Tống Phục Viễn đã sớm đoán trước, nhưng không nghĩ tới Thẩm Du sẽ đồng ý nhanh như vậy, vì thế cười cười gật đầu, trong mắt ngập tràn vui sướng.
Lúc này Thẩm Du mới dám nâng ly trà trước mặt lên, cẩn thận nếm thử.
Ngon, thật sự rất ngon! Loại trà đắt tiền này không ngờ lại uống rất ngon, trong miệng có vị ngọt ngào nhè nhẹ, dư vị còn đọng lại thật lâu.
Một khắc đó Thẩm Du như có thể cảm nhận được một chút xíu cảm giác của người có tiền.
Nhìn bộ dạng khờ khạo của Thẩm Du, Văn Nghiệp đứng một bên lại nhịn không được che miệng cười trộm, không biết vì sao hắn cảm thấy mọi hành động của Thẩm tiểu bộ khoái đều hồn nhiên đến mức khôi hài.
Bàn tay đang nghịch chiếc quạt xếp của Tống Phục Viễn đột nhiên dừng lại, chọc vào ngực Văn Nghiệp, xoa xoa khiến nụ cười trên mặt hắn đông cứng lại.
Sau đó, Tống Phục Viễn như tên trộm nhìn bốn phía thấy mọi người xung quanh đều tập trung nhìn chằm chằm các ca kỹ đang biểu diễn trên sân khấu, không hề chú ý tới bọn họ, lúc này mới thở nhẹ ra một hơi.
Cánh tay kẹp mèo cuộn tròn thành một cục, nghiêm trang đứng trước mặt Thẩm Du.
Thân ảnh cao lớn đột nhiên xuất hiện, Thẩm Du sợ tới mức toàn thân run lên, chén trà trong tay loạng choạng lăn trên bàn.
Tống Phục Viễn cười đùa nháy mắt với nàng, ra vẻ đạo mạo nói: “Thẩm mèo đại nhân, Quả Quýt đàmh làm phiền ngươi!”
“Phốc ——”
Thẩm Du thật sự không khống chế được, tất cả nước trà chưa kịp nuốt xuống trong miệng đều phun lên mặt Tống Phục Viễn.
Xưng hô của Thẩm Du đúng là một lần lại dài hơn một lần.
Từ nhỏ đến lớn nàng đã quen được gọi là Thán Muội, sau đó làm bộ khoái xưng hô Thẩm bộ khoái cũng thành quen, nhưng đột nhiên gọi là Thẩm mèo đại nhân thì thật sự rất kỳ lạ.
Thẩm Du hai tay ngượng ngùng không biết nên lau khô mặt cho hắn bằng cách nào, nhưng có vẻ tâm trạng của Tống Phục Viễn vẫn rất tốt, đặc biệt là con mèo dưới tay hắn, cười híp mắt nhìn Thẩm Du.
Tống Phục Viễn: “Không sao! Ngoài ý muốn không có lỗi, Tống mỗ ta sao có thể bụng dạ hẹp hòi như vậy được!”
Nói xong, hắn cười nịnh nọt, khóe miệng còn nở một nụ cười xấu xa.
Thẩm Ngọc nhìn mặt mày xinh đẹp của hắn, cười có chút rụt rè, thầm nghĩ không bằng hắn cứ mắng nàng một trận để nàng yên tâm còn hơn.
Vì thế ngoài miệng nói: “Đó là do Tống đại nhân nhất khoan hồng độ lượng.”
“Chỉ là...... Nếu đã coi ta là người không so đo, vậy Thẩm mèo đại nhân cũng có thể thỏa mãn một yêu cầu nhỏ nhỏ của Tống mỗ được không?” Hắn vừa nói vừa đưa ngón tay út của mình ra trước mắt Thẩm Du.
Tuy nàng chỉ gặp mắt Tống đại nhân hai lần, nhưng Thẩm Du lại dường như rất hiểu hắn, rõ ràng đây là trò thăm dò của người này.
Khuôn mặt bánh bao của Thẩm Du cười thành hoa: “Chuyện gì vậy?”
“Chỉ là...... chuyện chăm sóc Quả Quýt, ta không muốn để người thứ ba biết.”
Nói xong, Tống Phục Viễn còn nháy mắt gật đầu với nàng.
Thẩm Du đỡ chén trà lăn trên bàn lên, liếc sang một bên, suy nghĩ một chút rồi nghi ngờ hỏi: “Vậy Văn Nghiệp không phải người thứ ba sao?”
Văn Nghiệp rất thức thời trả lời: “Thẩm bộ khoái có điều không biết, con người ta thường xuyên nghễnh ngãng, vừa rồi đại nhân nhà ta nói với ngài chuyện gì ta đều không nghe được một câu.”
Tất cả đều do tính tình hỗn loạn của Tống Phục Viễn, nếu truyền ra chuyện đường đường là nam nhi bảy thước thế lại vì mèo mà lập ra chức quan gọi là mèo đại nhân vậy không phải sẽ khiến người ta cười đến rụng răng sao.
Được...... Đã nhìn ra, chủ tớ hai người nhà này đều thích diễn kịch, thật sự khiến Thẩm Du lau mắt mà nhìn.
Từ lúc đó, Thẩm Du đã hoàn toàn hiểu được ý tứ của hai người bọn họ.
Không nói cũng được, nàng còn ngại xưng hô Thẩm mèo đại nhân kia quái dị.
“Được! Tống đại nhân ngài yên tâm, ta sẽ không nói gì cả.” Thẩm Du thề, chỉ cần ngài chịu nói chuyện giữ lời, mỗi tháng cho ta sáu văn tiền công là được.
Lông mày Tống Phục Viễn khẽ nhướng lên lúc này mới chậm rãi buông xuống, tùy tiện lau qua khuôn mặt ướt đẫm, trên mặt mang theo nụ cười miễn cưỡng.
Thẩm Du rụt đầu, thừa dịp nắm lấy tay hắn, nhất thời bầu không khí lại trở nên xấu hổ không thôi, thậm chí trong không khí còn kết thành một tầng sương lạnh.
Không ngờ tới Qủa Quýt lại là vũ khí sắc bén nhất phá vỡ sự yên tĩnh này.
“Meo—— meo ——”
Nó ngẩng cái đầu tròn trịa lên, hai con mắt màu hổ phách híp lại thành hình trăng lưỡi liềm cong cong, làm nũng đáng yêu với Thẩm Du khiến Thẩm Du toàn thân nổi da gà.
Tống Phục Viễn thật sự không thể quản được, dứt khoát chắp tay nhường cho Thẩm Du.
“Để ngươi làm trước.”
Này vậy bắt đầu làm việc luôn sao?
Nói xong, Tống Phục Viễn nháy mắt ra hiệu với Văn Nghiệp ngồi bên cạnh, hai người ăn ý gật đầu ngầm hiểu, ngón tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng lướt qua vạt áo tơ lụa, Thẩm Du nghiêng đầu nhìn thẳng, đôi tay kia thật đúng là khiến người khác hâm mộ.
Sau đó, Tống Phục Viễn và Văn Nghiệp một trước một sau lần lượt rời khỏi quán trà, trước khi đi, Văn Nghiệp từ trong tay áo móc ra mấy khối bạc vụn đặt lên quầy, lại chỉ về bàn của Thẩm Du cho công chủ.
Thẩm Du chớp mắt, mèo hổ trong ngực gối đầu lên cánh tay nàng, tìm một tư thế thoải mái, chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.
Chờ tới khi trở lại huyện nha, trong lúc nhất thời tất cả các bộ khoái đều vây trước mắt Thẩm Du, ngay cả ánh mắt của Phùng tri huyện của dán chặt vào người nàng.
Thẩm Du ngửi được mùi muốn hóng chuyện.
Dương bộ đầu thấy nàng ôm mèo của Tống Phục Viễn trong lòng, chua chát nói: “U a!Đây không phải mèo Tống đại nhân ôm tới sao?”
Thẩm Du ngây thơ nói: “Có lẽ ta thịt nhiều làm chỗ lót ngủ đặc biệt thoải mái.”
Tôn Đại Lực nhanh chóng chạy tới nắm một bên góc áo của Thẩm Du, vẻ mặt lo lắng nói: “Sao ngươi lai mang thứ này tới đây? Tống đại nhân đâu?”
“Ngươi hỏi ta, ta cũng muốn hỏi ngươi đó! Tống đại nhân ném mèo cho ta, lại biến mất không thấy tăm tích”
Nàng tức giận phồng má, mèo hổ trong tay nàng lại kêu gào nhìn Tôn Đại Lực.
Phùng tri huyện cũng nghe đủ rồi, nhìn thân hình mỏng manh của Thẩm Du, hỏi thăm: “Nghe nói Tống đại nhân tới Đình Thi phòng?”
Thẩm Du không chút suy nghĩ buột miệng thốt ra: “Hắn nói ta giúp đỡ nghiệm thi!”
Không ngờ tới lời này vừa nói ra, Tôn bộ khoái Vương bộ khoái tất cả đều xông tới, nghi ngờ nói: “Nhiều huynh đệ ở đây như vậy, tại sao lại đi tìm một nữ nhân như ngươi?”
“Ừm, hẳn là do ta ngoan ngoãn lại hiểu chuyện”
……
Mèo hổ vô cùng ngoan ngoãn kêu meo meo một tiếng như đáp lại.
Phùng tri huyện nhất thời cứng họng không còn gì để nói, khó khăn lắm mới lấy lại được tinh thần, chậm rãi mở miệng hỏi: “Vậy có cần phải mời ngỗ tác tới đây một chuyến nữa hay không?”
Thẩm Du gãi cái cổ đầy lông xù trong tay, trong đầu nghĩ tới hành động Tống Phục Viễn đưa nàng tới nghiệm thi: “Hẳn là không cần, ta cảm thấy Tống đại nhân có vẻ như rất hiểu biết.”
Khuôn mặt già nua của Phùng tri huyện cũng cười thành các nếp nhăn, dường như đã khắc thật sâu vào mặt ông ấy.
Cho đến khi mắt trăng treo ở phía Tây, Thẩm Du mới trở về nhà, trong ngực còn ôm theo mèo của Tống Phục Viễn.
Thẩm Du chỉ cảm thấy buồn cười, thì ra mèo đại nhân lập tức nhận chức, thật đúng là không cho nàng một chút thời gian thở ra.
Thẩm Hòa đã tan học ở trong nhà ôn tập công khóa, đợi tới khi nghe tiếng tiếng của Thẩm Du, hai mắt không rờ quyển sách nửa phân nhưng ngoài miệng mở miệng hỏi.
“Tỷ, nghe nói huyện Thanh Hà đã xảy ra án giết người?”
Thẩm Du hơi nhíu mày: “Trẻ con nên ít hỏi những tin tức đáng sợ như vậy lại.”
Thẩm Hòa đặt sách xuống, lộ ra một khuôn mặt non nớt non nớt, làn da trắng nõn làm nổi bật ngũ quan thanh tú, nếu người không quen không biết đều sẽ không nghĩ hai người bọn họ là tỷ đệ, dung mạo tương phản quá lớn khiến cho không ít người nghi ngờ Thẩm Du là do được ôm tới.
Đôi mắt mảnh dài khẽ chớp hàng mi, liếc mắt một cái liền phát hiện trong ngực Thẩm Du có một con hổ mèo.
“Tỷ, ngay cả ta tỷ còn nuôi không nổi, sao còn kiếm thêm một miệng ăn không biết làm việc về đây?”
Vừa dứt lời, không chờ Thẩm Du mở miệng giải thích, mèo hổ trong ngực đã tức giận vùng ra, nhảy ra ngoài lao về phía Thẩm Hòa.
Tống Phục Viễn nói Quả Quýt là thần miêu có linh tính, vốn dĩ Thẩm Du còn không tin, nhưng lúc này trong lòng nàng đã có một chút.
Nhìn mèo hổ đứng trên đùi Thẩm Hoà giương nanh múa vuốt, hai mắt kinh hãi nhìn chằm chằm, nhe răng nanh dài nhọn hoắt về phía hắn
“Quả quýt!” Thẩm Du chạy nhanh tới kéo vòng eo đầy thịt của nó, lại làm mặt quỷ với Thẩm Hòa: “Đây chính là thần miêu của khâm sai đại thần, không được nói, không được nói!Chỉ là cũng nhờ nó ban tặng, sau này hai tỷ đệ ta đều có thể ăn bánh nướng của Dương đại thẩm mỗi ngày.”
Thẩm Hòa nuốt nước miếng, nói đến ăn là bụng lại kêu lên ùng ục.
“Hơn nữa còn là nhân thịt!” Vừa nói đến ăn, Thẩm Du say mê cười híp mắt, trên mặt lộ ra vẻ thỏa mãn.
“Chỉ là tỷ tỷ, đệ cũng là rất bội phục tỷ, huyện Thanh Hà có án giết người lớn như vậy, mà tỷ vẫn có thể một lòng nghĩ đến ăn.”
Mặt Thẩm Du lập tức đỏ lên, vốn dĩ khuôn mặt ngăm đen lại càng thêm vẻ trơn bóng. Nhưng cho dù công việc khó khăn cũng không thể bạc đã dạ dày của mình.
Mèo hổ quả thật vô cùng kiêu ngạo, Thẩm Du đưa đồ ăn dư lại đến trước mặt nó, mắt mèo cũng không thèm liếc qua lấy một cái.
Đột nhiên, bên ngoài truyền đến tiếng sột soạt, đường phố cũng bắt đầu trở nên náo nhiệt, Thẩm Du áp tai cẩn thận lắng nghe, còn chưa kịp nghe thấy bên ngoài xảy ra chuyện gì, mèo hổ lại đá vào con chó lớn trong sân. Trèo qua tường sân và chạy ra ngoài..
“Quả quýt, mau trở lại!”
Chuyện này đúng là không xong rồi, chủ nhân của con mèo này còn chưa trở về, tiền công cũng chưa được tới tay nàng, không may làm mất mèo vậy chẳng lẽ nàng không thể được ăn bánh thịt nướng sao?
Thẩm Du đẩy cửa ra muốn đi bắt mèo, nhưng mới vừa mở ra lại thiếu chút nữa đâm vào người Tống Phục Viễn.
Đêm đã khuya sao Tống đại nhân lại có thể đứng trước cửa nhà nàng? Hơn nữa hắn sao lại biết được nhà nàng ở đây?
Mọi nghi vấn hiện lên trong đầu, nhưng Tống Phục Viễn lại không hề kinh ngạc chút nào, đôi mày đẹp dưới ánh trăng càng thêm rực rỡ lấp lánh
“Tiểu bộ khoái, đêm nay phải tăng ca.”
Hắn dừng một chút, lại gật đầu chắp tay ra sau lưng, khuôn ngực vững chắc ưỡn thẳng ra.
Thẩm Du vươn nửa người ra, hỏi: “Xảy ra chuyện gì sao?”
Mới vừa nói xong, liền nhìn thấy các huynh đệ ở huyện nha đứng sau lưng Tống Phục Viễn, bọn họ đều đã mặc xong khoái phục, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm Thẩm Du.
Thật lâu sau, tiếng của Tôn Đại Lực từ phía sau truyền đến: “Thán Muội, bên dưới cầu đá lại phát hiện mọt nữ thi, chuyện này đúng là càng lúc càng rắc rối!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT