Hôm nay bỗng dưng Thịnh Khải Minh nhận được điện thoại của Thịnh Nịnh, không biết vì sao Thịnh Nịnh hỏi ông ta có ở nhà hay không.
Ông ta hoài nghi có phải Thịnh Nịnh trở về hay không, kết quả không những Thịnh Nịnh không trả lời, ngược lại còn trực tiếp hỏi cúp điện thoại, nghi ngờ trong lòng lập tức tăng cao.
Thịnh Khải Minh quyết định về nhà một chuyến, xem có thể gặp Thịnh Nịnh hay không.
Trước khi về nhà, ông chào hỏi trưởng khoa, biểu cảm trên mặt trưởng khoa không vui lắm, trong lời nói đều chỉ trích Thịnh Khải Minh là một nhân viên cũ không nên ôm thái độ làm việc như vậy, hơi có chuyện rắm* muốn xin nghỉ sớm.
*Ý là chỉ mấy chuyện cỏn con, nhỏ nhặt cũng xin nghỉ á.
Thật ra sau khi ra năm đi làm, sắc mặt trưởng khoa với Thịnh Khải Minh vẫn không tốt lắm, nguyên nhân là vì lúc ăn Tết Thịnh Khải Minh đề nghị giới thiệu con gái cho con trai trưởng khoa họ, vốn đã hẹn xong xuôi rồi. Kết quả Thịnh Nịnh không chịu, Tết nhất ầm ĩ bỏ nhà đi.
Vì thế Thịnh Khải Minh đành phải thả chim bồ câu trưởng khoa, vốn chuyện này cứ trôi qua như vậy
Ai biết từ khi con trai trưởng khoa xem ảnh của Thịnh Nịnh, lại hiểu biết bằng cấp chuyên môn của Thịnh Nịnh, sau này bố cậu giới thiệu ai cậu nhìn cũng chướng mắt, cảm thấy Thịnh Nịnh đẹp hơn, học giỏi bằng cấp hơn so với những cô gái kia, bỏ lỡ thật sự đáng tiếc.
Bà xã trưởng khoa cũng cảm thấy Thịnh Nịnh tốt, nói con trai có thể cưới một cô gái có trình độ học vấn cao về nhà, không chỉ làm bố mẹ nở mặt nở mày mà sau này sinh cháu cũng sẽ thông minh một chút. Tuy rằng về mọi mặt điều kiện con trai không tốt bằng Thịnh Nịnh nhưng bố Thịnh Nịnh là cấp dưới của chồng mình, con trai họ dư sức xứng đôi với Thịnh Nịnh.
Thịnh Khải Minh đành phải nói là con gái trở về cho nên muốn xin nghỉ phép về nhà một chuyến, quả nhiên thái độ của trưởng khoa lập tức thay đổi.
Trưởng khoa lại nhiệt tình với Thịnh Khải Minh ngay, sảng khoái bảo ông ta cứ về nhà đi, còn nói muốn mời ông ta và con gái ăn một bữa cơm, ngay ngày mai, bảo Thịnh Khải Minh mang theo con gái, hai nhà ăn một bữa cơm cùng nhau, tốt xấu gì cũng để hai đứa nhỏ gặp mặt một lần.
Thịnh Khải Minh ước gì có thể được trưởng khoa quan tâm tốt, đương nhiên sảng khoái đồng ý.
Nhận tình của trưởng khoa, Thịnh Khải Minh vội vàng chạy về nhà, sợ lại để Thịnh Nịnh chạy trốn mất.
Kết quả về đến nhà lại phát hiện dưới lầu tiểu khu đang náo nhiệt, một người hàng xóm nhìn thấy ông ta, lập tức hô to nói Thịnh Khải Minh về rồi.
Thịnh Khải Minh còn chưa biết xảy ra chuyện gì, chỉ thấy một người phụ nữ có sắc mặt âm u lạnh lẽo đi giữa đám hàng xóm láng giềng ra.
Là vợ cũ Ninh Thanh.
Bỗng chốc ông ta sửng sốt, mình và vợ cũ đã không gặp nhiều năm nay, hôm nay phát hiện vợ cũ ăn mặc sang trọng đẹp đẽ, bảo dưỡng tốt, chẳng những không già đi mà ngược lại còn càng nhìn càng trẻ hơn.
“Sao cô lại tới đây…”
Thịnh Khải Minh vừa dứt lời, Ninh Thanh đã giơ cánh tay lên, trước mắt bao người dùng sức tát thẳng vào mặt Thịnh Khải Minh.
“Súc sinh!”
