rãi nói: "Mấy ngày trước tôi đúng là có chút khó chịu, nhưng mà không phải do bánh ngọt.”

Phương Thanh Chỉ kêu lên một tiếng.

Đến bây giờ, cô đã hoàn toàn xác nhận.

Chuyện này hoàn toàn là một cái bẫy mà ông chủ Hoàng đặt ra, chỉ là không nghĩ tới ông ta xấu xa vô lương tâm đến như vậy, không từ thủ đoạn, chỉ vì một cô gái, mà đến cả đối tác làm ăn cũng không tha...

"Làm sao vậy?" Trần Tu Trạch ôn hòa như giáo sư, lại nói: "Vừa rồi cô Phương nhắc tới học trưởng, có liên quan đến chuyện này sao?”

“...... Đúng vậy." Phương Thanh Chỉ ngồi thẳng dậy, tay cô đặt trên váy, kiềm chế cảm xúc, không vòng vo mà nói thẳng: "Ông chủ Hoàng nói, bởi vì bánh của nhà học trưởng làm cho anh bị bệnh, cho nên đã báo cảnh sát, bắt cả nhà học trưởng vào đồn cảnh sát.”

Trần Tu Trạch nhíu mày: "Còn có chuyện như vậy.”

Phương Thanh Chỉ quan sát sắc mặt, cô véo lòng bàn tay mình, rốt cuộc nói vấn đề chính: "Cho nên, tôi muốn hỏi anh Trần một chút, anh có thể..."

Bỗng có tiếng bước chân vang lên, Hiền vội vàng bước vào, nhìn thấy Phương Thanh Chỉ, sửng sốt một chút, chần chờ nhìn Trần Tu Trạch: "Ông chủ.”

Trần Tu Trạch nói: "Có chuyện gì vậy?”

Hiền nhìn Phương Thanh Chỉ.

Trần Tu Trạch lại nói: "Cô Phương tới đây làm khách, không sao cả.”

Mới vừa rồi còn chưa dứt lời đã bị cắt đứt, hiện tại Trần Tu Trạch lại nói như vậy, Phương Thanh Chỉ cúi đầu, nhìn thấy đôi giày dính đầy bùn đất của mình. Vừa rồi cô một đường đi vào như vậy, trên sàn gỗ đỏ xinh đẹp kia cũng kéo theo một chuỗi vết bùn thật dài.

Lúc này Hiền mới nhỏ giọng: "Bên bà Tô gọi điện thoại, nói Bình An không chịu ăn cơm, khóc lóc muốn gặp ông chủ.”

Trần Tu Trạch nói: "Con của riêng cô ta, tôi đi để làm gì. Cậu gọi lại nói là tôi đã ngủ rồi.”

Hiền lại nói: "Còn Ngũ thiếu gia..."

Trần Tu Trạch hỏi: "Ngũ thiếu gia bị sao vậy?”

"Vừa rồi, Ngũ thiếu gia cùng Hạ thiếu gia có tranh chấp, còn đánh nhau ngay tại cửa tiệm của ông chủ Lục.” Hiền nói: "Đập nát không ít đồ đạc, nghe nói Hạ thiếu gia cũng bị đập bể đầu..."

Trần Tu Trạch thở dài: "Một đứa hai đứa, chẳng đứa nào làm cho người ta bớt lo lắng.”

Nói đến đây, anh đứng dậy, vẫn cầm cây gậy kim loại kia, nói với Phương Thanh Chỉ: "Xin lỗi, tôi đi ra ngoài một chút, cô cứ ăn trước đi.”

Phương Thanh Chỉ đứng lên, cô đè nén tâm trạng nặng nề, nhìn bóng lưng Trần Tu Trạch rời đi, rốt cuộc không nhịn được hỏi: "Anh có quay lại nữa không?”

Trần Tu Trạch đã đi tới cửa, nghe vậy, anh dừng bước, xoay người nhìn Phương Thanh Chỉ.

Phương Thanh Chỉ nhìn thấy anh mỉm cười.

Lần này anh cười còn chân thành hơn so với mấy lần trước: "Tôi sẽ trở lại."

Phương Thanh Chỉ ngồi trở lại chỗ cũ, chậm rãi ăn đồ trên bàn. Giờ phút này trong lòng cô cất giấu điều gì đó, cảm thấy ăn gì cũng như nhau, không cảm nhận mùi vị, cũng không cảm nhận được ngon hay dở.

Cô liên tục xem xét lại cuộc nói chuyện và những biểu cảm trên gương mặt của Trần Tu Trạch vừa rồi, tuyệt vọng nhận ra mình hoàn toàn không biết tâm tư của anh, càng không biết anh có vươn tay giúp đỡ hay không.

Cô giống như một con cá đang nằm yên trong bể, chờ đợi mặt trời để ấm áp hơn một chút.

Không thể làm gì hơn.

Không biết bao lâu, khoảng thời gian dằn vặt cuối cùng cũng dừng lại theo tiếng bước chân cùng tiếng chống gậy quen thuộc, Phương Thanh Chỉ mừng rỡ ngẩng đầu, thấy Trần Tu Trạch đi tới.

Cô đứng dậy: "Anh Trần.”

Trần Tu Trạch vẫn cầm cây gậy kia, nhìn Phương Thanh Chỉ: "Chuyện cô nói, tôi đã hiểu.”

Phương Thanh Chỉ vội vàng: "Anh Trần, tôi có thể lấy nhân cách của tôi ra bảo đảm, tiệm bánh nhà học trưởng vẫn luôn làm bánh rất có tâm, tuyệt đối không có bất kỳ cái gì..."

Trần Tu Trạch nở nụ cười, anh ngắt lời Phương Thanh Chỉ, ôn hòa: "Tôi không cần nhân cách của cô làm bảo lãnh gì đâu cô Phương.”

Phương Thanh Chỉ thở phào nhẹ nhõm: "Anh sẵn lòng giúp đỡ?”

"Không phải chuyện to tát gì." Trần Tu Trạch nói: "Ngày mai cảnh sát sẽ thả người, tiệm bánh cũng sẽ được bỏ niêm phong, đàn anh của cô cũng sẽ được ra ngoài, việc làm ăn của bọn họ vẫn như cũ, sẽ không có người làm khó bọn họ.”

"Cảm ơn anh Trần.”

Trần Tu Trạch mỉm cười giơ tay lên: "Đừng nói lời cảm ơn trước như vậy, cô Phương.”

Phương Thanh Chỉ không thể nhìn thấu người đàn ông này, cô sững sờ đứng đó, quần áo ướt sũng vẫn dán lên người, nhiệt độ trên người còn chưa kịp hong khô quần áo, không khí lạnh đã bao phủ, dần xâm nhập vào cơ thể, hiện tại phòng căn yên tĩnh, cô mới phát hiện khắp toàn thân lạnh toát.

Trần Tu Trạch đứng trong bóng tối, duy trì khoảng cách lễ phép nhất định.

"Tôi là một doanh nhân." anh nhẹ nhàng nói: "Tôi sẽ không làm những chuyện lỗ vốn."

Người đàn ông cao lớn, cho dù giữ khoảng cách với cô, cảm giác ngột ngạt vẫn tồn tại, Phương Thanh Chỉ gần như mất đi khả năng hô hấp, gương mặt cô tái nhợt: "Anh muốn gì?”

Trần Tu Trạch nhìn cô chằm chằm: "Cô.”

Phương Thanh Chỉ như bị sét đánh.

"Không giấu gì cô." Trần Tu Trạch chậm rãi: "Tôi tuổi tác không còn trẻ, nhưng bên cạnh vẫn chưa từng có bạn gái. Hôm nay gặp, tôi đánh giá cao cô Phương đây, cũng đặc biệt yêu thích sự can đảm của cô.”

Môi Phương Thanh Chỉ khẽ nhúc nhích: "Không..."

Trần Tu Trạch bình thản nói: "Đúng vậy, cô có thể cự tuyệt tôi. Tôi cũng sẽ không giận chó đánh mèo lên người khác, đợi lát nữa ăn cơm xong, tôi sai người đưa cô về nhà, cô trở về nghỉ ngơi cho tốt, rồi cứ xem như ngày hôm nay chúng ta chưa từng gặp.”

Tay anh cây cầm gậy, đứng ở trong bóng tối, mỉm cuời dịu dàng với Phương Thanh Chỉ.

"Cô Phương, tôi không thích làm những chuyện miễn cưỡng người khác."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play