Nguyễn Ngọc Đình vừa xướng xong một khúc, tiếng vỗ tay trong quán trà càng lúc càng lớn.
Dưới đài Thẩm Du nhìn chăm chú Tống Phục Viễn trước mặt, chỉ thấy mắt phượng của hắn khẽ nâng, khóe miệng hơi nhếch lên, sau đó đem cây quạt đè lên cái cằm cằm của nàng, chậc lưỡi nói: "Đi thôi!"
Thẩm Du chớp chớp đôi mắt tròn xoe, không biết vì sao lời nói của Tống đại nhân luôn mang theo năng lực uy hiếp như gió lạnh thấu xương, khiến nàng không dám phản bác, tuy nói Thẩm Du có giọng hát cũng được nhưng nàng cũng chỉ biết xướng một khúc, còn là một khúc xướng mẫu thân dạy nàng khi còn nhỏ.
“Tống đại nhân…… Ta đây mấy chữ sao có thể lên đài được? Huống hồ huyện Thanh Hà chỉ là một nơi nhỏ bé, ta lại là nữ bộ khoái duy nhất, hàng xóm láng giềng xung quanh đều quen mặt. Nếu lên đài làm loạn, chẳng phải cũng làm mất mặt Tống đại nhân sao?”
“Tống mỗ chưa bao giờ coi trọng thể diện.” Hắn bình tĩnh mở quạt ra: “Nhưng mới vừa rồi lời ngươi nói quá lớn, xem như lấy công chuộc tội. Chỉ cần ca hát vui vẻ thỏi vàng này sẽ là của ngươi.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT