Thẩm Du vẫn ngoan ngoãn nghe lời Tống Phục Viễn nói, từ hộp dụng cụ lấy ra bao tay ruột dê đeo vào, dùng vải thô che miệng mũi lại, chuẩn bị xong xuôi, gật đầu với Tống Phục Viễn đang ôm mèo hổ bên cạnh cửa.

Hắn đột nhiên giống như thay đổi một khuôn mặt khác, lộ ra vẻ nghiêm túc hiếm thấy, đôi mắt sáng ngời có thần nhìn chăm chú người chết.

Thẩm Du đầu tiên nhìn kỹ khuôn mặt người chết, sau đó ngẩng đầu nói: “Tống đại nhân, ta cảm thấy thi thể nữ nhân này cũng giống như thi thể lúc trước, đều là trúng độc chết.”

Tuy nói đã sưng phù hết lên, nhưng đáy mắt và môi đều rõ ràng có màu tái xanh vì trúng độc.

Tống Phục Viễn: “Ta cho phép ngươi trả lời trước sao? Lại nói nữa ngươi sao có thể kết luận thi thể đầu tiên là do trúng độc mà chết?”

“Này……” Thẩm Du sửng sốt một lát, mê mang chớp mắt vài cái.

Tống Phục Viễn bất đắc dĩ lắc đầu, gỗ mục không thể đẽo! Vì thế đưa tay kéo chiếc áo gấm màu lam lên, đi về phía trước mấy bước, dừng lại trước cửa.

“Đầu tiên quan sát người chết có vết thương nào không?.”

Thẩm Du định thần lại, vội vàng nhìn xuống lần nữa: “Ơ Tống đại nhân, thật đúng là kỳ lạ, thi thể này cũng giống như thi thể thứ nhất, đều bị trúng độc rồi cắt yết hầu, đao pháp cũng lưu loát, nhìn thủ pháp này fuf không phải đồ tể, cũng là một người cầm đao múa kiếm."

“Ừm đầu óc ngươi cũng không hoàn toàn là hồ nhão!”

Nghe Tống đại nhân khen thưởng mình, Thẩm Du có chút đắc, ngay cả việc nghiệm thi cũng càng thêm tích cực.

“Vậy rốt cuộc là bởi vì trúng độc mà chết hay là bị cắt cổ chết? Việc này mới là trọng điểm.” Tống Phục Viễn cực kỳ giống tiên sinh dạy học cho Thẩm Hòa, rung đùi đắc ý, dáng vẻ như muốn kiểm tra nàng.

Thẩm Du lập tức đáp lời: “Đương nhiên là cắt yết hầu mà chết! Ngài còn nhớ rõ lúc trước ta đã nhắc tới Tô Cừ không? Nàng bị trúng độc té xỉu, vẫn còn một hơi, ta đoán độc này không làm người chết, cái chết thật ra là do một đao lưu loát cắt ngang cổ.”

Nàng nói xong, liền lăn lộn cổ hỏng, nhắc tới cắt yết hầu, không biết vì sao cảm thấy cổ họng có chút đau.

Tống Phục Viễn mỉm cười, trên khuôn mặt tuấn mỹ thoáng hiện một nụ cười ngắn ngủi, như hoa đào tháng ba nở rộ rực rỡ.

Sau đó lại dạo bước chân ở ngoài hai vòng, như đang suy tư gì đó.

Đột nhiên, hắn dừng bước chân, nói với Thẩm Du: “Tất cả những gì ngươi biết đều chỉ là phỏng đoán, việc bây giờ cần làm là tìm ra chứng cứ hợp lý chứng minh phòng đoán của ngươi. Nếu giả thiết của ngươi là thật vậy hung thủ có khả năng là nam cũng có thể là nữ.”

Thẩm Du không hiểu: “Xin chỉ giáo thêm?”

Tống Phục Viễn cố ý không nói, nghiêng đầu nhìn vẻ mặt mờ mịt của Thẩm Du, thầm nghĩ sợ nàng không thể hiểu được.

