Thẩm Du có biệt danh gọi là Thán Muội, bởi vì từ nhỏ đã lên núi đốn củi làn da phơi thành ngăm đen, diện mạo cũng trên bình thường một chút.

Cha mẹ Thẩm Du sống không được mấy năm đều mắc bệnh qua đời, trước đó xem bệnh nợ không ít ngân lượng của hàng xóm và người thân, nàng phải giúp người ta khiến củi rất nhiều lần mới trả hết nợ. Sau đó nàng tích góp được ba lượng, chuyển từ ngôi làng hẻo lánh đến huyện Thanh Hà để đệ đệ Thẩm Hòa đi học thi đậu công danh.

Lúc đó, triều đình hạ lệnh thay đổi hộ tịch, huyện nha huyện Thanh Hà tổng cộng có một tri huyện, một sư gia, một bộ đầu và hai bộ khoái, nhân lực thiếu hụt nghiêm trọng. Vì thế Dương bộ đầu dán thông báo chọn người mới ở cổng thành, chân trước mới vừa dán bố cáo, sau lưng Thẩm Du đã xé xuống đi tới huyện nha.

Lúc đầu những bộ khoái ở huyện nha khác còn cười nhạo Thẩm Du là nữ nhi, nhưng Thẩm Du có thể chịu được khổ, sực lực lớn, đi theo Dương bộ đầu đuổi bắt trộm cắp vài lần, thậm chí còn bắt được cả một nam nhân cao sáu thước, từ đó về sau ở huyện nha không còn một ai dám cười nhạo nàng.

Ba tháng mùa xuân, đường phố Thanh Hà huyện hiệu buôn san sát, chen vai kề tay.

Bộ khoái huyện nha đi tuần trên đường theo thường lệ, đợi tới khi đi qua hàng bánh nướng của Dương đại thẩm, Thẩm Du lại như ăn trộm chạy nhanh tới vỗ vai Tôn Đại Lục: “Đại Lực ca, Thẩm Hòa thích nhất là bánh nướng Dương đại thẩm làm, ngươi có thể giúp ta nhìn một chút để ta đi mua mấy cái bánh có được không?”

“Việc này không đơn giản, chỉ là —— ngươi đối xử tốt với đệ đệ như vậy, nếu một ngày hắn được thăng quan tiến chức lại quên mất ngươi thì sao?” Tôn Đại Lực cau mày, trêu ghẹo nhìn Thẩm Du.

Thẩm Du khinh thường: “Người ngươi nói là con rể mới của Lâu viên ngoại thi đậu Trạng Nguyên bỏ vợ bỏ con khiến thê tử ở nhà phải mang theo nhi tử tới nhà Lâu viên ngoại gây rối, không phải sau đó vẫn phái ta tới hòa giải sao?”

Thẩm Du vừa nói vừa chào hỏi với Dương đại thẩm để bà gói bánh nướng lại.

Tôn Đại Lực: “Ngươi còn dám nói việc này do ngươi khuyên giải? Không khiến Dương bộ đầu tức đến phát bệnh đã may rồi, vốn nói ngươi tới đuổi phụ nhân quê mùa đó đi, nhưng ngươi ngược lại còn tự làm chủ đi kêu oan thay cho nông phụ kia, khiến thể diện của Phùng tri huyện và Lâu viên ngoài không biết ném đi nơi nào.”

Thẩm Du chỉ cảm thấy phụ nhân kia dẫn theo một đứa trẻ sáu tuổi rất đáng thương, đầu bù tóc rối ngã trên biệt viện lộng lẫy của Lâu viên ngoại, tương phản quá lớn có vẻ không hợp lý nên không đành lòng đuổi đi.

Thẩm Du không hiểu: “Vốn dĩ là do con rể Lâu viên ngoai không đúng, ta làm như vậy không sai.”

Tôn Đại Lực lắc đầu: “Ai, với tính tình bướng bỉnh này của ngươi không thể đảm đương nổi vị trí bộ đầu.”

