Tác phẩm: Độc Chiếm Nàng - 独占她 (Tên cũ: Tận Tình)
Tác giả: Thảo Tửu Đích Khiếu Hoa Tử - 讨酒的叫花子
Editor: Thượng Chi Phong
Chương 48: Bắt gặp
Nửa đêm canh ba, thời điểm này, nếu không có chuyện gì thì hẳn là Thẩm Đường không nên ở trong phòng Nguyên Nhược mới phải.
Biết không thể giấu được Dương Hà Anh, Nguyên Nhược cũng không viện cớ nữa mà trực tiếp thừa nhận: "Không có quay lại trường học, em ấy dẫn con đi dạo một vòng, dạo xong cũng đã muộn rồi nên con không để em ấy về trường, chờ sáng mai trời vừa sáng thì đi".
Lời giải thích này quả thực hoàn mỹ, tìm không ra điểm sơ hở nếu không muốn nói là quá hợp lý.
Nhưng mà đây không phải là điều mà Dương Hà Anh quan tâm, những lời này không có tác dụng gì, sự nghi ngờ như là nước lũ tràn đê, một khi sụp đổ liền không thể ngăn cản nỗi, nghe xong Nguyên Nhược nói, Dương Hà Anh chẳng những không gạt bỏ đi sự hoài nghi mà trái lại bắt được một điểm.
Bà vốn đã cảm thấy quan hệ giữa con gái mình và Thẩm Đường không ổn, bây giờ nghe Nguyên Nhược tránh nặng tìm nhẹ giải thích, bà liền cau mày, lại hỏi: "Đều rạng sáng rồi, tiểu Đường ở trong phòng của con làm gì?"
Câu hỏi này trực tiếp đến mức khiến Nguyên Nhược sững sờ, theo bản năng trong lòng căng thẳng, trực giác của cô cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Bình thường Dương Hà Anh không phải như vậy, tuy rằng bà ấy thích niệm lẩm bẩm, đôi lúc nói chuyện có hơi hung hăng nhưng không phải giọng điệu này, dường như Nguyên Nhược đã phạm vào lỗi lầm gì vậy, quá cứng ngắc rồi.
Biết được hẳn là đã xảy ra chuyện gì, hoặc là đối phương phát hiện ra cái gì rồi, nếu không sẽ không như vậy, Nguyên Nhược không khỏi mím môi, nhưng rất nhanh bình tĩnh lại, cô hướng Thẩm Đường ra hiệu giữ yên lặng, biểu thị đã xảy ra chuyện. Tiếp theo mới ổn định tinh thần lại, giả vờ thoải mái nói: "Vừa về đến khách sạn, đến lấy đồ thôi, đi ngay bây giờ đây".
Đều là qua loa lấy lệ, hai người đã đến khách sạn từ lâu, còn trực tiếp đặt chung một phòng, lúc nãy còn tắm rửa chung với nhau.
Nguyên Nhược cố ý nói lời này, ám chỉ hai người ở riêng, Thẩm Đường chỉ là trùng hợp tới đây ngay lúc cô nghe điện thoại thôi.
Nhưng Dương Hà Anh bên kia điện thoại không tin, tiếp tục hỏi lấy đồ gì.
Hỏi đến cùng như vậy thật sự là kỳ quái, Nguyên Nhược dù ngu ngốc đến mấy đều có thể phản ứng kịp, rõ ràng Dương Hà Anh nhất định là đang hoài nghi, nếu không thì đã không như thế này. Cô có chút căng thẳng, không tự chủ được véo chặt ga giường dưới người, lòng bàn tay ướt đẫm.
Năm đó, khi cô kiên quyết comeout với gia đình cũng không thấy sợ như thế này, chẳng biết vì sao, cô luôn cảm thấy sẽ có chuyện không hay xảy ra, sợ đến mức ngay cả nói dối cũng không có sức lực. Cũng may cô vẫn tính là bình tĩnh, không chút hoang mang mà bịa ra một lý do, giọng điệu bình thản mà nói với đối phương bên kia rằng kỳ sinh lý của Thẩm Đường đến, em ấy tới để lấy băng vệ sinh từ chỗ cô.
Những lý do dù khá vụng về, nhưng lại thực tế.
Bên kia điện thoại di động Dương Hà Anh không hỏi thêm câu nào nữa, mà không mặn không nhạt ừm một tiếng, một lúc sau, giọng điệu của bà ấy dịu hơn một chút, nói: "Ba con bị bệnh, về sớm một chút đi".
Nguyên Nhược sửng sốt, "Bệnh nặng không mẹ?"
"Không có gì to tát đâu, đừng lo lắng", Dương Hà Anh dịu dàng nói, sau đó khẽ thở dài, có chút bất đắc dĩ, "Bệnh cũ thôi, huyết áp cao, trước đó mỗi ngày đều kêu chóng mặt khó chịu, lại không cho mẹ nói với các con, muốn tự mình lo. Đã đi bệnh viện mấy lần rồi, hôm nay lại tới khám lần nữa, bác sĩ yêu cầu ông ấy ở lại bệnh viện hai ngày để theo dõi."
Người già mắc nhiều bệnh về tim mạch, khí huyết, luôn có đủ loại bệnh tật, thường hai ba ngày thì bệnh một trận, người lớn tuổi thương con cháu, rất nhiều lúc đều gạt không nói cho con cháu biết, tới khi thực sự không chịu đựng nổi mới nói, rất tội.
Hai mẹ con vừa rồi còn đi vòng vo, chỉ chớp mắt đã có tâm trạng khác, Nguyên Nhược không quan tâm nhiều như vậy, nghe đến đó tâm tình không khỏi phức tạp, cô chần chờ một chút, thân thiết hỏi hỏi vài câu, nói: "Ngày mai con quay lại thành phố C, đến bệnh viện xem thế nào".
"Không phải con còn có chuyện sao?", Dương Hà Anh hỏi.
Nguyên Nhược bình tĩnh nói: "Tí nữa con nói với bạn một tiếng, nhờ cô ấy giúp đỡ, cũng không phải đặc biệt quan trọng đến mức không có con không được".
Dương Hà Anh không nói gì, nếu là trước đây chắc chắn bà sẽ ngăn cản, nhưng lần này là ngoại lệ, nghe con gái nói như vậy, bà có vẻ nhẹ nhõm thở phào, mơ hồ nói sang chuyện khác, chỉ lo tiếp tục nữa Nguyên Nhược sẽ đổi ý.
Cuộc điện thoại kéo dài không lâu, chưa đến mười phút đã kết thúc, cuối cùng thì Dương Hà Anh cúp máy trước.
Đại khái là cô suy nghĩ, quan tâm đến chuyện trong nhà quá nhiều nên Nguyên Nhược cảm thấy có chút không thoải mái.
Thẩm Đường ở bên cạnh nhích lại gần, vòng tay qua eo, cằm đặt trên hõm cổ cô, nhẹ giọng hỏi: "Bác gái nói cái gì?"
Ở một bên nghe từ đầu đến cuối, thêm nữa nhìn vào khuôn mặt của Nguyên Nhược là có thể biết có điều gì đó không ổn.
Nguyên Nhược cũng không lừa người này, cân nhắc một hồi, khẽ cau mày nói: "Cha chị bị bệnh, đang nằm viện".
"Tăng huyết áp sao?", Thẩm Đường vừa mới nghe loáng thoáng mấy câu đối thoại liền hỏi.
Nguyên Nhược gật đầu.
Thẩm Đường: "Ngày mai em mua vé máy bay giúp chị, về sớm một chút".
"Uhm".
"Đừng lo lắng, sẽ không có chuyện gì đâu".
Nguyên Nhược không đáp lời, cô không biết có nên nói thật hay không, do dự một hồi, vẫn là không nói lời nào.
Tắt đèn nằm trên giường, tùy theo cảm giác mà làm một lần, cả người đều trở nên uể oải không còn sức lực, miễn cưỡng thả lỏng, cô từ trong chăn thò đầu ra, hướng về Thẩm Đường bên kia chen chen lấn lấn, chậm rãi bình phục hơi thở hỗn loạn, nghỉ ngơi một chút cô mới thành thật nói: "Hình như mẹ chị biết rồi, có lẽ cảm giác được".
Không đề cập cụ thể là biết cái gì nhưng Thẩm Đường vừa nghe liền hiểu. Nghe vậy, người này với tay tới chiếc túi trên tủ đầu giường, sờ soạng lấy từ bên trong ra hai chiếc khăn ướt, xé một cái, trong bóng tối hướng về nơi đó của Nguyên Nhược.
Thẩm Đường không ngạc nhiên về điều này, từ phản ứng của Nguyên Nhược khi nghe điện thoại em ấy đã nhìn ra rồi, em ấy uhm một tiếng, tiện tay ném khăn ướt xuống đất, lại mở ra một cái khác, sau đó nằm xuống bên cạnh Nguyên Nhược.
Tấm chăn nhấp nhô chập trùng hai lần, có hơi gió lùa vào. Em ấy cong đôi chân dài cùng chăn lên, không có chút nào sốt ruột mà nhẹ giọng hỏi: "Bác gái đã nói thế nào?"
"Không nói gì", Nguyên Nhược trả lời, nghiêng đầu hướng đối phương, sau đó nằm quay sang, "Tối nay bà ấy có chút kì lạ, không giống bình thường cho lắm, hẳn là đoán được gì rồi".
Thẩm Đường không lên tiếng, lại ném khăn ướt đi, lấy khăn giấy ra lau ngón tay, làm xong những việc này mới đến gần Nguyên Nhược, cũng nghiêng người, ôm lấy cô, một cái tay vỗ vỗ lưng Nguyên Nhược, động viên nói: "Không sao đâu, sẽ không có chuyện gì đâu."
"Chị không lo lắng", Nguyên Nhược vuốt ve khuôn mặt người này, trấn định lại những bất an trong lòng, "Chỉ là có chút không yên lòng mà thôi."
Nó giống như trên đầu treo lơ lửng một cây dao vậy, luôn luôn lo lắng đề phòng. Thực ra lúc trước khi xác định tâm ý chính mình, cô liền biết sẽ có ngày phải đối mặt với những chuyện này, nhưng suy nghĩ thì vẫn chỉ là nghĩ suy, nếu thực sự trực tiếp đối mặt với người trong gia đình thì vẫn phải có áp lực.
Nguyên Nhược hiểu rõ người nhà của mình, hiểu đạo lí đối nhân xử thế, cô biết quan hệ giữa mình và Thẩm Đường có ý nghĩa như thế nào, cũng chính vì như thế mới khiến cô cảm thấy bất an.
Bản chất con người khá phức tạp, mỗi người trong xã hội đều có những mối ràng buộc không thể tách rời với những người xung quanh, loại ràng buộc này quá mức rắc rối phức tạp thì sẽ dần bị biến chất.
Nguyên Nhược đã từng cùng Thẩm Lê ở bên nhau mà Nguyên gia cùng Thẩm gia lại là hàng xóm, trong mắt Dương Hà Anh và Nguyên Lợi Hòa cũng như những thành viên khác của Nguyên gia, Thẩm Đường không thể thoát khỏi cái thân phận em gái bạn gái cũ của Nguyên Nhược, bọn họ coi em ấy như người thân mà đối xử chứ không phải giống như người không có quan hệ gì. Vì thế trong những năm này mới có thể cho phép Nguyên Nhược thu nhận giúp đỡ Thẩm Đường.
Lòng tốt của mọi người trong Nguyên gia đối với Thẩm Đường đều xây dựng dựa trên mối quan hệ trước đây với Thẩm Lê và việc hai nhà đã từng lui tới, loại cảm tình kia khá là thuần túy, không lẫn lộn bất cứ thứ gì khác, chưa từng có ai đem Thẩm Đường trở thành người yêu của Nguyên Nhược mà đối xử.
Này quá hoang đường, nằm ngoài thế tục cùng lẽ thường.
Loại chuyện này nếu đặt trong những gia đình khác thì sẽ giống như tình huống anh trai chết rồi, chị dâu ở cùng với em chồng vậy.
Kỳ thực thật khó khăn để khiến người ta tiếp nhận, đặc biệt là xu hướng tính dục của Nguyên Nhược không giống những người khác, chỉ riêng việc đồng tính luyến ái thôi mà người trong Nguyên gia phải mất nhiều năm mới có thể chấp nhận, bây giờ lại tới một chuyện kinh thế hãi tục thế này, hai ông bà ở nhà làm sao có thể hiểu được đây.
Có giác ngộ cũng chưa mức độ này, Dương Hà Anh hiển nhiên còn không thể chấp nhận nó.
Nguyên Nhược không biết phải đối mặt như thế nào, giống như một con kiến bị mắc kẹt bên trong một vòng tròn, chạy loạn khắp nơi, không tìm được lối thoát.
Người nhà vĩnh viễn là điểm yếu, hai vợ chồng già đối với cô quá tốt, gia đình anh trai cũng đối tốt với họ, nếu như người nhà phản đối, cô vẫn không biết phải giải quyết như thế nào.
Nguyên Nhược nép vào trong lồng ngực Thẩm Đường. Thẩm Đường cũng không nói những lời hư tình giả ý, ngược lại chỉ an ủi: "Kỳ nghỉ lễ Quốc khánh em sẽ trở về".
Nguyên Nhược ậm ừ.
Vé máy bay là vào buổi sáng, họ phải trả phòng khách sạn lúc tám giờ.
Hai người ôm nhau rúc cùng một chỗ ngủ an ổn, sáng sớm hôm sau Thẩm Đường liền tiễn Nguyên Nhược ra sân bay, thời tiết thành phố B cũng không tệ, trời quang mây tạnh, bầu trời một màu xanh thẫm, hiếm có khi trời quang đãng như vậy.
Trước khi đi Thẩm Đường ở trước mặt mọi người hôn lên mặt Nguyên Nhược, mãi đến tận khi cô đi vào thì mới rời khỏi.
Đi bằng máy bay đến thành phố C cũng mất hơn hai giờ, ngủ một giấc sẽ đến.
Thời tiết ở thành phố C cũng sáng sủa như vậy, mặt trời to treo lơ lửng trên trời, bước xuống máy bay còn cảm thấy hơi nóng.
Nguyên Nhược gọi điện thoại cho Dương Hà Anh, sau đó bắt taxi về nhà, đặt đồ đạc xuống rồi lái xe đến bệnh viện.
Anh trai cũng đang ở bệnh viện, đã xin nghỉ một ngày để chăm sóc ba mình. Khi Nguyên Nhược đến dưới lầu, anh ấy mới vừa đứng hút thuốc bên hàng cây xong trở lại, hai anh em tình cờ gặp nhau.
Nguyên Nhược gọi một tiếng anh, phản ứng của anh trai bình thản, chỉ gật gật đầu. Hai người cùng nhau đi thang máy lên lầu ba.
Trong thang máy lúc đi lên có người khác, hai anh em không tiện nói chuyện, mãi đến khi ra khỏi thang máy, Nguyên Nhược mới có thể mở miệng hỏi thăm tình hình hiện tại, anh trai lạnh nhạt nói: "Không sao rồi, chiều mai ba có thể xuất viện."
"Mẹ cũng ở đây sao?, Nguyên Nhược hỏi.
"Uhm", anh trai gật đầu, mùi thuốc lá trên người anh ấy còn chưa tiêu tán hết nên chậm rãi bước đi, tựa hồ muốn ở bên ngoài thêm một lát.
Nguyên Nhược nhìn ra anh ấy có chuyện muốn nói với mình, do dự một lúc cũng thả chậm bước chân.
Hai anh em đứng ở một khúc ngoặc, đối mặt với nhau.
Anh trai liếc nhìn Nguyên Nhược, biểu hiện tương đối nghiêm túc.
Nguyên Nhược cảm thấy hơi khó chịu, hỏi: "Có phải mẹ biết rồi không?"
Anh trai không có trực tiếp trả lời mà là nói: "Mẹ hỏi về em, cũng hỏi về tiểu Đường".
"Hỏi anh hay hỏi Ngải Ninh?", Nguyên Nhược hỏi.
"Anh", anh trai nói, "Chuyện ở nhà lần trước, lúc người Mạnh gia tới."
Nguyên Nhược nghẹn lời, trong lòng trầm xuống, mở miệng nói: "Sau đó thì sao?".
Anh trai nói: "Hỏi em gần đây làm gì, cũng hỏi tiểu Đường làm gì, không có nói cụ thể gì hết nhưng hẳn là ý đó".
Ý gì, không cần giải thích Nguyên Nhược cũng hiểu.
Có một số việc giống như kéo tơ bóc kén, càng cân nhắc kỹ lưỡng càng có thể phát hiện ra chân tướng. Dương Hà Anh đã hỏi con trai như vây, hiển nhiên là đã có câu trả lời, chỉ không chắc chắn mà thôi.
Nguyên Nhược yên lặng, thật không biết nên nói như thế nào, cổ họng như bị nghẹn lại.
Anh trai không phải người nói nhiều, nói đến đó rồi thôi, không nhúng tay vào quá nhiều.
"Đi vào trước đã, ba còn đang chờ em, chúng ta nói sau".
Nguyên Nhược không trả lời, nhưng vẫn đi theo.
Hai anh em đi ra khỏi góc ngoặc, rẽ vào hướng khác.
Dương Hà Anh đang đứng ở đó, sắc mặt cực kỳ khó coi.