Thịnh Khải Minh bị đánh đến mặt mày choáng váng, chờ phản ánh lại thấy mình bị nhiều hàng xóm láng giềng xem náo nhiệt như vậy, sắc mặt ông nghẹn lại, hét lớn: “Ninh Thanh con mẹ nó cô có bệnh hả!”
Ninh Thanh lạnh lùng cười: “Tôi bị bệnh thật, nếu năm đó nếu tôi không có bệnh thì sao tôi có thể kết hôn với một tên súc sinh như anh chứ!”
Khóe miệng Thịnh Khải Minh giật giật cười lạnh, giận dữ không thôi nói: “Trước mặt nhiều người như vậy, cô không ngại mất mặt chứ tôi còn ngại mất mặt, cút mau cho tôi!”
Kết quả lời này vừa nói ra, một đám hàng xóm láng giềng lập tức bắt đầu mồm năm miệng mười chỉ trích ông ta.
“Ngó kìa, lớn lên nhân mô nhân dạng*, thật không ngờ là loại đàn ông này.”
* Nhân mô cẩu dạng (人模狗样): Bên ngoài mang hình dáng con người nhưng bên trong tư cách/ tính tình/phẩm chất thấp kém. Chắc nhân mô nhân dạng cũng như thế.
“Tráng □□ mấy năm nay nhờ vẻ bề ngoài tốt mà hại không ít cô gái nhỉ, còn lắm lời hơn người chết sao không đi tìm chết luôn đi.”
Thịnh Khải Minh không biết đã xảy ra chuyện gì, lại nhìn Thạch Bình đứng lau nước ở một bên đang được Thịnh Nịnh đỡ, trong lòng cũng đoán được ngay tức khắc, trong chớp mắt không kìm được cơn giận, hùng hùng hổ hổ muốn xông tới giằng co với Thạch Bình nhưng lại bị Ninh Thanh giơ tay ngăn lại.
“Có phải cô ấy đã nói gì với cô không?” Thịnh Khải Minh không thể tin trừng mắt nhìn vợ cũ: “Không phải cô tin lời quỷ của cô ấy chứ?”
Ninh Thanh cao giọng hỏi ngược lại: “Vậy chẳng lẽ những gì anh nói với tôi năm đó đều là lời nói của người khác ư!”
Trong mắt Thịnh Khải Minh hiện lên chột dạ trong giây lát, sau đó ra vẻ rất tự tin hỏi: “Năm đó tôi nói cái gì?!”
Ninh Thanh cười lạnh gật đầu.
“Thịnh Khải Minh anh không thừa nhận đúng không, được, bây giờ tôi gọi điện thoại cho luật sư của tôi tới, tôi, anh còn có Thạch Bình, hôm nay ba người chúng ta ba mặt một lời nói rõ chuyện năm đó, xem rốt cuộc ai mới là súc sinh kia!”
Đối mặt với sự hùng hổ doạ người của vợ cũ, mặt mũi Thịnh Khải Minh trắng bệch lui về phía sau một bước dài, thế mà giây phút này hoảng sợ đến mức không nói nên lời.
Thịnh Khải Minh không khỏi nghĩ đến trước khi hai người ly hôn, mỗi lần Thịnh Khải Minh bị bố vợ đánh, đều là Ninh Thanh ra mặt bảo vệ mặt mũi cho ông ta.
Có nhà mẹ đẻ vững chắc làm chỗ dựa như vậy, nhiều năm trôi qua, Thịnh Khải Minh chưa từng có nửa phần tôn nghiêm của đàn ông ở trước mặt bà.
Chuyện ngoại tình đã trôi qua nhiều năm như vậy, bây giờ lại nhắc lại, giống như xé vết thương cũ bụi bặm nhiều năm của mấy người một lần nữa.
Hận ý của Ninh Thanh và Thịnh Nịnh không còn dày đặc với Thạch Bình như năm đó nữa. Năm đó Thạch Bình giải thích một chữ hai mẹ con Ninh Thanh cũng ngại ghê tởm, bây giờ ngẫm lại, năm đó Thịnh Khải Minh chính là chui vào khoảng trống này mới khiến Thạch Bình trước sau không có cách nào nói chân tướng ngoại tình nói cho hai mẹ con cô biết.
Vì trả thù Thạch Bình, Ninh Thanh hủy hoại công việc và tương lai của bà ấy, nhiều năm Thịnh Nịnh vẫn trước sau như một, không chịu cho bà ấy một chút sắc mặt tốt.
Năm đó hai mẹ con đẩy hận ý lên người Thạch Bình, thậm chí cố ý xem nhẹ Thịnh Khải Minh, đương nhiên hai người biết Thịnh Khải Minh mới là người đầu sỏ thật sự nhưng trước khi Thạch Bình xuất hiện, ông ta là chồng, là bố.
Ông ta từng là người chống và người bố hoàn mỹ như vậy, hai mẹ con hận ông ta, lại không thể không thừa nhận hai người yêu thương ông ta, cho dù dưới một hận ý lớn như vậy thì tình cảm cũng không dễ dàng bao phủ trong một sớm một chiều như vậy.
Sự việc đã trôi qua lâu như vậy rồi, tất cả yêu hận đều trở nên lý trí, nhớ lại lúc trước, hai mẹ con đều cảm thấy châm chọc đến cực điểm.
Dựa vào thứ gì, dựa vào điều gì mà Thạch Bình phải gánh vác tất cả tội lỗi mà Thịnh Khải Minh có thể nhởn nhơ đi làm và sinh sống tốt như vậy được.
Sự thật của năm đó đã lộ ra toàn bộ, ngoại trừ Thịnh Khải Minh ra, những người khác đều giống như toàn thân mất hết sức lực suy sụp thở phào nhẹ nhõm.
Ninh Thanh thản nhiên nói: “Thịnh Khải Minh, anh thật sự làm cho tôi cảm thấy khi tôi còn trẻ yêu anh như một kẻ đần.”
Ninh Thanh không còn yêu Thịnh Khải Minh nữa cho nên bà sẽ không còn mù quáng lựa chọn tin tưởng ông ta, cũng không còn một mực hận Thạch Bình nữa.
Đối với sự thật năm đó, bà có phán đoán của riêng mình.
Thịnh Khải Minh vô lực cãi lại, đành phải lúng ta lúng túng nói: “... Thực xin lỗi.”
Ông ta thật sự từng yêu Ninh Thanh cho nên lúc quyết định ngoại tình từng hung hăng lên án mình.
Ông ta cũng thật sự từng yêu Thạch Bình cho nên một giây ngoại tình cũng từng cảm thấy rốt cuộc mình cũng được toại nguyện.
Dưới tâm trạng mâu thuẫn như vậy, Thịnh Khải Minh đã hung hăng làm tổn thương hai người phụ nữ.
-
Sau khi tất cả cuộc nói chuyện kết thúc, Ninh Thanh chuẩn bị mang Thịnh Nịnh rời đi.
Thạch Bình đưa hai mẹ con đến bên cạnh xe.
Thịnh Nịnh lên xe trước, một chân của Ninh Thanh đã bước lên xe rồi nhưng bỗng dưng lại thu về, quay đầu nhìn về phía Thạch Bình.
“Thạch Bình, tôi không có cách nào tha thứ cho cô." Ninh Thanh nói.
Thạch Bình cúi đầu, nghẹn lời nói: “Tôi biết.”
Bà ấy cũng không có cách nào tha thứ cho bản thân.
Năm đó bà ấy thật sự đem lại tổn thương quá lớn cho mẹ con các cô, đây là sự thật rõ ràng, không có cách nào để xóa bỏ.
Ninh Thanh: “Cô ly hôn với Thịnh Khải Minh đi.”
Thạch Bình nhắm mắt lại, cười khổ lắc đầu: “Nếu như tôi có thể được lựa chọn, năm đó tôi sẽ không kết hôn với ông ta.”
“Bây giờ cô có thể lựa chọn.” Ninh Thanh nhìn Thạch Bình, lần đầu tiên đối mặt với bà ấy với giọng điệu bình tĩnh như vậy: “Tôi sẽ không buông tha dễ dàng cho ông ta, nếu như cô tiếp tục đi theo ông ta thì sẽ gặp hoạ. Cho nên tôi sẽ tìm luật sư thưa kiện giúp cô, phí kiện tụng tôi trả, cho dù chuyện năm đó đã không có bất kỳ chứng cứ nào, cho dù không thể để tên súc sinh Thịnh Khải Minh cút ra khỏi nhà thì tôi sẽ để luật sư tận lực tranh thủ được lợi ích lớn nhất cho cô.”
“Lúc này đây không ai ép cô, cô tự mình quyết định.”
Mặt mày Thạch Bình kinh ngạc, run môi không thể tin được Ninh Thanh lại giúp mình.
Mà Thịnh Nịnh ngồi trong xe cũng nghe được lời của Ninh Thanh, cũng lộ ra mặt mày không thể tin được y chang Thạch Bình.
Bà ấy im lặng một lúc nhưng giọng nói yếu nhưng rất kiên định: “Tôi sẽ ly hôn.”