Thẩm Du mặc kệ, nàng chấp nhận, cho dù chuyện đó khiến Dương bộ đầu phạt nàng ba tháng tiền lương, nàng cũng cảm thấy mình không làm sai.

Nhận lấy bánh nướng từ tay Dương đại thẩm, Thẩm Du cẩn thận bỏ vào bên trong túi áo, nếu không phải gần đây triều đình phái khâm sai đại nhân tới huyện Thanh Hà kiểm tra, nàng cũng không cần phải lén la lén lút giống như ăn trộm.

Cũng may huyện Thanh Hà từ xưa đến nay dân phong thuần phác, ngày thường chỉ có một chút chuyện lông gà vỏ tỏi, người dân cũng tương thân tương ái xem nhau như người một nhà, chỉ cần tăng mạnh tuần tra quản lý, ăn trộm ăn cắp cũng không dám ló đầu ra làm bậy.

Bọn họ đi về phía trước vài bước, nói đến khâm sai đại thần lần này triều đình phái tới.

“Nghe nói triều đình phái Tống đại nhân tới nơi này dưỡng lão, tuổi còn trẻ như vậy chỉ sợ sức khỏe không được tốt.”

Thẩm Du vừa nghe liền nổi lên tâm tư muốn hóng chuyện: “Đang tuổi huyết khí phương cương, thân thể sao lại không tốt được ?”

“Túng dục quá độ, nhất định không phải người tốt.”

Hai người bọn họ nhìn nhau cười xấu xa.

Hai người vừa đi khỏi ngõ không bao lâu, đột nhiên từ phía sau có mấy thôn dân hoảng sợ đi tới, nhìn thấy bọn họ mặc khoái phục, nhanh chóng ngăn lại: “Mau tới nhà Dương đại thẩm, có người chết”

“Gì? Chết người? Chúng ta mới từ đó ra đây, không có người chết.” Thẩm Du nói thầm, nắm lấy góc áo Tôn Đại Lực quay lại.

Đợi tới khi quay lại tiệm bánh, khu vực xung quanh đã bị người dân vây kín.

Thân hình Thẩm Du thấp bé chỉ có thể nhón chân nhìn vào trong, Tôn Đại Lực cao lớn gạt đám người phía trước sang một bên tạo thành một con đường, Thẩm Du nhân cơ hội xung quanh không chú ý liền chui vào trong.

Chỉ nhìn thấy vẻ mặt Dương đại thẩm như đưa đám ngồi trên tảng đá lớn, trên đất cũng không hề có máu.

Thẩm Du có chút khó hiểu: “Dương đại thẩm, đã xảy ra chuyện gì, ai chết?”

Nàng vừa hỏi một câu như vậy, Dương đại thẩm lại sợ hãi gào lên.

“Tô cừ…… Cháu ngoại gái Tô Cừ của ta, ngất xỉu trong phòng.”

Dương đại thẩm nức nở nói với Thẩm Du nói xong, lảo đảo đưa bọn họ vào phòng.

Vừa vào phòng, Thẩm Du đã ngửi thấy mùi khét, bĩu môi hỏi: “Dương đại thẩm, bánh nướng của người bị cháy sao?”

“Ta còn có tâm tư gì để làm bánh nướng, ngươi chỉ vừa mới đi một lúc, Tô Cừ nâng nước từ giếng thôn Tây tới chân trước mới vừa bước vào nhà, chân sau đã ngã trên đất bất tỉnh nhân sự.”

Tôn Đại Lực có hơi choáng váng, hắn sợ nhìn thấy thứ gì không nên thấy của Tô cô nương nên lùi về sau mấy bước để Thẩm Du tới nhìn.

Thẩm Du nhíu mày nhìn Tô cô nương khoảng chừng mười lăm mười sáu tuổi nằm trên đất, trên mặt không có gì khác thường chỉ là đôi môi tái xanh, chỉ còn lại hơi thở mỏng manh.

“Đại Lực ca ta đoán tám phần là trúng độc trúng độc, phải gọi Lý lang trung tới xem bệnh.”

Tôn Đại Lực gật đầu phụ họa với nàng, vẫn tay gọi một người đi tìm Lý lang trung.

Thẩm Du đứng tại chỗ suy nghĩ một chút, cảm thấy chuyện này có chút kỳ quái vì thế vỗ bả vai Tôn Đại Lực: “Đại Lực ca, chúng ta tới miệng giếng thôn Tây nhìn qua.”

Tuy Tôn Đại Lục không hiểu vì sao nàng muốn đến đó, nhưng vốn là do hắn chóng mặt không dám thấy máu nếu phản bác lại mà không nói rõ nguyên nhân, chẳng phải còn không bằng một nữ bộ khoái sao, đúng là ném hết mặt mũi hắn đi.

Vì thế Tôn Đại Lực rất thoải mái đồng ý.

Việc này không nên chậm trễ, nói đi liền đi.

Vụ án trúng độc xảy ra ở một nơi dân phong thuần hậu như huyện Thanh Hà cũng có thể gọi là đại án. Lúc trước bọn họ cũng chưa từng gặp phải, dù sao lần này liên quan đến tính mạng và an toàn, nên Thẩm Du không nhịn được mang theo chút hưng phấn.

Cũng may miệng giếng thôn tây chỉ cách tiệm bánh nướng vài bước chân, bọn họ rất nhanh đã chạy tới đó.

Giếng nước này nằm trước một ngôi nhà dột nát bỏ hoang, người địa phương đều ngại nơi này hẻo lánh nên rất ít khi tới đây lấy nước.

Thẩm Du ghé vào miệng giếng, cúi người nhúng tay vào nước giếng, muốn đưa vào miệng nếm thử.

“Này, Thán Muội ngươi không muốn sống nữa sao?” Tôn Đại Lực vội vàng đưa tay chặn lại, dáng vẻ hận sắt không thành thép dạy dỗ nàng.

Thẩm Du cười ngây ngô nói: “Không phải nên nếm thử xem có độc hay không sao?”

Nàng đưa ngón tay vào miệng, dùng sức nhấp nhấp lại chép chép miệng.

Có vẻ như không có gì khác biệt.

Tôn Đại Lực thấy nàng không sao cũng mặc kệ nàng đi tới đi lui quan sát xung quanh, cũng không biết từ đâu lao ra một con mèo hổ mũm mĩm tròn vo, giương nanh múa vuốt lao về phía Tôn Đại Lực.

“Tới đây, tới đây.”

Tôn Đại Lực cùng mèo hổ chiến đấu mấy hiệp, lại gọi Thẩm Du tới giúp đỡ.

Thẩm Du bất đắc dĩ cười cười, vỗ tay gọi mèo hổ, con mèo như hiểu tiếng người buông Tôn Đại Lực ra, không nhanh không chậm đi tới bên chân Thẩm Du, nằm úp sấp trên mũi giày nàng, lười biếng không nhúc nhích.

Tôn Đại Lực nhìn thấy mà choáng váng, vì sao con mèo này hung dữ với mình như vậy lại dùng thái độc khác biệt với Thẩm Du.

Thẩm Du cười tủm tỉm cúi người bế bánh bao nhân thịt này lên, lông xù mềm như bông, xúc cảm sờ lên rất tốt.

Chỉ là nàng cảm thấy con mèo này có gì đó không ổn, khi bế lên mới phát hiện trên bụng mèo có một mảng lớn thứ gì đó màu đen, cẩn thận dùng tay nắn vuốt, mới nhận ra mảng màu đen này hóa ra lại làm máu.

"Đại Lực ca, không hay rồi! Hình như thật sự đã xảy ra chuyện. "

Mấy lời Thẩm Du nói dọa Tôn Đại Lực giật mình một cái, hắn chạy nhanh chạy tới hỏi chuyện.

"Con mèo này từ đâu tới? Trên bụng mèo dính không ít vết máu."

Vừa nghe có máu, Tôn Đại Lực lúc này mới lùi lại Thẩm Du cách nửa thước, khóe miệng run run: “Ai biết con mèo hoang này từ đâu tới, dù sao nhất định là xui xẻo, mau ném nó đi.”

Thẩm Du hoàn toàn không nghe, một mình hướng tới cánh cửa đóng chặt của căn nhà sát đó,  ngôi nhà này đã bị bỏ hoang từ lâu, cửa lớn loang lổ lốm đốm, tay cầm kết đầy mạng nhện, yên lặng đến mức có hơi khủng bố.

Vừa đến gần, hổ mèo trong tay liền nhảy lên, vung chân trèo lên tường cao, biến mất trong sân.

Nhìn kỹ lại, trên cửa có một cái dấu to bằng lòng bàn tay, còn mới tinh, hình như có người đẩy cửa bước vào.

Thấy vậy, Thẩm Du nói thầm chẳng lẽ trong căn nhà hoang này có người ở sao?

Vì thế dứt khoát đi tới nắm tay cầm trên cửa gõ lớn.

Tôn Đại Lực đứng bên cạnh xem náo nhiệt, làm như không liên quan gì đến mình, nghiễm nhiên đã quên mất chức trách của mình.

Không bao lâu, cánh cửa đóng chặt vang lên tiếng kẽo kẹt rồi mở ra, một quản sự dáng người thon dài từ bên trong đi ra, sắc mặt trắng nõn sạch sẽ, rất giống người đọc sách, lễ phép hỏi: “Không biết vị quan lão gia này có chuyện gì?"

Tôn Đại Lực ngẩn ra, vô cùng kinh ngạc nhìn thấy một người sống đi từ trong căn nhà bỏ hoang ra, vì vậy nhanh chóng chạy tới hỏi trước: "Ngươi mới chuyển đến đây sao?"

Thẩm Du nuốt nước miếng, lời mở đầu đã bị Tôn Đại Lực cướp mất nên chỉ có thể gật đầu phụ họa.

Quản sự vẻ mặt khó hiểu: “Công tử nhà ta mới vừa chuyển đến nơi này hôm qua, ngay cả hành lý còn chưa thu dọn cẩn thận, không biết có chuyện gì quấy nhiễu hại vị quan lão gia?”

Lần này Thẩm Du giành trước nói: “Chúng ta phá án đi ngang qua nơi này, trùng hợp nhìn thấy một con mèo hoang bụng dính đầy máu nhảy vào trong sân nhà ngươi, để tránh chuyện không may chúng ta muốn vào nhìn một chút.”

Quản sự do dự một hồi, nói tiếp: “Vậy mong vị chờ một lát, ta vào nhà báo cho công tử nhà ta một tiếng, lại thông báo cho hai vị đi vào kiểm tra.”

Cửa mắt trước mặt lần nữa bị đóng chặt lại, Tôn Đại Lực dùng sức cọ cọ người Thẩm Du, nhỏ giọng nói: “Nếu không may bên trong không phải người tốt, hai người chúng ta bị bắt thì sao?”

Thẩm Du không lo lắng chút nào: “Đại Lực ca ngươi đã quên hai chúng ta là bổ khoái sao? Lại nói quản sự này tướng mạo hiền lành, đi vào trước nhìn qua rồi lại nói.”

Đang nói chuyện cửa lớn lại lần nữa mở ra, quản sự mời Thẩm Du và Tôn Đại Lực vào, sau đó lại đóng chặt.

Trong viện bố trí rất hợp lý, sạch sẽ, không có cỏ dại mọc lộn xộn, cũng không hoang vắng thê lương như vẻ bên ngoài.

Sau khi đi qua hành lang, quản sự đi trước khẽ nói: “Con mèo này là bảo bối của công tử nhà ta, mong hai vị quan lão gia đừng tùy tiện gọi nó là mèo hoang, như vậy sẽ khiến công tử không vui.”

Thẩm Du không nhịn được phá lên cười: “Ha ha, công tử nhà ngươi có vẻ còn chú ý sạch sẽ nữa, không biết tên gọi của nó là gì?”

Quản sự tiếp tục nói: “Quả quýt, công tử nhà ta thích ăn quýt nhất.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play