8

Tôi cảm giác, Thời Hoài Tự là người rất hay dùng thủ đoạn đàm phán.

Mà hắn không chỉ là một chút, quả thật là một kẻ gian thương.

Giọng hắn nỉ non trong đêm tối, đẩy tôi qua lại như con thuyền nhỏ trong cơn thủy triều.

Những nụ hôn nhỏ vụn lan tỏa khắp đầu ngón tay, cuối cùng bị hắn xoa vào tận trái tim.

"Anh là của em."

Tôi trầm mê sắc đẹp, hừ lạnh một tiếng, lật người đẩy ngã người đàn ông này xuống dưới thân, "Của em, đều là của em..."

Sau lại, tắm rửa xong, mí mắt tôi như dính chặt vào nhau.

Một đôi tay tranh thủ ôm lấy hắn, chạy tán loạn khắp nơi, ăn đậu hũ.

Hắn giống một con chó lớn ngoan ngoãn, dường như không bao giờ mất bình tĩnh phát giận.

"Ninh Ninh."

"Ừm?"

Tôi buồn ngủ cực kỳ, giọng cứ nhão nhão dính dính.

"Lúc mới vừa kết hôn, em hứa cùng anh đi xem phim, nhưng hôm sau em bị đau bụng nên hủy bỏ, đi bệnh viện. Là đi gặp anh ta sao?"

Với tôi mà nói, đã là chuyện rất lâu trước đây.

Tôi nhớ lại, có vẻ như không liên quan gì đến Tống Diễn hết.

Trước đó một hôm Thời Hoài Tự nhờ người đưa về một chiếc bánh nhỏ, tôi còn ăn thêm cánh gà ngâm ớt nên bị viêm dạ dày.

Đến bệnh viện truyền nước biển, lấy thuốc, rồi về nhà nằm.

Nhưng nghe giọng điệu của Thời Hoài Tự, hình như không đúng lắm.

Cơn buồn ngủ của tôi ngay lập tức biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, bò dậy ngồi.

Sau một thoáng kinh ngạc, Thời Hoài Tự nói: "Tôi xin lỗi."

“Trước đừng xin lỗi, em không tức giận.” Tôi khoanh chân ngồi dậy, “Em chỉ là tò mò, sao anh lại cảm thấy em là đi tìm Tống Diễn?”

Lẽ ra, với năng lực của hắn, hắn có thể dễ dàng lấy được hành trình của tôi, đương nhiên hắn cũng sẽ biết tôi đang nửa chết nửa sống truyền nước biển trong bệnh viện.

Nhưng mà hắn không có tra.

Sau một hồi im lặng, Thời Hoài Tự thành thật khai: "Anh có thể thấy vòng bạn bè của Tống Diễn."

"Không phải anh ấy không thích đăng lên vòng bạn bè sao?"

Bốn mắt nhìn nhau.

Và đều nhìn thấy sự nghi ngờ trong mắt đối phương.

Thời Hoài Tự móc điện thoại ra đưa cho tôi.

Tôi nóng lòng bấm vào ảnh đại diện của Tống Diễn, ngay khi nhìn thấy nội dung anh ta đăng trên vòng bạn bè, đầu óc tôi như quay cuồng.

"Ngày mồng chín tháng tám, Ninh Ninh nói hôm nay sẽ tổ chức sinh nhật cho tôi. Cảm ơn người yêu của tôi."

"Ngày mồng một tháng tám, tôi nếm thử đồ ăn Ninh Ninh tự mình nấu, vẫn là mùi vị trước kia."


Tôi điên cuồng lướt xuống dưới, cho đến nửa năm trước, cái kia.

"Phim đã chiếu, chờ Ninh Ninh tới..."

Đó là ngày tôi bị viêm dạ dày.

Mà mở điện thoại của tôi lên, vòng bạn bè của Tống Diễn trống không.

Những nội dung này chỉ hiển thị với Thời Hoài Tự.

Nhưng mà trên thực tế, từ khi kết hôn, tôi ít khi có qua lại gì với anh ta.

Nhiều nhất là khi bệnh viện gọi thanh toán hóa đơn, hoặc khi bác sĩ muốn điều chỉnh kế hoạch điều trị.

Tôi thực sự coi anh ta như một người bạn cũ, nhưng anh ta lại âm thầm làm tổn thương những người thân của tôi hết lần này đến lần khác.

Tôi tức giận đến đau cả đầu, "Anh tin?"

Trong đó thậm chí còn không có ảnh chụp của tôi.

Thời Hoài Tự cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm vào vòng bạn bè trống không trên điện thoại của tôi, trong mắt có gì đó dần sáng lên.

"Ninh Ninh, anh không dám không tin." Hắn liên tục thoát ra rồi vào lại, giống như đang xác nhận điều gì đó, lại như chỉ là hành động vô thức sau khi nhìn thấy ánh sáng, "Anh sợ tìm người đi tra, lại nghe được tin em và anh ta thật sự ngồi trong rạp chiếu phim, nếu vậy, anh thà rằng không biết."

Tôi vừa tức vừa đau lòng: "Anh hỏi em một tiếng cũng—--"

Đang nói giữa chừng, đột nhiên dừng lại.

Đúng vậy, hắn không dám hỏi.

Tôi lúc đó, hở chút là nói lời khó nghe với hắn.

Chỉ sợ câu trả lời mà Thời Hoài Tự nhận được cũng sẽ không tốt hơn bao nhiêu so với phỏng đoán của chính hắn.

"Em sai rồi."

Tôi nhào vào trong ngực Thời Hoài Tự, khóe mắt cay cay: "Thực xin lỗi, sau này em sẽ không bao giờ cáu bẩn với anh nữa."

Hắn khẽ cười hôn lên vành tai tôi: "Không, anh thích bộ dáng cáu bẩn của em, rất đáng yêu."

"Chỉ là... đừng lại nói không cần anh."

Đêm nay, chút ngăn cách cuối cùng giữa chúng tôi, cũng đã biến mất.

9

Tôi hoài nghi Thời Hoài Tự có khuynh hướng thích bị ngược.

Ngày nào không chọc chửi là ngày đó thấy khó chịu trong người.

Một buổi sáng đầu thu, tôi lại bộc phát.

"Thời Hoài Tự, anh là muốn mệt đến chết trong công ty phải không? Hay muốn em gửi cho anh bằng khen yêu nghề kính nghiệp đây hả?"

Trong điện thoại, giọng nói gợi cảm của Thời Hoài Tự như bị che bởi một lớp vải dày, còn mang theo chút giọng mũi, cười nói: "Anh vẫn còn làm được."

Nửa đêm hôm qua, hắn sốt cao, toàn thân nóng như lửa đốt.

Tôi gọi cho bác sĩ gia đình đến kê đơn thuốc hạ sốt.

Nửa dỗ dành, nửa cưỡng ép đút thuốc cho hắn uống, lại bưng cái chậu nhỏ, lau người cho hắn.

Đến rạng sáng, cơn sốt mới lui đi.

Tôi viết sẵn một thực đơn thanh đạm đưa cho dì Lưu, làm để Thời Hoài Tự thức dậy là có thể ăn, sau đó ngủ thϊếp đi trong vòng tay hắn.

Ai biết mở mắt ra đã mười giờ, người đi làm.

Có lẽ là do bóng ma từ kiếp trước, nên tôi đặc biệt chú ý đến sự an toàn của hắn.

Ăn nhanh bữa sáng đơn giản, tôi lấy cháo do dì Lưu nấu rồi vội vã đến công ty hắn.

Thư ký vừa nhìn thấy tôi, đã vội vàng đứng lên, "Thời tổng ở văn phòng, không tiện tiếp khách."

"Không sao, tôi đợi chút cũng được."

Nói xong ngồi xuống ghế sô pha ở cửa rồi nghịch điện thoại.

Dần dần, tôi nghe thấy Thời Hoài Tự đang nói chuyện với ai đó.

Ngữ khí lạnh lùng và sắc bén chưa từng thấy.

"Tôi đã cho anh cơ hội, nhưng anh lại không tự mình nắm lấy."

"Thời tổng, ngài rõ ràng là cố ý khiến tôi phạm sai lầm—"

Thời Hoài Tự cười khẽ: "Thì sao?"

"Ngài đây là không nói lý."

"Tôi là người làm ăn, chỉ quan tâm đến lợi nhuận. Cũng sẽ không giảng đạo lý với người khác."

Tôi chống cằm nghiêm túc lắng nghe, thư ký cũng sắp bị hù cho chết khiếp rồi.

Cửa đột nhiên mở tung, một người đàn ông trung niên phẫn nộ từ trong lao ra.

Trước khi đi, vô tình liếc nhìn tôi một cái, tôi sững sờ.

Ông chủ Phương...

Còn không phải là hung thủ đâm tôi ở kiếp trước đó sao?

Chẳng lẽ Thời Hoài Tự đã bắt đầu hành động rồi?

Trước mười năm, không hổ là phái hành động.

Thư ký mồ hôi đầm đìa, lớn giọng nói: "Thời tổng, vợ ngài đến rồi."

Tôi lấy lại tinh thần, xách hộp thức ăn đi vào.

Cũng không nhìn thấy người đàn ông tàn nhẫn nắm quyền sinh sát giới thương nghiệp nào cả.

Thời Hoài Tự ngồi bên cửa sổ, áo sơ mi trắng tinh không tì vết, hắn cười dịu dàng với tôi, "Buổi trưa anh sẽ về mà."

Tôi đặt hộp cơm lên bàn, ngồi xuống đối diện hắn: “Vừa rồi…”

"Em bị dọa?"

Thanh âm của hắn rất nhẹ, cười nói: "Xin lỗi, lần sau anh sẽ chú ý ngữ khí."

“Không phải…” Tôi gãi gãi đầu, “Người này, chính là người lần trước em nói với anh, đâm em bị thương.”

Đáy mắt của Thời Hoài Tự phủ một lớp băng, vô cùng đơn giản nói "Cứ giao cho anh", rồi vùi mình nghiêm túc ăn cơm.

Thời gian vừa đúng, cháo vẫn còn ấm.

Hắn thực sự là một người có giáo dưỡng tốt, ngay cả khi ăn cơm cũng là cảnh đẹp ý vui.

Thấy tôi vẫn nhìn hắn chằm chằm, Thời Hoài Tự dừng lại một chút, “Muốn ăn với anh không?”

"Không muốn."

Tôi bối rối rướn người về phía trước, "Cái kia..."

Thời Hoài Tự lại dừng lại, thở dài nói: "Muốn mua túi xách? Hay là quần áo? Có thể dùng tấm thẻ anh đưa em, hoặc là chờ anh xong việc rồi đi với em."

Tôi cắn răng một cái, vành tai đỏ bừng hết cả lên, "Làm phiền anh... có thể... dùng giọng điệu vừa rồi để nói chuyện với em được không..."

"Cái gì?"

Tôi che mặt, suýt chút nữa chui vào gầm bàn, "Làm ơn, em thích như vậy lắm."

Trên mặt Thời Hoài Tự nhất thời có chút ngây dại.

Tôi lại nghĩ đến một đêm nào đó, đầu óc nhanh nhạy nói với hắn: "Dùng ánh mắt như đang nhìn rác rưởi nhìn em..."

Đột nhiên như đứng đống lửa, như ngồi đống than.

Có chút lời cợt nhả thật là lơ đãng liền buột miệng thốt ra.

Thời Hoài Tự nuốt thức ăn, đột nhiên mỉm cười.

Tôi xấu hổ đá hắn một cái, "Không cho cười em, quên em nói gì đi..."

"Sẽ không quên," Hắn nhìn tôi chằm chằm, "Anh không bao giờ có thể từ chối bất cứ điều gì em muốn."

Cùng ngày hôm đó, người trong công ty bọn họ nhìn thấy tôi mặt đỏ như quả hồng vội vàng chạy ra khỏi công ty.

Kiếp trước kiếp này dây dưa nhiều năm như vậy, gần đây mới có cảm giác lâm vào tình yêu cuồng nhiệt.

Vòng bạn bè của Thời Hoài Tự bị tôi trưng dụng.

Cách vài bữa đăng tác phẩm thất bại trong phòng bếp, tâm huyết dâng trào lại đăng ảnh chụp đôi mờ nhạt, còn thêm quả cap chua ê răng dở khóc dở cười của học sinh tiểu học.

Thời Hoài Tự khéo léo nói: "Thật ra...anh vẫn còn một vài người bạn."

Ngụ ý là quả thực có chút xấu hổ.

Nhưng thấy tôi chơi vô cùng vui vẻ, hắn đơn giản cũng chấp nhận sự chế giễu của mọi người.

Dưới mỗi vòng bạn bè, đều sẽ có một số bình luận cố định.

"Chó già độc thân gục ngã."

"Lại lên đây khoe vợ..."

"Nếu anh bị chị dâu bắt cóc, hãy chớp mắt ra tín hiệu Sos."

Thời gian trôi nhanh, chớp mắt đã là cuối thu.

Tống Diễn dường như đã biến mất khỏi cuộc sống của tôi, số điện thoại bị chặn, mọi phương thức liên lạc đều bị cắt đứt.

Thi thoảng nhìn cảnh học sinh cấp ba tan trường, tôi lại bồi hồi nhớ về quá khứ.

Nhưng linh tính mách bảo tôi rằng mọi thứ sẽ không kết thúc một cách đơn giản như vậy.

Thời Hoài Tự trở nên rất bận rộn.

Đi sớm về muộn.

Có đôi khi, tôi ở nhà chờ hắn, sẽ nhớ về kiếp trước.

Hắn cũng như bây giờ, có vô số việc phải, thời gian nói chuyện với tôi đã ít lại càng ít.

"Bà chủ, mười giờ rồi, đi ngủ sớm đi."

Tôi ngồi khoanh chân trên tấm thảm, xung quanh là hàng đống đồ mới mua.

"Một lát nữa đã."

Tính ra, đã một tuần rồi tôi không chạm mặt hắn, tối nay đột nhiên muốn đợi hắn thêm chút.

Trời trở lạnh, tôi dạo trung tâm mua sắm, mua cho Thời Hoài Tự một chiếc áo khoác mùa đông.

Khăn quàng cổ kẻ caro màu nâu nhạt, áo khoác lông dê và găng tay tình nhân mềm mại, lông xù xù, hơi trẻ con giống phong cách của tôi.

Đang cất vào tủ quần áo, chợt nghe thấy tiếng điện thoại di động rung lên trong áo khoác.

Lấy ra nhìn, là một email.

Tôi chụp một bức ảnh, gửi cho hắn, khó chịu nói: “Anh Hoài Tự, sao còn có một cái điện thoại mà người ta không biết vậy cà?”

Từ lâu hắn đã quen với những trò đùa bỡn cợt khi tôi chợt động kinh, liền đáp: “Dùng cho công việc, quên mang theo, mở ra xem giúp anh đi.”

Tôi cười mở email ra, lẩm bẩm nói, “Nhưng đừng là thư tình của người khác viết cho anh, em sẽ làm ầm lên cho mà xem—“

Giao diện chuyển sang, là một báo cáo bệnh án.

Tôi nheo mắt, phóng to, "Tống... Thành Huy, nứt sọ, xuất huyết nội sọ..."

"Người này bị thứ gì đó đập trúng đi... À, phía dưới có báo tử, thương tật do lao động, thật đáng thương."

Thời Hoài Tự nghe xong nói: "Ngoan, cất điện thoại đi, lát nữa anh về nhà mua cho em một cái bánh kem nhỏ."

"Vừa rồi anh còn bảo em tùy ý xem mà, quỷ hẹp hòi..."

Hắn cười nói: "Không có gì đáng xem."

Còn đang hâm cơm lại cho hắn trong bếp, tôi nhét điện thoại lại chỗ cũ, lôi giấy gói quà ra, định gói quần áo mới làm quà, cho hắn một bất ngờ.

Cô bạn thân Du Vãn chế nhạo tôi trong điện thoại, "Lúc trước còn nói người ta phiền muốn chết, Tang Ninh, đừng nói là cậu thay đổi rồi nha ..."

"Anh Hoài Tự của mình là tốt nhất, trước kia là do mắt mù được chưa?"

"Được, được, được, khi nào thì cậu mới có thời gian hợp tác với mình mở phòng làm việc đây, có biết bản thảo thiết kế của cậu một bản rất khó lấy được không?"

Tôi do dự, "Chờ một thời gian đi… Mình ở nhà cũng có thể gửi bản thảo cho cậu mà..."

"Ừ ừ ừ, cậu cứ ở nhà với anh Hoài Tự của cậu đi."

Tôi thừa nhận, là tôi muốn dành nhiều thời gian ở bên hắn hơn.

Nếu được làm lại từ đầu, cũng không có gì thay đổi, và cuối cùng chúng tôi sẽ chết cùng nhau, thế thì được ngày nào hay ngày đó vậy.

Thời Hoài Tự về nhà đã là mười hai giờ.

Trong phòng khách chỉ để lại một ngọn đèn nhỏ cho hắn, nồi lẩu vẫn còn ấm.

Tôi ôm chân cuộn tròn trong góc sofa nín thở.

Thời Hoài Tự khẽ gọi: "Ninh Ninh."

Tôi không kêu một tiếng, khom lưng đi vòng sau lưng hắn, rồi đột nhiên nhảy lên vai hắn.

"Meo!"

Thời Hoài Tự bất đắc dĩ cõng tôi, "Ôm chặt, coi chừng ngã."

"Sao anh không sợ?"

"Anh nhìn thấy bóng của em rồi."

Tôi chán nản dụi vào người hắn, "Vào phòng ngủ đi, em chuẩn bị quà cho anh."

Hắn nghe lời cõng tôi đi vào, giữa phòng ngủ là một hộp quà khổng lồ được gói sứt mẻ xiêu vẹo.

"Đây là……"

"Quà sinh nhật em bù cho anh đó. Năm nay mì trường thọ còn không phải là em làm, thực sự rất không hài lòng. Tiền mua mấy thứ này, là em vất vả vẽ bản thảo thiết kế kiếm được."

Tôi từ trên lưng hắn trượt xuống, giống như dâng bảo vật: "Anh mở ra xem."

Thời Hoài Tự cụp mắt xuống, nhìn hồi lâu rồi nói: "Ninh Ninh, cảm ơn."

"Nhanh nào!"

Hắn đặt tay lên hộp quà, do dự một lúc rồi nói, "Có chuyện, anh muốn bàn với em."

"Anh nói đi."

Hắn cứ do dự không nói nên lời, cuối cùng mới bảo: "Chúng ta... có lẽ phải xa nhau một thời gian."

Tôi sững người vài giây, tưởng mình chưa tỉnh.

Lúc lấy lại tinh thần, mới chậm rãi, hỏi lại từng câu từng chữ xác nhận: “Anh muốn ly hôn với em?”

Trong mắt Thời Hoài Tự hiện lên vẻ đấu tranh, vừa định nói, tôi đột nhiên đứng dậy.

"Em hiểu rồi...em sẽ đi thu dọn đồ đạc của mình."

"Tang Ninh."

Thời Hoài Tự nắm lấy tay tôi, “Kiên nhẫn nghe anh nói hết, được không?”

Nước mắt tôi chực trào ra, tôi quay lưng về phía hắn, sợ hắn thấy mình khóc thì mất mặt lắm.

"Anh cứ nói vậy đi, thật ra anh không nói em cũng biết, là em làm anh tổn thương, anh đối tốt với em là vì muốn trả thù em. Lúc trước kết hôn em không nên mắng anh là đồ đáng ghét cường đoạt dân nữ, cũng không nên cố ý cho anh leo cây, bắt anh đợi ngoài rạp chiếu phim hai tiếng đồng hồ, chưa kể biết anh có bệnh sạch sẽ, còn lén bôi mứt trái cây lên áo sơ mi trắng của anh, là em xứng đáng..."

Người phía sau đột nhiên trầm lặng.

"Em bôi mứt trái cây lên đâu?"

"Áo sơ mi...còn có khăn trải giường..."

"Chuyện khi nào?"

“Là… không lâu sau khi kết hôn, em muốn trả thù anh—“

Đột nhiên ánh sáng trước mắt tôi đảo ngược, giây tiếp theo tôi đã nằm trên đùi Thời Hoài Tự, bang!

Một cái tát giòn giã giáng xuống phần lưng dưới, tê tê dại dại.

Nước mắt lưng tròng, tôi đáng thương kêu lên: "Không có nói trước khi ly hôn sẽ bị bạo hành gia đình mà... Cứu với..."

“Anh còn không có dùng sức.” Thời Hoài Tự tức giận cười, “Tang Ninh, em có thấy mình ấu trĩ không?”

Tôi ra sức giãy giụa, không cam chịu thua kém, "Trong lý thuyết thành công có nói, phải đánh thẳng vào tử huyệt của đối phương, chẳng phải anh có bệnh sạch sẽ sao? Vậy em sẽ làm bẩn ga trải giường của anh! Ly hôn rồi nhất định phải cho thêm cú nữa!"

Bang!

Lại là một cái tát khác.

Mặt tôi đỏ bừng, "Thời Hoài Tự, anh đây là... đang sỉ nhục em... mau cho em chết sung sướng đi!"

"Sung sướng quá sợ em chịu không nổi."

Hắn bế tôi lên, dùng hai tay hai chân khống chế tôi đang giãy đành đạch lại, nghiêm mặt nói: "Được rồi, đừng khóc, anh nghiêm túc với em, em phải cùng anh diễn một vở kịch."

"Diễn kịch gì?"

"Tống Thành Huy, là cha của Tống Diễn."

Thời Hoài đi thẳng vào vấn đề, "Mới vừa rồi email em xem có nói cha anh ta bị tai nạn công trường qua đời. Dự án đó, đã nhiều năm trước, là hạng mục hợp tác giữa chú hai của em và cha anh."

Tôi chợt nhớ đến ngày tôi lên sân thượng tìm Tống Diễn.

Anh ta đứng trên đó, gió thổi tung áo sơ mi, như cánh buồm trắng căng phồng.

Tôi cầm que kem, hét lên: "Tống Diễn, anh đang làm gì vậy?"

Anh ta quay đầu lại, trên khuôn mặt thanh tú, tràn ngập tuyệt vọng.

"Người nhà anh chết hết rồi, anh không còn ai là người nhà nữa."

Lúc đó tôi bị biến cố chợt xảy ra của gia đình anh ta làm cho giật mình, cẩn thận đi tới đưa cho anh ta một que kem: "Em cũng không có người nhà, anh thấy em thế nào?"

"Em?"

"Ừ, anh xem, em bị bọn họ nhốt trong phòng vệ sinh nữ đánh. Chú hai em chỉ biết mắng em gây thêm phiền toái cho chú ấy, cũng không thèm quan tâm em."

Tống Diễn nhìn xuống cánh tay bầm tím của tôi, cầm lấy que kem, từ trên bậc thềm nhảy xuống hỏi: "Chú hai em tên gì?”

"Tang Minh."

Tống Diễn từ từ ngước mắt lên, "Tang Minh? Là Tang Minh của tập đoàn nhà họ Tang?"

"Ừm."

Anh ta nhìn vào mặt tôi với vẻ nghiêm túc chưa từng thấy, nói: "Đừng lo, sau này anh sẽ đối xử thật tốt với em."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play