“Sau khi ly hôn với tên súc sinh kia, bắt đầu cuộc sống lại một lần nữa đi.” Ninh Thanh thản nhiên nói: “Khi còn bé, Nịnh Nịnh luôn nói cô giáo Thạch tốt bao nhiêu, nếu như không có súc sinh kia, nói không chừng bây giờ cô đã đào lý khắp thiên hạ* rồi.”
*Chúng ta thường dùng “đào lý mãn thiên hạ” 桃李满天下 để hình dung vị thầy có nhiều học trò khắp nơi trong cả nước. Cũng có thể dùng để khen tặng vị thầy đã đào tạo nhiều học trò ưu tú.
Vất vả lắm Thạch Bình mới bình phục lại tâm trạng lại nổi sóng một lần nữa, cho dù dùng sức nhắm mắt cũng không có cách nào ngăn cản nước mắt trút xuống.
Xe chạy ra khỏi tiểu khu, hai mẹ con ngồi trong xe không nói gì cả nửa ngày.
Vừa rồi những lời Ninh Thanh nói với Thạch Bình, Thịnh Nịnh đều nghe thấy.
Nếu như cô là Ninh Thanh, cô nghĩ mình cũng sẽ ra tay giúp Thạch Bình giải thoát khỏi bể khổ, không phải là vì đã tha thứ cho Thạch Bình, khúc mắc giữa hai người mãi mãi không thể tan biến mà đơn giản chỉ vì cho người phụ nữ đáng thương kia cần một cơ hội để bắt đầu lại cuộc sống.
“Mấy năm nay Thạch Bình có đối xử tốt với con không?”
Thịnh Khải Minh ly thân với Ninh Thanh từ năm cô bảy tuổi, đi theo sống với Thịnh Khải Minh và Thạch Bình. Mấy năm gần đây, vì Ninh Thanh muốn để mình mau chóng thoát khỏi cuộc hôn nhân thất bại cho nên tới bây giờ bà chưa từng hỏi Thịnh Nịnh có sống tốt không, cũng chưa từng hỏi mẹ kế Thạch Bình này có tốt với cô hay không.
Điều này cũng làm cho Thịnh Nịnh hơi không biết nên phản ứng như thế nào khi lần đầu tiên nghe được câu quan tâm này từ miệng mẹ.
Thịnh Nịnh không trả lời, Ninh Thanh cũng có thể đoán được, thấp giọng lẩm bẩm: “Hẳn là khá tốt, nếu không bà cụ kia cũng sẽ không cho rằng người ta là mẹ ruột của con.”
Ninh Thanh nhớ tới năm đó sau khi bà từ bỏ quyền nuôi dưỡng Thịnh Nịnh, trước lần cuối trước khi ra nước ngoài đưa Thịnh Nịnh đến chỗ Thịnh Khải Minh.
Thịnh Nịnh biết rất có thể đây là lần cuối cùng cô và mẹ gặp mặt, trên đường đi xe vẫn khóc mãi, đợi đến nơi, cô vẫn kéo tay mẹ không chịu buông.
Nhưng Ninh Thanh vẫn nhẫn tâm bỏ Thịnh Nịnh, cũng không quay đầu mà xoay người rời đi.
Xe chầm chầm chạy đi, Thịnh Nịnh lại đuổi theo từ trong ngõ nhỏ, bóng dáng nho nhỏ vẫn đuổi theo chiếc xe chạy, không ngừng kêu mẹ con sai rồi, mẹ đừng không cần con.
Thịnh Nịnh không chạy được bằng xe, cuối cùng té thẳng xuống mặt đất, vẫn là Thạch Bình cuống quít chạy tới ôm cô dỗ cô đừng khóc.
Nhiều năm trôi qua, rốt cuộc Ninh Thanh mới hậu tri hậu giác cảm thán nói: “May mắn con lớn lên tốt đẹp.”
Thịnh Nịnh không nói gì.
Bởi vì cô cảm thấy rằng mình không lớn lên tốt đẹp.
Cô vẫn thích bản thân khi còn nhỏ, lạc quan đơn thuần, nhiệt tình vui vẻ, dù là đối với gia đình hay đối với bạn bè, đều sẽ hết sức để yêu thương ôm lấy bọn họ.
Sau khi trở lại khách sạn, Ninh Thanh đặt một phòng cho Thịnh Nịnh, để buổi tối cô ngủ một giấc thật ngon.
Thịnh Nịnh tê liệt ngã xuống giường lớn trong phòng, nhìn chằm chằm trần nhà ngẩn người thật lâu, bởi vì lời nói của Ninh Thanh mà từng chút từng chút nhớ lại ký ức một mình lớn lên, cũng không biết mình chịu đựng như thế nào.
Cô cắn môi dưới, cuối cùng vẫn không nhịn được mà khóc lên, hung hăng đem tất cả nước mắt chảy không ngừng giải toả ra.
Trước kia một mình quen rồi, lúc cô độc cũng cũng không hề thê lương như vậy, mà giây này phút này, đột nhiên cô rất nhớ một người.
Thịnh Nịnh lấy điện thoại ra, hít mũi một cái rồi gọi điện thoại cho người này.
Ôn Diễn bắt máy rất nhanh, giọng nói trầm thấp ổn định cẩn thận trước sau như một.
Thịnh Nịnh vừa nghe thấy tiếng nói này, cảm xúc vừa nãy cố lắm mới trở nên bình tĩnh lại mãnh liệt lên, nước mắt từng giọt tuôn trào, cô gắt gao che miệng, sợ bị anh nghe ra mình đang khóc.
Ôn Diễn kiên nhẫn gọi cô vài tiếng, hỏi sao cô không nói lời nào sau đó Thịnh Nịnh cúp điện thoại, vẫn quyết định nhắn tin WeChat cho anh.
Thịnh Nịnh gõ chữ rất nhanh, dùng hình thức chữ cái đứt quãng nói cho Ôn Diễn biết chuyện xảy ra trong hôm nay.
Cô không trông cậy vào Ôn Diễn có thể xem mấy thứ này xong, cô chỉ muốn tìm ai đó tâm sự một chút thôi.
Nhưng sau khi cô nhắn một đoạn dài, anh sẽ nhanh chóng trả lời lại, tỏ vẻ mình vẫn luôn đọc tin nhắn cô gửi tới, không phân tâm đi làm chuyện khác.
Cuối cùng Thịnh Nịnh gửi cho anh một icon đậu nành đang khóc thút thít.
Ôn Diễn trả lời nàng: “Em khoan khóc, chờ anh tới.”
-
Từ lần này trước khi Ôn Diễn đến Hàng Thành, ông cụ Hạ cũng đã thúc giục anh mấy lần, Ôn Diễn cũng biết mục đích ông ngoại gọi anh đến Hàng Thành cho nên vẫn kéo dài không trở về.
Đơn giản là muốn đẩy cái cô Hồ Dung cho anh quen biết.
Ôn Diễn chậm chạp không tới được, ông cụ Hạ liền dứt khoát bảo Hồ Dung đi Yến Thành tìm anh.
Sau đó Hồ Dung trở về từ Yến Thành, ông cụ Hạ hỏi cô ấy ấn tượng của cháu đối với cháu ngoại này của mình như thế nào, có vừa mắt hay không, mà Hồ Dung lại nói cho ông cụ Hạ biết, nói Ôn Diễn đã có bạn gái.
Đầu tiên ông cụ Hạ không tin, cảm thấy là Ôn Diễn tìm một cô gái nào đó đóng kịch.
Chuyện Ôn Diễn có bạn gái không cố ý công khai nhưng cũng không cố ý giữ bí mật, mấy cấp dưới thân cận của anh đều biết chuyện này cho nên điều tra rất dễ.
Trong khoảng thời gian bảo người đi điều tra, ông cụ Hạ cũng một mực gây áp lực cho Ôn Diễn.
Mãi cho đến lần đó Ôn Chinh đánh nhau với người khác đến Cục Cảnh sát, Ôn Diễn lại nhận được điện thoại của ông cụ Hạ.
Ôn Diễn vẫn cứ dầu muối không vào, mà lần này ông cụ Hạ lại thay đổi cách nói.
“Ông đã tìm hiểu một ít bối cảnh gia đình của cô gái đó rõ ràng rồi.” Giọng điệu ông cụ Hạ rất nhạt: “Ông biết ông ngoại nó, nếu cháu thật sự thích nó không ngại dành thời gian tới đây một chuyến, chúng ta bàn chuyện con bé đó.”
Cho nên Ôn Diễn tới, lúc anh tới Hồ Dung cũng ở đây, dù sao đây cũng là ở nhà họ Hạ, vì thế không thể không ngồi ở bàn ăn cơm chiều cùng người khác.
Chờ sau khi ăn cơm xong, ông cụ Hạ một mình gọi Ôn Diễn vào phòng sách, vừa ngồi xuống đã đi thẳng vào chủ đề.
“Ông ngoại của cô gái kia ở bên Thượng Hải cũng coi như là một nhân vật nhỏ, lúc trước còn nhờ người mai mối liên lạc với cậu cả của cháu, cậu cả cháu thăng chức ông ta còn tặng lễ.” Ông cụ Hạ chuyển đề tài, giật môi châm chọc nói: “Cũng may mà không phản ứng, nếu không cậu cả cháu sẽ bị Ủy ban Kỷ luật gọi đi uống trà rồi.”
Mặt mày Ôn Diễn nghiêm lại, nhanh chóng nghe ra ý tứ chân chính của ông cụ Hạ.
“Thời trẻ bố mẹ cô gái kia ly hôn, chủ yếu là con bé đó đi theo bố nó, bên bố nó ông cũng hiểu một chút.” Ông cụ Hạ nhấc mí mắt lên, cười nhạo nói: “Đàn ông không có tương lai tiền đồ.”
Nhà họ Hạ điều tra người thật sự có hiệu quả, thu thập thông tin vừa nhanh vừa rõ ràng, so với lúc Ôn Diễn điều tra Thịnh Thi Mông, cũng không tra rõ ràng như họ.
Ôn Diễn thản nhiên hỏi: “Cho nên ông tìm cháu, chính là vì nói cho cháu biết những thứ cháu đã biết?”
“Ồ? Nó đã nói với cháu rồi à?” Ông cụ Hạ hơi kinh ngạc: “Cháu có thể chấp nhận sao?”
Ôn Diễn không nói gì, đáp án rất rõ ràng.
“Ông nhớ rõ lúc trước cháu cũng rất phản đối chuyện Ôn Chinh và bạn gái nó.” Ông cụ Hạ không rõ ý tứ cười lên tiếng: “Nó tìm đứa em, cháu tìm đứa chị, hai chị em nhà này thật là bản lĩnh, ông còn rất muốn gặp đấy."
“Không cần.” Ôn Diễn trực tiếp từ chối.
Bị từ chối thẳng thừng như thế, ông cụ Hạ lập tức thu ý cười lại, cũng không lãng phí thời gian với Ôn Diễn nữa, dứt khoát mở ra nói: “Ông chuẩn bị đường cho cháu, cháu lại đi tìm một cô gái như vậy, sau này cô ta có thể giúp gì được cho cháu?”
“Lúc trước cháu đã nói với ông rồi, từ sau khi xuất ngũ cháu không nghĩ tới việc phát triển bên chỗ ông, nhà họ Ôn cần cháu, bố cháu cũng cần cháu.” Ôn Diễn rũ mí mắt, giọng điệu bình tĩnh: “Lại nói nếu ông muốn cháu sang đổi thành họ Hạ, chắc chắn bố cháu cũng không có khả năng đồng ý.”
“Cháu cũng không phải cho một mình Ôn Hưng Dật sinh ra, nó không đồng ý thì ích gì, nếu mẹ cháu còn sống, chưa chắc sẽ không đồng ý cho cháu theo họ con bé.” Ông cụ Hạ nhẹ nhàng nói: “Mẹ cháu là con gái út của ông, ông thương con bé, con bé qua đời, ông không vì nhà họ Hạ thì cũng phải vì con bé mà để lại một chút kỷ niệm, chuẩn bị lót đường cho cháu, cháu nói coi có đúng hay không?”
Bỗng dưng Ôn Diễn nở nụ cười.
“Ông thương mẹ cháu, cho nên để bà ấy gả xa, tận Yến Thành?”
Ông cụ Hạ lập tức hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ nó gả không tốt sao? Hay cháu đang nghi ngờ nhân phẩm bố cháu?”
Ôn Diễn nói: “Nhân phẩm bố cháu có tốt đến đâu thì đối với mẹ cháu mà nói, ông ấy cũng không phải là người tốt.”
Có một người vợ đã mất nhớ mãi không quên, còn có một đứa con gái không nhỏ hơn Hạ Thanh Thư bao nhiêu.
Hạ Thanh Thư vừa gả qua, cũng đã nhìn thấy tương lai của mình.
Cùng giường dị mộng*, Ôn Hưng Dật thường xuyên nhìn chằm chằm ảnh của người vợ đã khuất mà ngẩn người, mà ông đối với Hạ Thanh Thư thì chỉ có khách sáo và xa cách, mỗi phút mỗi giây đều nhắc nhở cô gái trẻ vừa tốt nghiệp Đại học không bao lâu này, gả cho mình có bao nhiêu thất bại.
*Xét theo nghĩa đen, đồng sàng dị mộng có nghĩa là hai người ngủ cùng một chiếc giường nhưng lại mơ hai giấc mơ khác nhau. Sau này, câu thành ngữ này còn dùng để chỉ những đôi vợ chồng không yêu thương nhau, không hòa thuận, không đồng lòng, tuy nằm cùng giường, ăn cùng mâm nhưng trong lòng lại chỉ nghĩ đến người khác, tâm tư tình cảm không hướng về nhau.
Hạ Thanh Thư vì được bố và chồng tán thành, đem toàn bộ hy vọng của mình lên người Ôn Diễn.
Đối với bà mà nói con trai không giống như con trai, ngược lại càng giống như là một công cụ dùng để thu hút một tia chú ý cho cuộc sống đã dừng lại của mình, Ôn Diễn sống mệt mỏi đến mức nào bà không quan tâm, bà chỉ quan tâm Ôn Diễn có đủ ưu tú để cho chồng nhìn vào người vợ như bà hay không.
Vì thế Ôn Diễn chiếu theo ý của mẹ, sống thành dáng vẻ bà mong đợi nhất.
Mà bây giờ mẹ đã qua đời, lại rối rắm những gì mà mình chịu lúc còn nhỏ cũng không có ý nghĩa gì, đột nhiên Ôn Diễn hỏi: “Có đôi khi cháu suy nghĩ, nếu như không phải vì mấy đứa cháu của ông không đi theo con đường của ông, ông lo lắng từ thế hệ này nhà họ Hạ sẽ chặt đứt thì ông còn nhìn cháu ngoại như cháu một cái sao?”
Nội tâm Ông cụ Hạ chột dạ, lập tức vỗ bàn hô: “Nói gì vậy! Ông không chỉ vì nhà họ Hạ, đương nhiên cũng là vì cháu.”
“Vậy ông hết hy vọng đi. Cháu sẽ không thay đổi họ, cô gái đó cháu sẽ không để ông tới gần.” Ôn Diễn đứng lên, rõ ràng là không muốn nói chuyện với ông cụ Hạ nữa, lạnh nhạt nói: “Còn lại ông cứ nhắm vào cháu là được.”
“Được rồi! Được rồi! Không hổ là cháu ngoại của Hạ Chí Chính tôi! Tôi muốn xem anh có bao nhiêu bản lĩnh!”
…
Lúc Ôn Diễn đi từ phòng sách ra, trên trán có một vết bầm nhàn nhạt, khóe mắt cũng hơi đỏ.
Hồ Dung vẫn đợi bên ngoài phòng sách, thấy anh đi ra, lập tức bước nhanh về phía anh.
“Ông ngoại anh có đồng ý cho anh và bạn gái của anh ở bên nhau không?” Trên mặt Hồ Dung mang theo ý cười, nhìn thấy vết thương trên trán anh, giọng điệu hơi đáng tiếc: “Nhìn sắc mặt anh kém như vậy, chắc là thất bại rồi hả?”
“Cô Hồ vẫn nên ít quan tâm đến chuyện của tôi đi, cô và bạn trai cô thật làm người ta tiếc hận.” Ôn Diễn thản nhiên nhìn cô gái nói: “Nhưng tôi còn không cần cô nhắc đến sự đồng tình với tôi."
Biểu cảm Hồ Dung cứng đờ.
Lúc ấy ông cụ Hạ không ngờ Ôn Diễn lại thật sự không trốn, nhìn thấy mảnh vỡ văng lên xẹt qua Ôn Diễn, lúc này mặt mày ông ấy mới căng thẳng, lập tức muốn xông lên xem xét vết thương của Ôn Diễn.
Cũng may là chỉ đụng đến khóe mắt, ông cụ Hạ thở phào nhẹ nhõm, một bụng lửa cũng không thể nào phát nổi nữa, đành phải xua tay để Ôn Diễn rời đi.
Ôn Diễn trở về phòng, lúc nhận được điện thoại của Thịnh Nịnh, anh đang ngồi trong phòng bôi thuốc mỡ cho vết thương trên khóe mắt mình.
Vừa bắt máy đã nghe thấy trong giọng nói của cô có gì đó không ổn.
Tâm tư đàn ông sáng quắc, cô cũng chưa nói gì, anh đã đoán được chắc hẳn Bánh Trôi của anh bị tủi thân oan ức bên đó rồi.
-
Thịnh Nịnh khóc lóc rồi ngủ thiếp đi.
Giấc ngủ này ngủ đến mấy giờ sáng, cô bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Cô nhắm mắt lại, tay sờ loạn sang bên cạnh, sờ được điện thoại rồi dựa vào trí nhớ cơ bắp trượt nút nghe, giọng nói buồn ngủ alo một tiếng.
Giọng nói của người đàn ông cũng hơi mệt mỏi: “Đã ngủ rồi sao?”
“Hở?” Thịnh Nịnh mở mắt ra, nhìn tên người gọi lại nhìn đồng hồ: “Đã trễ vậy rồi, sao anh còn chưa ngủ?”