"Quan sát miệng và mũi người chết có chất lỏng sủi bọt trắng hay không?"

“Có, xung quanh miệng có một một vòng bọt trắng.”

Tống Phục Viễn kinh ngạc, lập tức xông vào phòng, thực sự dọa cho Thẩm Du giật mình.

Hắn đưa mèo cho Thẩm Du ôm, ngay cả bao tay ruột dê cũng không kịp mang, tay không mở khoang mũi người chết, hơn nữa bởi vì ánh sáng trong phòng không tốt, nhờ Thẩm Du đưa ngón nến tới gần hơn một chút

Thẩm Du không hiểu tại sao Tống Phục Viễn lại kinh ngạc như thế, chỉ là hắn phân phó như vậy, Thẩm Du liền vội vàng đưa nến đến cho hắn.

Ánh đèn cam nhạt lờ mờ lốm đốm trên khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của hắn, khuôn mặt này thực sự rất hoàn hảo, sống mũi uốn lượn như sông núi, đường nét uyển chuyển lướt trên đôi môi mỏng. Đôi môi nhếch lên phản chiếu ánh nến yếu ớt, Thẩm Du không đành lòng quay đi.

Không nghĩ tới dáng vẻ Tống Phục Viễn nghiêm túc lại có thể khiến người khác say mê đến mức này.

Nàng ngây người ra nhìn một lúc, một lúc sau Tống Phục Viễn đứng dậy, khẽ nhíu mày, lại đẩy ngọn nến lại cho Thẩm Du.

Thẩm Du vừa đặt nến lên giá nến trên vách tường, giọng nói của Phùng tri huyện liền vang lên bên tai.

Phùng tri huyện đứng ở cửa cách đó không xa, lại cười đến mức khuôn mặt nhăn lại, cũng liền vừa đến giờ làm việc, thời gian ông ấy đến đúng là vừa phải.

“A, Tống đại nhân đúng là quan tâm đến bá tánh, sớm như vậy đã tới xem xét thi thể, chỉ là Tống đại nhân yên tâm, ta đã ra lệnh cho Dương bộ đầu tới huyện nha bên cạnh mượn ngỗ tác, có lẽ đến giờ Mùi có thể tới đây.”

“Giờ Mùi? Nếu thật sự chờ được ngỗ tác tới, huyện nha này của ngươi chỉ sợ sẽ hôi đến mức không ai dám vào.” Tống Phục Viễn đứng thẳng người, kéo áo gấm hơi nhăn lại: “Nha môn huyện Thanh Hà thiếu ngõ tác, bản đại nhân sẽ bẩm báo lên Thánh thượng để triều đình phái thêm mấy người tới giúp đỡ các ngươi.”

Phùng tri huyện vừa nghe, sợ tới mức mũ quan trên đầu run loạn lên, muốn mở miệng giải thích ngọn nguồn, nhưng Tống Phục Viễn căn bản không hề muốn nghe, lại tập trung tâm tư vào người chế bỏ Phùng tri huyện sang một bên.

Phùng tri huyện từ đầu đến cuối đều ngại nơi dơ bẩn xui xẻo, khẽ nhón mũi chân đi vào trong phòng, hình như nhìn thấy được nửa cái đầu nhỏ của Thẩm Du.

“Thán Muội” Phùng tri huyện như bắt được cọng rơm cứu mạng, nhanh chóng gọi nàng.

Thẩm Du đã sớm nghe thấy tiếng hai người nói chuyện với nhau, nhưng không thể đắc tội với người nào, nên chỉ có thể trốn bên trong không phát ra tiếng.

Bây giờ bị Phùng tri huyện tự mình bắt gặp, Thẩm Du lại lộ ra nụ cười ngây ngô tiêu chuẩn, lộ nửa người ra nói: “Tống đại nhân dạy ta khám nghiệm tử thi, không biết Phùng đại nhân tìm ta có chuyện gì ?”

Phùng tri huyện vừa nghe, lại nhanh chóng xua tay: “Không có việc gì không có việc gì, ngươi cần phải đi theo Tống đại nhân học tập tập cho tốt! Bây giờ ngươi chính là nữ bộ khóai là ánh sáng của huyện nha chúng ta.”

Thẩm Du nghiêm túc gật gật đầu, nghĩ thầm nhất định không phụ sự kỳ vọng của Phùng tri huyện và nha môn.

“Đi thôi, nữ bộ khoái nữ ánh sáng.” Tống Phục Viễn cười cười, cố ý trêu ghẹo Thẩm Du ngây ngốc.

ừm, quả nhiên xưng hô của Thẩm Du mỗi lúc lại càng dài hơn.

Nhưng mặc kệ nói thế nào, đây đều khẳng định với Thẩm Du, bây giờ nàng cảm thấy, từ khi nàng làm chân mèo cho Tống đại nhân, năng lực của mình ngày càng nổi bật.

Phùng tri huyện hỏi: “Tống đại nhân này lại chuẩn bị đi đâu vậy? Tiểu nhân có thể để bộ khoái đi cùng ngài.”

Khuôn mặt gầy hóp lại của Phùng tri huyện nở một nụ cười nịnh nọt, ông ấy vì không muốn để Tống đại nhân cảm thấy người huyện nha đều phế vật giống nhau đúng là không quan tâm thứ gì.

Thẩm Du lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng này của Phùng tri huyện, cũng không thể nhịn được cười thành tiếng.

Tống Phục Viễn ngước mắt nhìn Thẩm Du đang cười trộm, giữa đôi lông mày hơi nhíu lại hình như có thêm vài nếp nhăn.

"Hừ, xem ra người thoạt nhìn quan trọng nhất trong các ngươi vẫn ngu xuẩn, tương lai huyện Thanh Hà đáng lo, đáng lo!" Nói xong chậm rãi sải bước đi ra ngoài.

Thẩm Du sửng sốt, Tống đại nhân nói rốt cuộc đang khen nàng hay là đang mắng nàng?

Chờ nàng suy nghĩ cẩn thận, lúc này mới phản ứng lại, tại sao đang bình thường lại chửi người ta?

“Ngươi, nhanh đi tới đây”

Tống Phục Viễn không kiên nhẫn gọi nàng đi, vội vàng bước nhanh đuổi theo.

Đợi tới khi bọn họ đi đến trước cửa hàng bánh nướng của Dương đại thẩm, Thẩm Du cũng không biết nên nói gì.

Dương đại thẩm vừa lấy một mẻ bánh thịt nướng thơm lừng ra, hương thơm theo gió xuân phả vào mũi Thẩm Du, chỉ cần tưởng tượng cũng có thể biết cắn một miếng giòn thơm, còn đọng lại mùi thơm giữa môi răng, vị béo ngậy của nước thịt bằm quyện với vị giòn tan của bánh nướng, càng nhai càng thấy ngon.

Nghĩ đến đây, Thẩm Du không nhịn được nuốt vài ngụm nước miếng.

Tống Phục Viễn dừng trước tiệm bánh nướng, chờ Dương đại thẩm bỏ bánh nướng mới ra lò vào rỏ tre, lúc này mới tiến lên hỏi: “Tô Cừ thế nào?”

Đột nhiên hỏi như vậy, đầu tiên khiến Dương đại thẩm sửng sốt một chút, lại cẩn thận đánh giá Tống Phục Viễn trước mặt, trên khuôn mặt vốn không biểu cảm đột nhiên nở một nụ cười vui vẻ.

“Công tử lớn lên thật đúng là rất đẹp, sao ngài biết cháu ngoại gái ta là Tô Cừ? Hay là..” Dương đại thẩm cố ý kéo dài một tiếng, khóe mắt lộ ra một tia cười đắc ý, Tô Khúc từ nhỏ đã xinh đẹp, dựa vào đung mạo này cũng có thể tìm được nhà chồng không tồi.

Bà ấy nghĩ như vậy cũng thật sự cho là vậy.

Tống Phục Viễn hết lần này đến lần khác nhíu mày, nhìn hai mắt nhìn chằm hắn sáng lên của Dương đại thẩm, sợ là đã hiểu lầm cái gì.

Lúc này, con mèo trong lòng Thẩm Du hung hăng kêu lên với Dương đại thẩm, nhe nanh trừng mắt nhìn như hổ rình mồi, Thẩm du thật sự không thể giữ được, từ sau lương Tống Phục Viễn nhảy ra ngoài.

Cũng may thân thể Thẩm Du linh hoạt, trước khi hổ mèo nổi giận với Dương đại thẩm, đã kịp thời ngăn chặn tai họa.

Dương đại thẩm vừa nhìn thấy Thẩm Du, lại cảm tạ nói: “Thẩm bộ khoái, ngày đó ít nhiều cũng do ngươi phản ứng kịp thời, bằng không Tô Cừ nhà ta có lẽ đã mất mạng cũng không thể thành toàn với vị công tử tuấn lãng này.”

Tống Phục Viễn: “……” Xem ra đúng là đã hiểu lầm.

Thẩm Du tiến lên một bước, ghé vào tai Dương đại thẩm nói: “Dương đại thẩm, vị này chính là khâm sai đại thần Tống đại nhân triều đình phái tới, bởi vì tra án mới đặc biệt tới tìm Tô Cừ hỏi chuyện.”

Dương đại thẩm nuốt nước miếng, trên mặt lộ ra một nụ cười xấu hổ.

“Xin mời vào, Tô Cừ đang nằm bên trong, vừa rồi thật đúng là không phải với Tống đại nhân.”

Để đền bù, Dương đại thẩm lấy trong giỏ tre hai chiếc bánh thịt nướng, đưa tới trước mặt Tống Phục Viễn.

Tống Phục Viễn gật đầu nhưng cũng không nhìn thêm một cái, lập tức đi vào phòng, Thẩm Du theo sau nhanh chóng kẹp mèo dưới cánh tay, xoa xoa tay nhận thay hắn.

Tống Phục Viễn ngửi mùi bánh nướng, quay đầu lại nhìn vẻ mặt hạnh phúc cầm bánh nướng của Thẩm Du, nghiêm mặt quát lớn: “Bộ khoái huyện Thanh Hà đều tự tiện như vậy sao?”

“Ăn ngon!” Hai mắt Thẩm Du cười thành một đường thẳng, chìm trong khuôn mặt đầy thịt, khóe miệng cong lên không nhịn được lời khen:“Tống đại nhân nhân lúc còn nóng mau ăn đi, thật sự rất ngon!”

Nàng duỗi tay đưa bánh nướng tới cạnh miệng Tống Phục Viễn.

Đúng là không có thuốc nào cứu được! Tống Phục Viễn mặc kệ nàng, xoay người đi vào trong.

Tô Cừ khẽ nhắm mắt lại nằm trên giường nghỉ ngơi, cho dù vẻ mặt mệt mỏi, đôi môi tái nhợt, nhưng Thẩm Du vẫn có thể nhìn ra xung mạo xinh đẹp của nàng ta.

Ba vị cô nương bị hại dung mạo đều vô cùng ưu tú, Thẩm Du dường như đã tìm ra điểm liên quan của vụ án, trong lòng có chút kích động không hiểu nổi.

Nghe có tiếng người, Tô Cừ chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt to ướt át nhìn Tống Phục Viễn trước mặt, nàng ta có chút nghi hoặc, nhưng khi nhìn thấy Thẩm Du liền thở phào nhẹ nhõm.

“Thẩm bộ khoái, ta nghe dì nói, cảm ơn ân cứu mạng của ngươi.”

Nàng ta nâng cánh tay run rẩy, trắng nõn tinh tế, thon dài, khiến Thẩm Du không ngừng hâm mộ.

Thẩm Du ngượng ngùng gãi đầu, không đợi mở miệng, đã bị Tống Phục Viễn đứng bên cạnh cướp lời.

“Tô cô nương có thể xuống giường đi dạo một vòng rồi sao? Cần phải nằm bao lâu?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play