Đáy mắt Ôn Diễn mềm mại, nụ cười tràn ra từ cổ họng, cúi đầu hôn lên đ ỉnh đầu của Thịnh Nịnh.
Thịnh Nịnh vốn rất ngại đối với hành đồng thể hiện tình cảm trước mặt người khác nhưng hôm nay cảm xúc cô thật sự phập phồng quá lớn, buổi tối ở một mình trong phòng khách sạn, nhớ lại mấy năm nay mình lớn lên như thế nào, rồi cực kỳ cực kỳ nhớ Ôn Diễn.
Cô biết trong nhà Ôn Diễn cũng có việc, cuộc sống của anh cũng không phải chỉ có mỗi mình cô cho nên cho dù cô rất nhớ anh, cô cũng không tùy hứng bảo anh bỏ chuyện trong nhà đi, nhanh chóng tới an ủi mình.
Nhưng Ôn Diễn lại tới, vào mấy giờ sáng khi phần lớn mọi người đã say giấc, một mình anh ngồi tàu cao tốc tới tìm cô.
Nhân viên lễ tân nhìn toàn bộ quá trình không chớp mắt, sau đó cúi đầu rất có đạo đức nghề nghiệp, mím môi vụng trộm cười.
Bất chấp ánh mắt của nhân viên lễ tân, cũng bất chấp có phải người ta đang cười nhạo cô dính người như vậy hay không, Thịnh Nịnh chỉ cần ôm Ôn Diễn, hai tay ôm chặt lấy eo thon gầy săn chắc của người đàn ông, cho đến khi người đàn ông nhẹ giọng nói với cô: “Lát nữa rồi ôm tiếp nhé, anh đăng ký trước, nếu không thì không vào được phòng em.”
Thịnh Nịnh ừ một tiếng, lúc này mới không nỡ buông tay anh ra.
Tay phải Ôn Diễn đưa chứng minh nhân dân cho nhân viên lễ tân, tay trái buông xuống bên cạnh, được Thịnh Nịnh nắm chặt, mười ngón tay siết chặt.
Hôm nay cô thật sự rất dính anh, càng dính chặt càng khiến Ôn Diễn hưởng thụ, từ lúc nhìn thấy cô thì độ cong trên môi không hề buông xuống.
Vừa nhìn là biết bạn trai đi “ngàn dặm xa xôi” đến thăm làm vui sướng bất ngờ mà!!!
Vì không làm chậm trễ thời gian của hai người, nhân viên lễ tân nhanh chóng đăng ký chứng minh nhân dân cho Ôn Diễn sau đó cười tủm tỉm cung kính đưa hai người lên lầu trở về phòng.
Hai người đi vào thang máy, thấy rốt cuộc xung quanh cũng không có ai, Thịnh Nịnh muốn biểu đạt tâm tình kích động của mình cho anh thấy, vì thế cô cổ vũ đánh một tiếng trống hăng hái tinh thần, túm cổ áo người đàn ông ép anh cúi người xuống, chính cô cũng nhón chân lên.
Cô vốn định hôn lên môi anh nhưng bởi vì trong thang máy có camera giám sát nên tạm thời nhịn xuống, chỉ chụt một cái trên má anh rồi thôi.
Ôn Diễn sửng sốt, Thịnh Nịnh hơi ngượng ngùng, ho một tiếng rồi lui sang bên cạnh hai bước, giữ vững khoảng cách với anh.
Người đàn ông lấy lại tinh thần, trên mặt bình tĩnh nhìn không thấy cảm xúc gì nhưng trong mắt là mãnh liệt vạn phần.
Anh dùng ngón trỏ chỉ chỉ bên má còn lại của mình, nghiêm trang yêu cầu cô: “Nào, bên này cũng muốn nữa.”
Thịnh Nịnh bị giọng điệu chỉ chỉ hôn má như là lẽ đương nhiên của anh chọc cười, không muốn anh đắc ý quá, lấy cớ là trong thang máy có camera giám sát.
Ôn Diễn nhướng mày, ra vẻ bừng tỉnh nói: “À, cho nên lúc vừa nãy hôn, em cũng dùng siêu năng lực để giám sát?”
“...” Thịnh Nịnh ho một tiếng, vô cùng cứng nhắc chuyển đề tài: “Trước khi tới anh đã ăn cơm tối chưa?”
Rõ ràng Ôn Diễn không có ý định buông tha cô như vậy, nhếch môi thản nhiên hỏi: “Nếu không em dùng siêu năng lực đoán một chút đi?”
Mặt mày Thịnh Nịnh thẹn quá hóa giận, phồng má hung hăng trừng mắt nhìn anh sau đó giơ nắm đấm sắt của mình hung ác uy hiếp nói: “Anh nói lại coi?”
Cô nhóc Thịnh Nịnh này, một giây trước còn cho anh một nụ hôn, một giây sau lại cho anh một nắm đấm.
Đúng là trở mặt còn nhanh hơn lật sách.
Môi Ôn Diễn giật giật, giơ tay lên, nắm chặt tay, dễ dàng bao bọc nắm đấm nhỏ của cô, bình tĩnh trào phúng nói: “Ôi, nắm đấm thật lớn.”
Thịnh Nịnh: “...”
-
Ôn Diễn ăn cơm chiều rồi mới tới nhưng Thịnh Nịnh chưa ăn, vì thế nhân viên lễ tân vừa nhìn theo đôi tình nhân này lên lầu, trong chớp mắt đã nhìn thấy hai người đi xuống.
Thịnh Nịnh nói muốn ăn một chút đồ ăn khuya gì đó bình dân, ví dụ như nướng BBQ xiên cay gì đó, Ôn Diễn lại không vui lắm, nói cô đã trễ như vậy còn ăn mấy đồ ăn như thế sẽ nặng bụng, muốn cô đổi thành đồ ăn thanh đạm.
Lúc này Thịnh Nịnh bĩu môi, giở tình tình nhỏ dỗi không ăn nữa.
Bình thường Ôn Diễn đã dạy dỗ người khác quen rồi, bình thường anh giảng dạy đều rất có đạo lý, mà Thịnh Nịnh cũng là một cô gái thích nghe giảng đạo lý cho nên đồng ý nghe lời anh nói.
Nhưng có đôi khi cô bướng bỉnh ngang ngược, Ôn Diễn cũng không còn cách nào khác, cô muốn thế nào thì thế đó đi, anh không quản được, cũng không nỡ quản quá nghiêm rồi khiến cô không vui, đến lúc đó còn phải cúi đầu dỗ dành.
“Muốn ăn gì thì ăn nấy, anh không nói nữa được chưa.” Người đàn ông thỏa hiệp nói: “Cùng lắm thì ăn đau bụng, anh đi bệnh viện truyền nước với em.”
Nghe anh chuẩn bị đi bệnh viện với cô, Thịnh Nịnh hơi cạn lời: “Em không yếu đuối như vậy đâu.”
Cửa hàng mở cửa hai mươi bốn giờ nhiều lắm, Thịnh Nịnh dùng điện thoại tra một cửa hàng thịt nướng cách khách sạn không xa sau đó bắt taxi ca đêm đi tới đó.
Thịt nướng của cửa hàng này đều là do khách hàng tự nướng, bình thường Thịnh Nịnh đi ăn món này với Thịnh Thi Mông, hai chị em thay phiên nhau nướng, hôm nay Thịnh Nịnh muốn lười biếng, đẩy dụng cụ nướng thịt về phía Ôn Diễn, bắt đầu phủi tay làm bà chủ.
Đối với sự kiêu ngạo của cô, Ôn Diễn hơi bất đắc dĩ, nói: “Được, anh nướng cho em.”
Sau đó anh cầm lấy dụng cụ, lại yêu cầu cô: “Nhưng anh nướng cho em, em phải thành thật ăn hết đó nghe chưa?”
Thịnh Nịnh tự tin lên tiếng: “Không thành vấn đề.”
Sự thật chứng minh cô đánh giá bản thân cao quá. Lúc gọi đồ ăn cho rằng mình là đại vương dạ dày, phóng khoáng gọi mấy đ ĩa thịt liên tiếp, kết quả mới ăn một ít đã cảm thấy no.
Trước kia Ôn Diễn còn là quân nhân cũng đã nuôi dưỡng thói quen không bỏ phí thức ăn cho nên tất cả thịt còn lại đều là anh ăn giúp cô.
Anh muốn nói cô nhưng cũng không biết phải nói gì.
Sau khi ăn hết bàn, Ôn Diễn muốn đi dạo tiêu thực, Thịnh Nịnh biết anh ăn nhiều là đồ dư của mình cho nên mười phần ngoan ngoãn đi dạo với anh.
Đêm hôm khuya khoắt, Thịnh Nịnh rất chủ động khoác tay anh, hai người cứ đi dạo trên đường như vậy.
Đi một lát, rốt cuộc dạ dày Ôn Diễn cũng không còn căng lên như vậy nữa.
Lông mày anh vẫn cau như trước, nhẹ giọng trách cứ cô: “Có phải trước kia em hay bỏ phí thức ăn không?”
Thịnh Nịnh lắc đầu: “Không có, trước kia em ăn chừng nào thì gọi chừng đó.”
Ôn Diễn hừ nhẹ một tiếng: “Vậy bây giờ sao lại không biết đạo lý ăn chừng nào gọi chừng đó hả?”
“Giờ có anh á.” Thịnh Nịnh nói.
Ôn Diễn thản nhiên nói: “À, dù sao cũng có anh giải quyết giúp em đúng không?”
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, Thịnh Nịnh không những không sợ, ngược lại còn đùa giỡn anh, bĩu môi nói: “... Nếu không thì em tìm anh làm bạn trai làm gì.”
Ôn Diễn: “...”
Phục cô rồi.
Dường như anh hơi buồn rầu ấn vào giữa mày, thế mà cuối cùng mím môi nở nụ cười, hơi bất đắc dĩ với tính tình nhỏ bé của cô nhưng lại không thể không thừa nhận.
Mình thật sự thích cô như thế này.
Thịnh Nịnh không biết vì sao bỗng dưng anh lại nở nụ cười, còn tưởng rằng anh bị lời nói của cô làm cho bật cười, nghĩ thầm xem ra những chiêu nhỏ mà Thịnh Thi Mông dạy cô trước kia hình như cũng không có tác dụng trên người Ôn Diễn.
Cô vội vàng kéo cánh tay anh chặt một chút, thay đổi thần thái vừa rồi, hết sức chân thành nói: “Lần sau tuyệt đối em sẽ không gọi nhiều như vậy nữa.”
Bởi vì động tác kéo chặt của Thịnh Nịnh, xúc cảm mềm mại trước ngực cô dán lên đường cong cánh tay cứng rắn căng thẳng của người đàn ông.
Ôn Diễn dừng một chút, ánh mắt tối sầm lại.
Sau đó Thịnh Nịnh hỏi anh dạ dày có tốt hơn không, anh nói còn hơi căng.
Thịnh Nịnh: “Vậy em đi với anh tiếp.”
“Không đi nữa, về thôi.” Người đàn ông rũ mắt nhìn cô, giọng nói hơi khàn: “Về khách sạn lại từ từ tiêu hóa.”
-
Ngày thường Ôn Diễn là một người đàn ông có thói quen ăn uống bình thường mười phần, anh không có thói quen ăn khuya cho nên hôm nay phá lệ nửa đêm ăn no, dù sao cũng phải nhanh chóng tiêu hóa mới có thể ngủ được.
Thịnh Nịnh là thủ phạm khiến Ôn Diễn ăn căng bụng, theo lý là phải gánh vác trách nhiệm này.
Trong phòng chỉ bật hai ngọn đèn kịp, một ngọn đèn là đèn huyền quan lúc mới vào phòng, hai là đèn chiếu sáng lúc Thịnh Nịnh đi toilet súc miệng.
Nước súc miệng đặt ở một bên còn bật nắp lên, chưa đóng lại kịp, dưới ánh đèn chiếu sáng màu trắng rừng rực, bốn mắt nhìn nhau, trán Ôn Diễn chống lên trán Thịnh Nịnh, ngọn lửa nhỏ bùm bùm chíu chíu lóe lên trong ánh mắt xinh đẹp thâm sâu của anh.
Anh khàn giọng: “Em còn nợ một bên má anh.”
Thịnh Nịnh không dám ngước mắt lên, tim đập rất nhanh, nghe lời nhón chân hôn lên bên má anh.
Nụ hôn trên má này làm hơi thở của anh tăng thêm ngay tức khắc, hơi nghiêng đầu tiến lại gần, chính xác hôn lên môi cô.
Thịnh Nịnh được anh ôm lên bồn rửa tay, chiều cao chênh lệch giữa cô và Ôn Diễn cũng nhờ bồn rửa tay được kéo bằng nhau thành một đường ngang, vì vậy Ôn Diễn không cần tốn sức khom lưng là có thể hôn cô.
Hôn thực sự có thể đốt cháy calo, hơn nữa môi lưỡi quấn quít thì càng đốt cháy hiệu quả hơn.
Sau khi súc miệng, miệng hai người có cùng mùi nước súc miệng.
Hương chanh nhàn nhạt, tươi mát ngọt ngào, Thịnh Nịnh rất thích hương vị này nhưng có thích đến mấy cũng không thể kiên trì bao lâu.
Dần dần hàm dưới của cô lại bị hôn đến hơi chua xót, đẩy Ôn Diễn ra ngoài, ý bảo anh chờ một chút.
Ôn Diễn thoáng cách ra một chút, Thịnh Nịnh cũng mở mắt ra, vốn định tìm một đề tài để nói, ví dụ như nói bồn rửa tay thật cứng thật lạnh, không ngồi thoải mái, kết quả lại đột nhiên phát hiện vết bầm tím nhàn nhạt trên trán anh, cùng với một vết đỏ khá nông ở khóe mắt.
Thịnh Nịnh cận thị tương đối nghiêm trọng, vì buổi tối khóc nhè nên tháo kính áp tròng, giờ vẫn chưa mang lại.
Đột nhiên anh tới tìm cô, khiến tâm trạng cô kích động, thời gian nhiều như vậy chỉ lo ve vãn tán tỉnh đánh yêu anh cho nên không phát hiện ra.
Quan sát anh ở một khoảng cách gần như vậy mới nhìn thấy vết thương trên khuôn mặt anh.
“Trên mặt anh làm sao vậy?” Thịnh Nịnh nâng mặt anh lên nhẹ giọng hỏi.
“Hở?” Mí mắt Ôn Diễn khẽ run, thản nhiên nói: “Không cẩn thận nên té.”
Thịnh Nịnh: “Anh lừa con nít à?”
Anh lặng lẽ nhếch môi, cô lại hỏi: “Có phải ông ngoại anh làm không?”
Thật đúng là không phải con nít, không lừa cô được.
Ôn Diễn: “Ông ấy không phải cố ý, chỉ là không cẩn thận thôi.”
Đột nhiên Thịnh Nịnh không nói lời nào.
“Không có việc gì.” Ôn Diễn xoa xoa đầu cô nói: “Nếu nghiêm trọng thì không phải bây giờ em mới phát hiện ra đâu.”
Anh vốn có ý là nói vết thương này quá nhỏ, căn bản cũng không cần chú ý, kết quả Thịnh Nịnh lại bẹp miệng một cái, tự trách: “Thế mà bây giờ em mới phát hiện, đúng là em không phải là người.”
Ôn Diễn dở khóc dở cười: “Em không phải người thì là gì?”
Thịnh Nịnh không nói lời nào, trong mắt đã lấp lánh ánh nước.
“Em là Bánh Trôi.” Anh trả lời thay cô, ngón tay vuốt v3 khóe mắt cô, dịu dàng ấm áp hỏi: “Nhân của em làm bằng nước sao?”
Thịnh Nịnh bị giọng điệu dỗ dành con nít của anh làm cho vừa muốn khóc vừa muốn cười nhưng vẻ mặt vẫn căng thẳng, nhỏ giọng hỏi: “Có phải ông ngoại anh biết chuyện của tụi mình không?”
Ôn Diễn không giấu cô: “Ừm.”
“Em biết mà.” Thịnh Nịnh mím môi, bất đắc dĩ nói: “Ngay từ đầu em đã nói tụi mình không nên ở bên nhau.”
Giọng điệu Ôn Diễn bình tĩnh: “Không nên tức là phải bên nhau.”
Thịnh Nịnh chỉ vuốt v3 mặt anh, vẻ mặt cũng càng ngày càng khổ sở.
“Ông ngoại đối xử với anh như thế nào em đừng để ý, anh đã đồng ý với em, dù xảy ra chuyện gì anh đều che chở trước mặt em.” Ôn Diễn thấy biểu cảm của cô không đúng, nội tâm căng thẳng, vững vàng nhìn chằm chằm cô nói: “Thịnh Nịnh, em phải tin anh, anh không muốn nghe em nói hai chữ hối hận.”
Thịnh Nịnh nhắm mắt lại, đột nhiên lớn tiếng nói với anh: “Em không hối hận, em chỉ đau lòng anh, anh xem anh bị đánh kìa!”
Ôn Diễn ngẩn ra, cuối cùng lông mày nhíu chặt cũng buông lỏng xuống.
“Mèo khóc chuột, ngày thường anh bị em đánh còn ít sao.” Anh nắm lấy tay cô cúi đầu hỏi: “Nắm đấm kia của em đã chào hỏi anh bao nhiêu lần hả?”
Thịnh Nịnh lập tức nói: “Cái đó không giống nhau.”
“Chỗ nào không giống nhau?”
“Em đánh anh đó là tình thú, là biết không chế sức lực.” Thịnh Nịnh sợ anh hiểu lầm mình có khuynh hướng bạo lực, cố gắng giải thích: “Em cũng không nỡ đả thương anh.”
Bỗng dưng người đàn ông mỉm cười, nắm lấy tay cô và nói: “Em có thể làm anh bị thương nếu em không khống chế sức lực hả?”
Bị xem thường, Thịnh Nịnh tức hộc máu, lại muốn duỗi nắm đấm nhưng lại nghĩ nắm đấm của cô đối với anh mà nói là giống như bông thật, vì thế đem mặt tiến về phía trước, nâng mặt anh hung hăng cắn vào miệng anh một cái.
Ôn Diễn nhíu mày, đau đớn hừ một tiếng.
Cô cũng hừ một tiếng, chỉ có điều là hừ đắc ý sau đó nhếch miệng hỏi anh: “Bị thương chưa?”
Ôn Diễn vuốt v3 môi, ánh mắt tối tăm nhìn cô ngay sau đó dùng tất cả động tác chân tay thay thế ngôn ngữ.
Anh im lặng lại rõ ràng rành mạch dùng thân thể của mình nói cho Thịnh Nịnh, nếu như hai người đều không cố ý khống chế vậy thì đến tột cùng người bị thương sẽ là ai.
Người đàn ông này thực sự muốn mạng của cô.
Từ khoảnh khắc hôm nay anh xuất hiện trước mặt cô, Thịnh Nịnh đã cảm thấy như vậy.
Từ lúc anh hời hợt nhẹ nhàng bâng quơ mang theo vết thương trên trán, từ giây phút anh vừa mạnh mẽ không cho cô đổi ý.
Mặc kệ.
Như thế nào cũng tốt, quản gì mà ông ngoại bà ngoại của anh, cô chỉ muốn nhanh chóng biến anh thành người của mình.
Anh không không chế, cô không muốn không chế nữa.
Thịnh Nịnh dùng sức đáp lại nụ hôn nóng bỏng của anh, thu lấy hơi thở hỗn loạn hổn hển của anh vào tai mình.
Hai người đều bị dáng vẻ động tình của đối phương trêu chọc đến mất hết tâm lẫn hồn, biến hóa trên thân thể rõ ràng mười phần, Thịnh Nịnh ngồi trên bồn rửa tay, thừa nhận hơi thở và lực lượng Ôn Diễn bao phủ đến, phía sau cô là gương, một tấm gương rõ ràng phản chiếu ra lưng cô, trong tiếng hừ nhẹ của cô Ôn Diễn nhàn nhạt nhìn vào chỗ đó qua gương một cái.
Ngoại trừ hình ảnh này cực kỳ khiến người ta động lòng, anh híp mắt nhìn kỹ, yết hầu quay cuồng, nhanh chóng phát hiện ra một chỗ tốt của gương.
Anh bế Thịnh Ninh ra khỏi bồn rửa mặt, đỡ cô đứng dậy sau đó ấn vai cô, dẫn cô quay người lại và đối diện với gương.
Đèn trong phòng tắm trắng sáng, đặc biệt trong khách sạn này hoàn toàn xem xét nhu cầu tẩy trang và dưỡng da của phụ nữ, xung quanh gương cũng lắp đèn, trên tường bên cạnh còn lắp công tắc, khi bật công tắc lên, đèn còn sáng hơn vài phần, để anh và Thịnh Ninh có thể nhìn rõ cảnh tượng trước mắt hơn.
“Bánh Trôi, em có nhìn thấy nó không?”
Ôn Diễn dán vào bên tai cô, giọng nói khàn khàn, thở d ốc cực kỳ nặng nề còn có một nụ cười “bẩn”.*
*荤腥: Dịch ra là ăn mặn, nhiều thịt:))
“Một đôi Bánh Trôi nhỏ.”
Thịnh Nịnh không cho phép anh nói thêm nữa, tức hộc máu đi cắn miệng anh.
Đột nhiên Ôn Diễn càng cười lớn hơn.
Bản năng xấu xa của một người đàn ông lại quấy phá, anh thực sự yêu chết cái vẻ ngoài giận dữ và xấu hổ của Thịnh Nịnh nhưng Ôn Diễn không biết rằng đôi khi nam giới còn quyến rũ hơn nữ giới, khuôn mặt đẹp trai và động tình của anh, đôi mày nhăn lại đôi mắt nhắm nghiền và vết ửng hồng kéo dài từ cổ đến sau mang tai khiến cô được anh mê hoặc đến quên lối về.
Thật ra, theo ý kiến của Ôn Diễn phòng tắm là một nơi tốt, dù đàn ông có truyền thống hay cổ hủ đến đâu thì dưới tình huống này cũng mất hết lý trí, gì mà tam cương ngũ thường* gì mà phong độ quý ông, đầu óc chỉ có một suy nghĩ suy thất điên bát đảo** duy nhất, bẩn đến mức không chịu nổi, cũng dơ đến mức không chịu nổi.