“Sao anh chưa ngủ? Em còn không biết xấu hổ mà hỏi hả?” Ôn Diễn hừ lạnh một tiếng, không chút để ý nói: “May mắn vé tàu cao tốc từ Hàng Thành đến Thượng Hải không khó mua.”
Bỗng Thịnh Nịnh tỉnh táo ngay, bật dậy từ trên giường ngay tức khắc.
Cô không dám tin nói: “Đừng nói với em là anh sẽ đến ngay bây giờ đó nghe?”
Ôn Diễn thản nhiên nói: “Vào buổi tối, có một cô nhóc đáng thương gọi điện thoại cho anh, lại không dám để cho anh nghe thấy tiếng mình khóc, còn cố ý gọi điện nói với anh, kết quả gọi điện cũng không nói không rằng, sau đó chuyển sang gõ chữ, mà gõ cũng chưa được mấy chữ đã gửi icon mặt mày tủi thân khóc lóc cho anh, sao anh không tới đây ngay bây giờ được chứ?”
Thịnh Nịnh: “...”
Người đàn ông nói thêm: “Nhỏ đáng thương, gửi định vị cho anh.”
Cô lập tức gửi định vị của mình cho anh.
Ôn Diễn còn đang trên đường, Thịnh Nịnh lại đứng ngồi không yên trong phòng, lúc thì nằm lúc thì đứng lên, lúc thì hít đất lúc lại gập bụng, đáng tiếc trong phòng không có thiết bị tập thể dục, nếu không có khi cô có thể tiêu hao ít nhất năm trăm calo trong khoảng thời gian chờ Ôn Diễn tới.
Bây giờ cô cũng không nói nên lời rốt cuộc mình là khẩn trương hay là kích động, giống như đôi tình nhân yêu xa hơn nửa năm không gặp, vừa nghĩ đến lát nữa sẽ gặp mặt, thân thể sẽ run rẩy không khống chế được, đầu óc cũng suy nghĩ lung tung theo, bắt đầu ảo tưởng khi gặp mặt sẽ là khung cảnh gì.
Thịnh Nịnh thật sự bị tâm trạng này tra tấn đến xỉu ngang xỉu dọc, rốt cuộc sau khi nhận được điện thoại của Ôn Diễn, không nhịn được rụt rè, dùng giọng điệu mười phần tích cực nói với anh: “Tới rồi hả?!”
Người đàn ông bị giọng điệu tích cực như vậy của cô làm cho hơi sửng sốt, cười ra tiếng ở đầu dây bên kia,
Thịnh Nịnh ý thức được mình quá không rụt rè, ho một tiếng, thay đổi giọng điệu bình tĩnh: “Tới rồi hả?”
“Ừm, đến cửa khách sạn rồi.” Ôn Diễn nói: “Xuống đón anh đi.”
Rõ ràng chỉ cần anh nói với nhân viên lễ tân một tiếng, bảo nhân viên lễ tân gọi điện thoại cho phòng Thịnh Nịnh thì có thể tự mình lên lầu nhưng anh nhất định phải bảo cô xuống đón.
Thịnh Nịnh cũng không hề để ý tâm tư nhỏ bé kiêu ngạo của đàn ông, lập tức nói: “Em xuống ngay.”
Cô vội vàng chạy xuống lầu, gần như là chạy nước rút trăm mét bay tới sảnh lớn khách sạn.
Lúc này sảnh lớn khách sạn sáng sủa như ban ngày đã rất vắng tanh, chỉ còn lại mấy nhân viên khách sạn còn đang làm việc, người đàn ông đang đứng ở quầy lễ tân chờ cô.
Nhìn thấy thân hình cao gầy quen thuộc kia, cũng không biết là có phải quá mức kích động hay không, chóp mũi Thịnh Nịnh lại cay cay.
Có lẽ là cảm ứng điện tâm điện giữa các tình nhân, Ôn Diễn trùng hợp quay đầu lại sau đó nhìn thấy Thịnh Nịnh đang chạy vội về phía anh.
Cô chạy như bay tới làm cho anh hơi ngây người, khóe miệng vô thức cong lên, cảm giác rung động ngay tức khắc tuôn ra chảy vào mỗi một tế bào trên thân thể từ sâu trong đáy lòng, một đôi mắt nhìn chằm chằm bóng dáng càng ngày càng gần mình này, luyến tiếc dời đi nửa centimet.
Thịnh Nịnh xông thẳng vào trong ngực anh.
“Anh đến rồi!” Gần như cô nhảy dựng tại chỗ lên, phấn khích kêu to: “Anh đến rồi này!”
Khi trong lồ ng ngực được lấp đầy bởi cô, bỗng dưng người đàn ông cảm thấy rằng chuyến tàu cao tốc này thật là xứng đáng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT