6

Trở về phòng, tôi lại nhận được điện thoại của Tống Diễn.

“Ninh Ninh, anh xuất viện rồi.”

Đầu dây bên kia, âm thanh khàn khàn khản đặc giọng mũi như thể cả đêm không ngủ.

Tôi sững người: “Sao lại xuất viện rồi?”

“Không điều trị nữa.” Giọng anh ta trầm xuống: “Nếu như không thể chữa được, chi bằng anh từ bỏ trước vậy. Anh muốn sống một cuộc sống bình yên với em.”

Tôi nhíu mày, “Chúng ta đã không thể nào nữa rồi, hơn nữa, tôi đã kết hôn.”

“Vậy còn anh phải làm sao đây?” Tống Diễn nói: “Em coi lời hứa của chúng ta là gì? Hay là do gương mặt anh bị hủy hoại rồi nên em mới chê anh?”

Tôi nói lại, “Là anh nói chỉ khi chia tay thì công ty mới chịu phát triển cho anh, anh mới có thể tiến xa hơn.”

“Nhưng em đã hứa sẽ đợi anh mà.”

“Thế tôi phải đợi đến khi nào?” Tôi thở dài, “Anh có vô số cơ hội rồi, cuối cùng người chờ đợi vẫn là tôi.”

Chú hai tôi là người sẵn sàng vì mục đích mà không từ bất cứ thủ đoạn nào.

Sau khi sinh tôi, bố mẹ đưa tôi đến nhà họ Tang, mỗi người bọn họ đều ra nước ngoài lập gia đình mới.

Tôi chính là một quân cờ của nhà họ Tang.

Khi Tống Diễn kiếm bội tiền từ việc đóng phim điện ảnh, tôi cũng bị chú hai chèn ép đến không còn đường đi.

Đêm đó, tôi gọi anh ta cả đêm nhưng anh ta không bắt máy.

Ngày hôm sau, tôi đi xem nụ hôn đầu tiên trên màn ảnh rộng của anh ta, chán nản nhận lời đề nghị tác hôn của chú hai.

Lúc ấy, Tống Diễn lại gọi điện hỏi tôi: “Em… Em có yêu anh ta không?”

Tôi không hề do dự đáp: “Tôi yêu anh ấy.”

Vài ngày sau đó, Tống Diễn không còn liên lạc gì với tôi nữa.

Tôi đã suy nghĩ rất nhiều, nếu muốn bắt hung thủ đã hại tôi ở kiếp trước thì nhất định phải nhờ đến vai vế của Thời Hoài Tự.

Bước đầu tiên, phải tìm cách để hắn tiếp nhận việc tôi đã sống lại.

Để tránh việc hắn tống cổ tôi vào bệnh viện tâm thần.

"Sau khi cô gái này sống lại, cô bắt tay điều tra kẻ đã hại nhà mình, chậm thông tin cũng là cái hay, anh không tò mò cô ấy đã chuyển bại thành thắng như thế nào à?”

Tôi chống tay, ghé vào trước mặt Thời Hoài Tự, nói một cách hào hứng.

Đây đã là cuốn tiểu thuyết trọng sinh thứ ba tôi đọc cho hắn trong tháng này.

Thời Hoài Tự nghiêm túc lắng nghe, “Nếu em thích, anh sẽ đầu tư để dựng thành phim truyền hình.”

“Không phải em thích, quan trọng là anh có thích không cơ?”

Hắn nhìn bộ quần áo nhăn nhúm tôi đang mặt mà không khỏi thở dài: “Em thích thì anh thích.”

Tôi không chịu buông tha, nắm chặt tay giả làm micro, “Vậy anh hãy nêu cảm nhận đi nào.”

Thời Hoài Tự: “…”

Gần đây ở chung, chúng tôi hòa hợp hơn rất nhiều.

Hắn nhường nhịn tôi mười phần, tôi thì lại ngoan ngoãn nghe lời.

Nhưng tổng thể lại vẫn có gì đó xa cách.

“Thời Hoài Tự”, tôi kéo ghế lại gần, ngồi trước mặt hắn, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Em cảm thấy đã đến lúc phải nói cho anh rồi.”

Hắn buông đũa, dáng vẻ rất chăm chú nghe tôi nói.

“Em nói đi.”

Tôi cay đắng nói: “Thực ra, em cũng sống lại như vậy.”

Im lặng.

Sự im lặng kéo dài.

Thời Hoài Tự nhíu mày, đôi môi mím chặt.

Hắn muốn cười.

Tôi chỉ hắn: “Biết ngay mà, quả nhiên anh không tin!”

“Tiếp tục đi, Ninh Ninh.” Khóe môi hắn nhếch lên, rồi lại bị áp chế một cách mạnh mẽ: “Anh tin.”

Tôi chỉ đơn giản dốc sức kể lại những chuyện kiếp trước cho hắn nghe một lần.

Ban đầu, hắn lắng nghe như thể đang xem một đứa trẻ kể chuyện.

Nghĩ rằng đó là mánh khóe tôi mới học được.

Dần dà, hắn nhíu mày.

Tôi biết tôi đã nói đúng.

“…Người đâm em, họ Phương, là nhân viên công ty anh, sau tách ra tự lập nghiệp. Tất nhiên bây giờ là mười năm trước, em cũng không biết hắn ta đang ở đâu. Còn nữa, chú hai của em cũng nhúng tay, cuối cùng, phải chú ý Tống Diễn…”

Tôi còn chưa nói xong đã bị tiếng chuông chói tai chen ngang.

Tôi và Thời Hoài Tự đều nhìn thấy cái tên trên màn hình.

“A Diễn.”

Là sơ suất của tôi, phần tên danh bạ của Tống Diễn tôi chưa đổi lại thành họ tên đầy đủ.

Thời Hoài Tự thu lại cảm xúc, khôi phục dáng vẻ lạnh nhạt như thường, đứng dậy bưng chén đĩa lên: “Anh đi rửa chén…”

Loại cảm giác này lại đến lần nữa.

Là vô tình né tránh.

Hắn vẫn đang sợ.

Tôi khẽ mím môi, cầm di động lên, theo hắn vào phòng bếp.

Hắn quay lưng về phía cửa, mở vòi nước.

Tôi mở loa ngoài.

Giọng nói quen thuộc của Tống Diễn từ loa truyền đến.

"Ninh Ninh, có lẽ đây là lần cuối cùng anh gọi cho em."

Ngoại trừ giọng nói còn có cả tiếng gió đang gào thét.

Tôi lập tức lo lắng, "Anh đang ở đâu vậy?"

"Sân thượng của trường trung học." Giọng nói của anh ta rất nhẹ, "Ninh Ninh, em nhớ không? Ngày cha mẹ rời bỏ anh, em nói, nhà họ Tang cũng lạnh nhạt với em, sau này chúng ta sẽ là người một nhà."

"Năm 18 tuổi, anh đã định nhảy xuống từ sân thượng, là em đã cản anh lại." Giọng nói nhẹ vô cùng, đượm theo chút nuối tiếc, "Bây giờ, em không cần anh nữa, anh cũng chẳng còn lý do gì để sống cả.”

“Tống Diễn, anh đừng kích động.”

Đầu óc tôi ong lên, tôi xoay người vơ lấy quần áo mặc vào: “Anh chờ em! Em sẽ đến ngay!”

Sau khi cúp máy, tôi thấy Thời Hoài Tự vẫn đưa lưng về phía tôi, đứng bên bồn rửa.

Dường như không nghe thấy gì cả, chỉ còn tiếng nước ào ào.

Tôi nóng nảy cuống lên: “Uây, anh ngốc à! Sao còn không thay quần áo đi!”

Hắn bị tôi kéo đến lảo đảo, ánh mắt âm u nhìn tôi: “Thay quần áo?”

‘Em đi một mình thì không hợp lý… Em kết hôn rồi mà.”

Tôi bực bội lấy điện thoại ra, nói càng nhanh hơn: “Thời Hoài Tự, cho anh mười giây để cởi tạp dề. Em báo cảnh sát trước, anh ta điên rồi, bọn nhỏ còn đang trong giờ tự học, anh ta lại định nhảy xuống một cách vô nhân tính thế sao?”

“Thay xong rồi.”

Thời Hoài Tự đã tươm tất đứng ở cửa.

Tôi ngỡ ngàng: “Tác phong của anh nhanh thật…”

May mà Thời Hoài Tự có thể lái xe nên đỡ phải mất thêm thời gian đợi tài xế.

Cảnh sát đã sắp tới hiện trường.

Đồng thời dặn tôi không gọi điện cho Tống Diễn nữa.

Có một tia hy vọng treo lơ lửng như vậy, anh ta sẽ không thể làm ra chuyện nguy hiểm trong nửa giờ.

Mà trong lúc này có thể sơ tán các học sinh trong trường.

Thời Hoài Tự lái xe với tốc độ nhanh nhất trong phạm vi an toàn.

Chúng tôi đến hiện trường sớm.

Trên sân thượng, gió thổi rất lớn.

Nhưng cũng không thể làm tan biến hơi nóng của mùa hè.

Khuôn viên trường yên ắng không một tiếng động, cảnh sát đứng cách Tống Diễn năm mét, không dám đến gần.

Tôi được cảnh sát kéo lên sân thượng, "Cô gái, anh ta nhất định phải gặp cô, cô cho chúng tôi một khoảng thời gian đủ dài để hoãn binh, nhân viên cứu hộ sẽ đến ngay lập tức."

Tôi nhìn Thời Hoài Tự, hắn bị chặn bên ngoài dây cảnh báo, gật đầu với tôi.

Tôi hít sâu một hơi, leo lên bậc thang, gọi, "Tống Diễn."

Bóng người ngồi ở rìa sân thượng di chuyển và quay lại.

Để lộ một bên khuôn mặt bị thiêu bỏng.

"Ninh Ninh, em tới rồi."

Nhìn thấy anh ta, tôi hoảng hốt.

Tôi đã không gặp anh ta trong một thời gian dài.

Kiếp trước, sau khi tôi với Thời Hoài Tự giải hòa hiểu lầm, chúng tôi đi thăm anh ta vài lần, Tống Diễn đều tỏ ra bài xích.

Có lẽ là do một người mà mình hận suốt nhiều năm, rồi bỗng một ngày phát hiện ra hắn không phải hung thủ, cũng rất khó để buông bỏ hận thù.

Hơn nữa sau này, Thời Hoài Tự bị đối thủ nhằm vào, tình thế căng thẳng, nên tôi cứ ở nhà, không dám ra ngoài.

Kiếp trước kiếp này cộng lại, hẳn là đã hơn một năm chưa gặp.

“Tống Diễn, anh xuống trước được không?”

Tống Diễn không nghe tôi nói, mà cứ nhìn tôi như vậy: “Thực xin lỗi.”

Tầm mắt anh ta dừng ở đám đông, nhìn thấy Thời Hoài Tự, nói: “Em nói đúng, anh quá tiêu cực. Rõ ràng trước khi em kết hôn, anh đã nói với em về sau chúng ta sẽ là một gia đình. Anh quá tham lam rồi.”

Tôi nhớ lại những năm tháng tôi và Tống Diễn nâng đỡ lẫn nhau, cùng nhau vượt qua.

Bị côn đồ gây khó dễ, là anh ta đã che chở cho tôi, thay tôi chịu đòn.

Tôi bị chú hai đuổi ra ngoài, anh ta bất chấp đêm mưa to che ô cho tôi, đưa tôi về nhà.

Trong lúc nhất thời lại bỗng nhiên dao động.

Anh ta có phải là kẻ thực sự đã hại tôi không?

Tống Diễn cười cười: “Em nhận lời hằng năm đón sinh nhật cùng tôi, em hát bài chúc mừng sinh nhật, tôi sẽ xuống.”

“Được, em hát.”

Gió dần dịu đi, bài ca chúc mừng sinh nhật chậm rãi ngân nga trong đêm tối nơi sân thượng.

Nhưng khi hát bài này, tôi lại nghĩ, hôm đó không hát sinh nhật Thời Hoài Tự, về phải bù đắp mới được.

Khi bài hát kết thúc, Tống Diễn đứng lên, đối diện với tôi.

“Cảm ơn em, nhiều năm rồi không nghe em hát, vẫn hay như ngày nào.”

“Tôi muốn hỏi em một câu nữa.” Anh ta nói rất khẽ.

“Anh hỏi đi."

“Em còn yêu tôi không?”

Tôi trầm mặc, mãi lâu sau, tôi mới đáp: “Anh là ân nhân của em.”

Ngay từ khi anh ta đứng trên sân khấu, nó đã là như vậy.

Con ngươi sâu thẳm của Tống Diễn nhìn về phía đám người, dường như đang mắt đối mắt với Thời Hoài Tự.

Gió trên sân thượng khiến tôi hơi lạnh, tôi nói, "Chúng ta trở về, được không?”

Tống Diễn thu hồi ánh mắt, mỉm cười với tôi, "Ninh Ninh, anh yêu em."

Nói xong, hai tay anh ta giang rộng, lùi ngược lại về phía bóng đêm vô tận.

Giây phút đó, thời gian dường như ngưng trệ.

Máu toàn thân tôi bị đóng thành băng, ngay lập tức lao thẳng lên sân thượng, "Tống Diễn!"

Nhưng chỉ nhào vào khoảng không.

Mặt đất tăm tối giống như cái miệng của một con thú khổng lồ.

Tống Diễn cứ như vậy biến mất trong đêm sâu.

Tôi ngạc nhiên nhìn xuống mặt đất tối tăm, đầu óc trống rỗng.

Dường như nghe thấy một âm thanh chấn động, chân tôi mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất.

Tống Diễn, anh ta cứ thế ra đi sao?

Là tôi đã trách lầm anh ta ư?

Mọi người đều nói rằng con người rất nhạy cảm.

Tôi và anh ta quen biết nhiều năm như vậy, Tống Diễn nhận ra sự xa lánh của tôi đối với anh ta, vậy nên đã chọn cách kết liễu sinh mệnh của mình.

Có phải hay không, tôi đã giết anh ta?

Người tôi lạnh lẽo, ngồi ngơ ngác, cơ thể không ngừng run lên bần bật.

Đột nhiên, tôi rơi vào một vòng tay ấm áp.

Hương vị quen thuộc lúc này như cọng rơm cứu mạng, tôi nắm chặt tay áo của Thời Hoài Tự, nói: “Em đã hại chết anh ta…”

Hắn ôm tôi: “Anh ở đây, em đừng lo…”

"Em không biết, em không biết phải làm gì nữa…”

Tôi khóc thành tiếng, ôm lấy Thời Hoài Tự, nói năng lộn xộn, "Xin lỗi…”

Hắn khẽ vuốt ve tóc tôi, "Anh ta không chết, đừng khóc."

Hắn ghé vào tai tôi, nhẹ giọng thì thầm, "Cảnh sát đã đặt một chiếc giường bơm hơi bên dưới nên đỡ được anh ta rồi.”

Tôi nhắm mắt lại, nước mắt thấm ướt áo sơ mi hắn, thế rồi, tôi càng nức nở.

Khi một người thực sự chết vì bạn, nỗi ân hận sẽ chất cao thành núi, khiến con người ta suy sụp.

Thời Hoài Tự nặng nề nói, "Chỉ là tổn thương phần mềm, đã được đưa đến bệnh viện, nếu… em muốn đi, anh có thể đưa…”

"Không cần.”

Giọng tôi khàn đặc: “Em muốn ở bên anh.”

“Ừ.”

7

Tôi quay trở lại xe với hắn.

Ngoài cửa sổ, cảnh sát lần lượt rút lui.

Lát nữa sẽ có người đưa chúng tôi đến bệnh viện.

Bởi vì Tống Diễn không có người thân.

Tôi dựa vào vai hắn, mệt mỏi nói: "Trước khi đến, còn một câu cuối cùng em chưa nói với anh, em nghi ngờ Tống Diễn cũng nhúng tay vào."

Thời Hoài Tự hít sâu một hơi, "Ninh Ninh, nếu không thì sao?"

"Nếu anh ta vô tội, em sẽ chọn anh ta, hay anh đây?"

Mãi đến khi hắn hỏi ra những lời này, tôi mới thực sự thở phào nhẹ nhõm.

Từ trước đến nay, Thời Hoài Tự đã cam chịu rằng mình là người không được chọn, nhưng Tang Ninh của mười năm sau, lần nào cũng sẽ kiên định lựa chọn Thời Hoài Tự.

Tôi ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Thời Hoài Tự: “Anh có nhớ lúc Tống Diễn mới debut không?”

"Ừm."

"Lúc chúng ta còn chưa quen nhau. Em và Tống Diễn đã chia tay rồi."

Nếu phải nói về tình cảm của tôi đối với Tống Diễn, thật ra rất phức tạp.

Chúng tôi cùng nhau vượt qua tuổi trẻ đầy sóng gió, bước chân vào xã hội tàn khốc, so với những thứ đó, yếu tố tình yêu, có vẻ ít lại càng thêm ít.

Tôi bẻ đầu ngón tay, kể từng chuyện cho Thời Hoài Tự nghe, "Anh ấy debut, diễn xuất, danh tiếng càng ngày càng lớn, đến lúc em kết hôn với anh, hai tụi em hẳn là đã chia tay... hơn một năm rồi."

"Em thừa nhận, lúc đầu em rất ghét anh."

"Giống như ghét chú hai vậy đó, ghét những người chưa được cho phép đã đặt chân vào cuộc sống của em."

“Đúng lúc khi ấy, Tống Diễn trên đường đi ăn tối với nhà đầu tư đã xảy ra tai nạn giao thông, tài xế vẫn là của anh.”

"Rồi em cho rằng anh cũng là một người tàn nhẫn và độc ác như chú hai của em."

"Em cũng không phải vì thích Tống Diễn nên mới ghét anh. Em không thích Tống Diễn. Chỉ là không vừa mắt những người chỉ vì một lời nói không vừa ý mà hủy hoại cả tương lai của người khác."

Thời Hoài Tự nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi: “Thật xin lỗi, thật sự là vấn đề của anh, là do anh chưa suy nghĩ thấu đáo.”

"Không phải," Tôi ôm lấy cánh tay hắn, "Em nói rồi, đều là vấn đề của chú hai, anh không làm gì sai cả, ai dám mắng anh, em sẽ cùng người đó cãi lại."

Hắn im lặng một lúc rồi nói câu: “Cám ơn”.

"Cảm ơn cái gì?"

"Lần đầu tiên, có người bênh vực người của mình, là đang bảo vệ anh."

Nghe đến đây, tôi lại thấy áy náy.

Hiếm khi nghe người trong giới nhắc về gia đình của Thời Hoài Tự.

Thật vậy, không có ai bảo vệ hắn cả.

Thời Hoài Tự nghiêm túc nhìn tôi, "Có thể nói... em bắt đầu thích anh từ hồi nào được không?"

Đêm tối lắm, nhưng tôi có thể nhìn thấy ánh sáng của niềm hy vọng lóe lên trong mắt hắn.

"Có một lần, anh uống say, trở về đá bay cái khăn quàng cổ em đan cho con chó con, nửa đêm anh ngồi xếp bằng dưới đất nghiên cứu cách đan lại khăn quàng cổ cho nó."

"Em bảo anh đi ngủ đi, nhưng anh nói mùa đông không có khăn quàng cổ chó con sẽ lạnh."

"Thế là em cảm thấy, một người có thể quan tâm đến một chú chó con có lạnh hay không, có lẽ ... sẽ không nhẫn tâm làm hại người khác như vậy."

Thật ra, còn có một chuyện tôi không nói với hắn, tối hôm đó Thời Hoài Tự nói mớ, hắn nói: "Ninh Ninh, anh cũng lạnh."

Đúng lúc nửa đêm tôi tỉnh dậy đi uống nước, nên nghe thấy.

Lòng tôi mềm nhũn.

Cảm thấy hắn cũng thực đáng thương.

Lẻ loi, không ai thích.

Thời Hoài Tự thích thú lắng nghe: "Nhà chúng ta sẽ nuôi chó sao?"

"Ừm, bảy năm sau, sinh nhật em, anh tặng em một con, nói anh bận quá thường không về nhà, để nó chơi với em." Tôi vui vẻ bẻ đầu ngón tay bắt đầu tính: "Giờ chắc nó còn là con chó già nhà người ta? Vẫn chưa đầu thai chuyển kiếp đâu. Con chó nhỏ của chúng ta rất thông minh, vừa học đã nhớ. Em còn nghi nó không uống canh Mạnh Bà—"

Nói một nửa, tôi bỗng dưng sựng lại.

Thời Hoài Tự sửng sốt, "Làm sao vậy?"

Tôi ngơ ngác nắm lấy tay hắn: "Tống Diễn... anh ta cũng giống em."

"Giống cái gì?"

“Ở trên sân thượng,” tôi quay đầu lại, nhíu mày chặt hơn, “Lúc cuối cùng khi Tống Diễn nhảy xuống, nói với em, đã nhiều năm rồi không được nghe em hát chúc mừng sinh nhật anh ta…”

"Nhưng mà năm ngoái, em đã tổ chức sinh nhật cho anh ta."

Thời Hoài Tự nheo mắt, hiểu ra vấn đề ngay lập tức.

“Ý em là, kiếp trước, em đã có nhiều năm—“

"Phải."

Máu dồn lên đầu, cảm giác râm ran như lưng bị kim chích.

"Theo lời anh ta nói, đã đợi em hát mừng sinh nhật rất nhiều năm rồi, nếu vậy cũng chỉ có thể giải thích theo cách này."

Thời Hoài Tự và tôi nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy sự nghi ngờ trong mắt đối phương.

"Đi bệnh viện."

Nửa giờ sau, bác sĩ nói với chúng tôi một người nào đó đã đưa Tống Diễn đi.

Chúng tôi có hỏi lại thì bị từ chối với lý do không thể tiết lộ thông tin bệnh nhân.

Với tình huống này, thật khó để tin rằng Tống Diễn không liên quan gì đến vụ việc đó.

Trên đường về, tôi cứ miên man suy nghĩ về một vấn đề.

"Anh nói xem, vừa rồi là anh ta cố ý nhảy xuống sao?"

Thời Hoài Tự cầm vô lăng, gõ đầu ngón tay lên bọc da và nói:

"Nói chung, cảnh sát sẽ bố trí một chiếc giường bơm hơi ở những nơi có địa hình thấp. Nếu là anh, anh sẽ chắc chắn 100% mình sẽ không chết nếu nhảy xuống."

Tôi trầm ngâm nhìn vào sườn mặt của hắn, "Ồ... vậy anh nghĩ anh ta sẽ có tâm lý gì?"

Hắn khẽ hừ một tiếng, "Lừa gạt lòng thương cảm của em, để em đứng về phía anh ta."

Đây thực sự là lần đầu tiên Thời Hoài Tự nói những lời "chua" như vậy với tôi trong hai kiếp của hắn.

Tôi mím môi, trịnh trọng gật đầu: “Ừm, anh rất hiểu nha…”

Hắn khô cằn nói, "Đàn ông hiểu đàn ông nhất."

Tôi không chỉ ra mà nhìn khung cảnh bay qua nhanh ngoài cửa sổ, chìm vào trầm tư.

Trước mười năm, nói cho Thời Hoài Tự biết phải đề phòng ai, mọi chuyện hẳn là sẽ không trở nên tồi tệ hơn.

Nghĩ đến cảnh kiếp trước hắn không chút do dự xông vào lửa ôm lấy tôi, lòng tôi lại bắt đầu nhói đau.

Sao có thể không động lòng được...

Ai tốt với mình, rất dễ nhận ra.

Sau khi lăn qua lộn lại trên đường mấy tiếng đồng hồ, lúc về đến nhà đã là đêm khuya.

Dì Lưu đã về.

Phòng khách không bật đèn, Thời Hoài Tự vừa định đưa tay ra, tôi liền xông tới đẩy hắn ngã xuống sô pha.

Đôi chân dài của hắn bất đắc dĩ phải để hai bên hông tôi, đỡ lấy trọng lượng của tôi.

Quần áo Thời Hoài Tự xốc xếch, khàn giọng nói: "Em muốn làm gì?"

“Thời Hoài Tự.” Tôi ghé sát vào tai hắn thì thầm, “Em yêu anh.”

Hơi thở của hắn lập tức trở nên rối loạn.

Hầu kết hắn lên xuống, giữ chặt lấy eo tôi để tôi không từ trên người hắn lăn xuống.

"Đi xuống."

Ngữ khí mệnh lệnh nhưng gần như là đang xấu hổ.

Tôi kinh ngạc chớp chớp mắt, "Không thể nào, anh—"

“Đừng nói.” Hắn che mắt tôi lại, tàn nhẫn nói: “Cũng đừng nhìn.”

Trước mắt chợt tối sầm, mí mắt lúc mở lúc nhắm, lông mi cọ vào lòng bàn tay ấm áp.

Ai biết "Em yêu anh" lại có lực sát thương lớn đến vậy.

Có thể làm hắn tiếng lòng rối loạn.

Tôi cười toe toét, "Em yêu anh… em yêu anh..."

Những lời nói vui đùa tinh nghịch, như những chiếc lông vũ, cào nhẹ vào tim hắn.

Cào đến lửa nhỏ bốc cháy thành mảnh.

Tôi chống ngực hắn, có thể trực tiếp cảm nhận được nhịp tim đang dần tăng tốc dưới lòng bàn tay.

Thế là tôi dịu giọng lại: "A Tự, em yêu anh ——"

Ngay sau đó, môi bị hắn chặn lại.

Hắn mạnh mẽ hơn bao giờ hết, dồn tôi vào một góc, phải đón nhận tình yêu của hắn mà không được phép từ chối.

Đôi bàn tay ấy như chạm vào báu vật, lướt qua sườn mặt, cổ tôi, nhẹ nhàng giữ lấy.

Si mê trằn trọc.

“Không nghe lời…” Hắn thở dài, “Em không đói sao?”

“Đói…” Tôi như con gấu túi bám dính lấy hắn, bàn tay nhanh nhẹn luồn vào trong áo hắn, “Đói, ăn cơm…”

Thấy hắn vẫn không dao động, tôi liền dốc toàn lực, "Chồng... anh đã nghĩ ra biệt danh cho con mình chưa?"

Ánh mắt Thời Hoài Tự dần tối, hắn bế tôi đi qua bàn ăn, thẳng vào phòng ngủ.

Mùi chân gà nướng hấp dẫn sự chú ý của tôi.

Tôi thò đầu ra nhìn lên bàn cơm, mắt sáng lên.

“Ai, đợi chút, dì Lưu để lại chân gà cho em—“

“Đừng nghĩ nữa.” Thời Hoài Tự lần đầu tiên từ chối tôi một cách tàn nhẫn, “Cơ hội chỉ có một, hiện tại anh quyết định.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play