Tác phẩm: Độc Chiếm Nàng - 独占她 (Tên cũ: Tận Tình)
Tác giả: Thảo Tửu Đích Khiếu Hoa Tử - 讨酒的叫花子
Editor: Thượng Chi Phong
Chương 62: Phiên ngoại 6
Lại sau đó, hết thảy đều thuận lý thành chương.
Nguyên Nhược có rất nhiều lo lắng, nhưng cuối cùng chúng chẳng là gì cả, quá trình tuy có những khúc chiết nhưng sau cùng thì rất tốt đẹp.
Hiện tại hai người các cô sống ở hai nơi khác nhau, thành phố C và thành phố B cách nhau cả ngàn dặm, muốn gặp nhau thật không dễ dàng, tuy rằng cũng không khó lắm nhưng thời gian của hai người không khớp nhau.
Thẩm Đường bận rộn với việc học của mình, còn phải quan tâm đến công ty, mà Nguyên Nhược thì bôn ba mỗi ngày chạy hai chỗ. Cửa hàng bánh ngọt vẫn như cũ, nhà hàng thì trong hai tháng nữa sẽ bước vào giai đoạn hoạt động thử nghiệm.
Đầu bếp đã tìm được rồi, là ba mẹ giúp đỡ tìm được, đầu bếp là người địa phương có kinh nghiệm, một người trong đó cùng Nguyên Nhược có quan hệ cũng không tệ lắm, có thể coi như là một người chú vậy. Trình độ và kinh nghiệm của đầu bếp đều đã được thể hiện ra đó, đã có hai đầu bếp này rồi thì chắc là có thể trấn giữ được nhà hàng.
Về phần tiền lương, chắc chắn không thể cứ trả bằng mấy chục nghìn nhân dân tệ là có thể mời được, Nguyên Nhược sẽ không lợi dụng người khác, cô phải thể hiện sự chân thành của mình, tất cả điều khoản đã được thương lượng từ trước. Hon nữa cô còn đặc biệt nhờ Khương Vân giúp mình lấy một ít trà thượng hạng, lại mua mấy bình rượu đắt tiền, hai lần chạy đến nhà lão sư phụ, chỉ riêng lễ vật đã khiến ông ấy hài lòng rồi.
Ông ấy là một người tốt, đặc biệt đến Nguyên gia để tìm Nguyên Lợi Hòa ăn với nhau bữa cơm, bảo dẫn theo Nguyên Nhược luôn, họ nói chuyện cả tiếng đồng hồ trên bàn cơm, ý tứ trong lời nói chính là ông ấy có thể giúp Nguyên Nhược trấn nhà hàng nhưng người đã già nên không còn cách nào khác, thể lực không theo kịp, rất nhiều phương diện sẽ không còn tốt như trước, vì vậy ông ấy sẽ dẫn theo mấy đệ tử tới luôn. Mặt khác, ông ấy chỉ giúp Nguyên Nhược hai năm, sau hai năm ông ấy sẽ không quản nữa, đồ đệ ông lúc đó đi hay ở, đều xem ở năng lực của Nguyên Nhược, ông ấy sẽ không can thiệp.
Ông ấy đưa ra các điều kiện thế này cũng coi như là đã nể tình rồi, Nguyên Nhược vui vẻ tiếp thu.
Tuy nhiên, những đầu bếp này vẫn chưa đủ. Các món ăn đặc sản địa phương đều cần phải chú ý đến hương vị chính tông, món nóng món lạnh gì cũng rất nhiều, cô còn phải tìm thêm sư phụ khác nữa.
Chiêu mộ nhân viên so với giám sát trang trí càng mệt hơn, còn có các loại đào tạo sau khi tuyển được người nữa chứ.
Trận này Nguyên Nhược mệt xỉu up xỉu down, đi ra ngoài một lần là đi cả ngày, thường xuyên mệt đến chân mềm nhũn, bước đi cũng không bước nổi.
Thẩm Đường rảnh rỗi sẽ trở về, vốn là định sẽ đến đại viện nhìn một chút, nhưng bất đắc dĩ mấy lần về thành phố C đều không có thời gian. Buổi tối về đến thì sáng sớm ngày hôm sau đã phải đi rồi, trường học bên kia có dự án gấp phải làm, còn có mấy chuyện học hành bận rộn, thỉnh thoảng còn phải chạy đến thành phố H một chuyến.
Người này chuẩn bị đem công ty chuyển về thành phố C, dù sao bây giờ nó vẫn ở giai đoạn đầu, di dời địa điểm cũng không quá khó khăn chứ để nó ổn định rồi thì muốn dời cũng không phải chuyện dễ dàng.
Kế hoạch chuyển dời nảy sinh đột ngột, nương theo đó là một loạt các hoạt động như giảm biên chế, tuyển mới... hao tổn nguyên khí là điều không thể tránh được. Trong tương lai, sẽ có nhiều khó khăn hơn nữa nhưng từ một phương diện khác nhìn lại thì nhiều lo lắng đã được giải quyết. Chí ít là đã rời xa đám người Mạnh gia kia, rất xa, Mạnh Bạch coi như lợi hại đến đâu cũng rất khó để "quan tâm" bên này, như vậy càng lợi cho Thẩm Đường phát triển thế lực của chính mình. Hơn nữa Nguyên Nhược cũng ở nơi đây, Thẩm Đường đã dự định phải về thành phố C từ lâu rồi, bất kể nói thế nào, ngay cả khi nơi đây không thể so sánh với những thành phố ven biển thì nó cũng là cố hương của em ấy, dùng năng lực của mình góp phần vào việc phát triển cố hương lại có thể cùng người mình thương ở bên nhau, vẹn cả đôi đường.
Bạn nhỏ đem tất cả kế hoạch và sắp xếp nói với Nguyên Nhược, sẽ cùng Nguyên Nhược thương lượng.
Nguyên Nhược ủng hộ tất cả quyết định của em ấy, đối phương có lý tưởng của riêng mình, không cần thiết phải can thiệp quá nhiều, lựa chọn trong cuộc sống này ấy mà, là tốt hay xấu thì hiện tại không biết được, vẫn là chờ đợi trong tương lai xem kết quả thế nào thôi.
Có mấy lời Nguyên Nhược cũng sẽ ở trước mặt ba mẹ nói một hai câu, xem như là biến tướng để nói tốt về Thẩm Đường.
Hiện nay hai ông bà lão vẫn là thái độ đó, bất quá so với trước kia thì đã tốt lắm rồi, chí ít sẽ không nhăn mặt. Nguyên Lợi Hòa vẫn rất đồng ý với cách làm của Thẩm Đường, có lúc còn có thể chủ động hỏi hai câu, tư tưởng ông ấy khá là truyền thống, cảm thấy Thẩm Đường chịu ở lại thành phố C thật sự quá tốt, không cần phải đi đâu xa lại có thể vì cố hương đóng góp sức mình.
Ra nước ngoài học chuyên sâu là một loại lựa chọn, tiến đến Bắc Kinh, Thượng Hải, Quảng Châu, Thâm Quyến... rộng lớn phát triển cũng là một loại lựa chọn, cũng có thể ở lại vùng phía tây để phát triển. Cả đời người cũng chỉ có mấy chục năm thôi, đừng tự áp cho mình quá nhiều định nghĩa như vậy, có thể làm tốt chuyện mà đại đa số người không làm được là tốt lắm rồi, đã có thể xem như là người hết sức ưu tú. Huống hồ kiến thiết quê hương là một việc làm tốt, người trẻ tuổi có cơ hộl đều hướng về bên ngoài mà chạy, chỉ có một số ít người đồng ý ở lại, đúng là hiếm có.
Góc độ đánh giá sự việc của hế hệ trước không giống với mấy người trẻ, nhìn nhận sự việc cũng vô cùng bao quát.
Nghe Nguyên Lợi Hòa chậm rãi nói, Nguyên Nhược không thể tìm ra điểm không tốt, cảm thấy rất có lý.
Ý nghĩ của con người không nên quá hạn chế, sự việc đều nên nhìn hai mặt của nó. Cô luôn nghĩ rằng Thẩm Đường có thể thì nên đi xa hơn bay cao hơn nhưng nghĩ ngược lại thử xem, ở lại thành phố C không tốt sao? Mười mấy năm trước thành phố C chỉ là một một thành phố nhỏ nhưng hiện tại nó là như thế nào?
Có lúc nghĩ thông suốt mới có thể thực sự buông lỏng.
Cả người Nguyên Nhược đều được thư giãn, không còn bị ép buộc bởi những điều này.
Vào cuối tuần, cô đã dành thời gian để đến thành phố B.
Bởi vì đây không phải là lần đầu tiên đến, cô biết làm thế nào để đến chỗ em ấy nên không có báo trước với Thẩm Đường mà là muốn cho đối phương một niềm vui bất ngờ. Đương nhiên, mặt khác cô cũng không muốn để Thẩm Đường phải nghỉ phép để đến đón mình, không cần phải vậy, cô chỉ tới thăm em ấy một chút thôi.
Mua vé máy bay buổi chiều, lúc cô đi đến cổng vào của trường đại học B đã là gần hoàng hôn rồi.
Nguyên Nhược chọn đến giờ này là vì muốn được gặp Thẩm Đường sau giờ học, không sớm không muộn, vừa vặn. Cô gọi một cú điện thoại cho Thẩm Đường, kêu đối phương đến địa điểm chỉ định, nói là cô đã đặt đồ cho em ấy, cần em ấy tự mình đến lấy.
Lúc đó Thẩm Đường mới từ phòng học đi ra, sau khi học cả một ngày đã rất mệt mỏi nhưng ở trong điện thoại vẫn không biểu hiện ra, sau khi trả lời điện thoại thật sự tự mình đi ra ngoài lấy đồ.
Khi em ấy tới nơi, nhìn thấy Nguyên Nhược ôm hoa đứng cách đó không xa, người này còn có chút thẫn thờ.
Bạn học Trần cũng theo đến rồi, có điều không phải đặc biệt đi cùng mà là tiện đường nên đi với nhau thôi, cậu ấy còn có chuyện khác phải làm. Cậu ấy cũng nhìn thấy Nguyên Nhược, cho rằng Thẩm Đường không thấy nên dùng cùi chỏ đẩy đẩy người này, bĩu môi nói: "Ây da, đằng kia có phải là chị cậu không? Nhìn giống giống á".
Bạn học Trần chỉ gặp qua Nguyên Nhược một lần nên không dám xác định đó có phải là cô không.
Nguyên Nhược mỉm cười, cách một dòng người thưa thớt vẫy tay với Thẩm Đường.
Bạn học Trần báo một tiếng rời đi trước, nói rằng đến giờ cậu ta hẹn bạn rồi, cũng không muốn ở đây làm kỳ đà cản mũi quấy rối hai người. Thẩm Đường tiến đến, trước tiên ôm lấy Nguyên Nhược, không hề kiêng kỵ rằng đang ở trước mặt nhiều người, em ấy ôm thắt lưng cô, nhẹ giọng nói: "Gần một tháng rồi không gặp chị".
Không hỏi Nguyên Nhược tại sao lại đến đây, cũng không hỏi sao đột nhiên vậy.
Nguyên Nhược cũng không kiêng dè mà ôm lấy người này, nhẹ giọng nói: "Có chút nhớ em, vừa lúc rảnh rỗi nên mua vé bay đến bên này một chuyến".
"Sáng mai về rồi sao?", Thẩm Đường hỏi.
Nguyên Nhược gật đầu.
Thẩm Đường nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng của cô.
Cô đột nhiên nở nụ cười, "Gạt em á, có thể ở lại một ngày, về trễ chút không sao, không cần gấp đâu".
Hành trình lần này quá đột ngột nhưng không hề loạn, trước khi tới Nguyên Nhược đã sắp xếp hành trình ổn thỏa, bao gồm cả chỗ ở cũng đã đặt trước.
Màn đêm hạ xuống, hai người đi đến khách sạn trước, sau đó đi ra ngoài ăn tối và đi dạo xung quanh. Đại khái là không ngờ tới Nguyên Nhược sẽ đột nhiên đến, đêm nay Thẩm Đường phản ứng đặc biệt khác thường, ngược lại có chút dính người, dù sao thì với tính cách của Nguyên Nhược, cô không phải kiểu có thể hành động đột ngột như vậy, nói đi là đi, vì một người mà đến một thành thị không quen thuộc, vượt qua khoảng cách ngàn dặm, những thứ này đều là một mặt Thẩm Đường xưa nay chưa từng thấy.
Có lẽ sự khác biệt về tuổi tác mang đến ảo giác về nhận thức. Trong ấn tượng của Thẩm Đường, bình thường Nguyên Nhược là loại người phi thường lý trí, vạn sự không sợ hãi, đôi lúc cũng sẽ có vài ý nghĩ đột ngột nhưng sẽ không lãng mạn như thế này. Em ấy từng thấy bộ dạng Nguyên Nhược khi đang ở trong một mối quan hệ là như thế nào, dù sao thì nó cũng không giống hiện tại, quá khác trước.
Lý trí "kích động" sẽ vô cùng cuốn hút người ta, trong cảm tình càng cần một bên chủ động hơn chút, lần này không thể nghi ngờ, Nguyên Nhược là người chủ động.
Bao gồm cả khi trở về khách sạn
Lần này ở tại khách sạn tương đối lớn, một đêm cũng tốn cả nghìn tệ.
Đắt tiền thì có cái giá của đắt tiền.
Gian phòng lớn, có bồn tắm và ban công nhỏ riêng, còn có thể xem cảnh đêm, so với khách sạn phổ thông tất nhiên là sang trọng hơn nhiều.
Đèn trong phòng tắm đến hơn hai giờ sáng mới tắt, trên mặt đất ướt nhẹp, đồ dùng đặt trên bồn rửa mặt cũng ngổn ngang không thể tả... Hai người phóng túng bản thân, cuối cùng trở lại trên giường đã sức cùng lực kiệt. (J)))))))) )
Thẩm Đường thất thần, nhìn trần nhà hồi lâu mới nhìn sang.
Nghiêng đầu liếc nhìn Nguyên Nhược, em ấy đến gần hôn đối phương một cái, hôn môi Nguyên Nhược, tiếp theo lại chậm rãi dời xuống.
Nguyên Nhược thuận thế ôm cổ em ấy, suy nghĩ một chút nói: "Ba chị mấy ngày trước có hỏi về em".
Thẩm Đường đè lên cô, lấy một miếng khăn giấy ướt từ trên tủ đầu giường, không quá để ý hỏi: "Hỏi gì chị?"
Còn có thể nói cái gì, đơn giản chính là những câu nói kia. Nguyên Lợi Hòa là kiểu nói một đằng làm một nẻo, cả ngày bày ra vẻ mặt kia, rõ ràng muốn hỏi một chút tình trạng Thẩm Đường gần đây nhưng không chịu buông mặt mũi xuống, hơn nữa Dương Hà Anh bên kia còn không có phản ứng gì. Ông ấy đành hỏi đông hỏi tây tình hình gần đây của Thẩm Đường.
Rốt cuộc là đứa nhỏ mình nhìn tới lớn, thái độ của thế hệ trước có cứng rắn đi chăng nữa thì lâu dần vẫn sẽ mềm đi.
Thời gian là một liều thuốc tốt để giải quyết tất cả các vấn đề.
Nguyên Nhược đem những việc này nói hết với Thẩm Đường, cũng đề cập đến Dương Hà Anh. Nhà hàng bên kia, hai ông bà đã giúp không ít việc, còn có gia đình anh trai nữa.
Thẩm Đường đã hỏi tình hình của thành phố C, còn có tiến độ cụ thể của nhà hàng.
Hai người họ đã nằm nói chuyện rất lâu, bất tri bất giác đã ba giờ sáng. Tắt đèn, đắp chăn, hai người ôm nhau, Thẩm Đường tiến lại gần hôn mút lên cổ Nguyên Nhược, tay sờ xoạng, nhẹ nhàng nói: "Mấy ngày nay đều đặc biệt nhớ chị..."
Những ngày vui vẻ bên nhau luôn trôi qua rất nhanh, còn không có cảm giác gì đã đến thời điểm nên trở về.
Hai tháng sau, mọi thứ đã sẵn sàng, nhà hàng bước vào giai đoạn kinh doanh thử.
Nguyên Nhược đã tìm một nhóm bạn lại đây hỗ trợ thử món ăn, để mọi người đến trải nghiệm một hồi, sau đó điều chỉnh món ăn theo phản hồi của mọi người. Vẫn còn sớm để đến lúc mở kinh doanh chính thức, hiện tại chỉ có thể được vận hành ở quy mô nhỏ, còn nhiều chỗ cần phải chỉnh lý lại, dù sao cũng không thể ăn một miếng đã trở nên mập mạp được, mọi việc cứ từ từ đi.
Đánh giá của bạn bè về nhà hàng cũng không tệ, các đề xuất được đưa ra cũng rất thực tế. Mấy người Khương Vân rất giỏi trong việc huy động lực lượng, không mất nhiều thời gian các cô ấy đã có thể dẫn theo những người khác đến "chăm sóc" việc kinh doanh của cô.
Khương Vân bây giờ là giám đốc công ty, bàn chuyện hợp tác cần chỗ dùng bữa có thể tới chỗ này, mà bạn gái của cậu ấy Lục Niệm Chi cũng là một cô chủ. Chưa kể đến mấy người Hà Dư và chị Văn.... thì càng không cần nói, bạn gái nhỏ của Hà Dư mở công ty, chồng của chị Văn thì là giám đốc kinh doanh, mạng lưới giao thiệp rộng, quan tâm đến nhà hàng của cô cũng không phải là chuyện khó khăn gì.
Do đó, nhà hàng đã có một khởi đầu tốt sau khi mở cửa, vô cùng thuận lợi, chí ít về mặt khách hàng tạm thời được bảo đảm.
Khác với các nhà hàng thông thường, nhà hàng cao cấp không cần thiết phải làm các chương trình cạnh tranh về giá cả, mùi vị mới là trọng yếu nhất, lợi nhuận cũng sẽ phụ thuộc vào hương vị.
Giai đoạn đầu của việc kinh doanh ăn uống thì con đường cơ bản nhất là tạo dựng nên được danh tiếng, kiếm lời bao nhiêu hay bỏ ra bao nhiêu đều là thứ yếu, nói trắng ra là dốc hết sức lực để mở rộng việc kinh doanh mới là quan trọng. Đương nhiên, rèn sắt phải tự mình khổ luyện, có rất nhiều phương diện cần phải làm.
Trong đoạn thời gian này, Nguyên Nhược cả ngày chạy tới chạy lui, gần như không có nghỉ ngơi tốt, mở mắt nhắm mắt đều nghĩ về nhà hàng.
Bởi vì hiện tại cô quá bận rộn, chờ được Thẩm Đường trở về cô cũng không rảnh bận tâm đối phương, gặp nhau sẽ cùng ăn bữa cơm, nhưng ngoài ra không dành ra được nhiều sức lực.
Thẩm Đường tự mình trở về đại viện một chuyến, mang theo đồ vật này nọ cho hai ông bà lão.
Người này lột xác rất nhiều, không còn là dáng vẻ lúc trước nữa, trưởng thành không ít, đối nhân xử thế đều làm rất tốt. Em ấy lấy thân phận Thẩm Đường, cũng lấy thân phận bạn gái Nguyên Nhược vào cửa.
Hai ông bà lão đối với Thẩm Đường không nhiệt tình như trước đây nhưng cũng không hề đuổi người.
Người đến, Nguyên Lợi Hòa vẫn rót một tách trà cho Thẩm Đường, trái cây cũng được mang ra, như là khách đến nhà vậy, không có nhiều khác biệt so với những người khác.
Tuy rằng ba người từ đầu tới đuôi giao lưu không nhiều nhưng dù sao nó cũng coi như là êm dịu, cũng còn được.
Tất cả những thứ này là kết quả của việc Thẩm Đường bình thường sẽ nhắn tin về hỏi han ân cần, thường xuyên gửi đồ về, nếu không sao mà thoải mái được như vậy. Làm tan băng cũng cần một quá trình, muốn thay đổi thái độ thế hệ trước cần phải tốn rất nhiều tâm tư.
Cùng ngày Thẩm Đường ở lại đại viện một đêm, ngày hôm sau đưa hai ông bà lão đến nhà anh trai.
Buổi tối, một đại gia đình sẽ cùng nhau ăn cơm, đến lúc đó Nguyên Nhược cũng sẽ chạy tới. Bữa cơm này là chị dâu đề xuất, địa điểm là một nhà hàng gần đó, kỳ thực chính là muốn cho người trong nhà ngồi một chỗ dùng cơm tâm sự, không thể để cho chuyện của Nguyên Nhược cùng Thẩm Đường vẫn cứng nhắc như vậy.
Muộn một chút Nguyên Nhược tự mình lái xe đến, đoàn người đã tới nhà hàng sẵn rồi, chờ lúc cô đến là có thể dùng cơm.
Nguyên Nhược không đến đây tay không, cô mang theo quà cho tất cả mọi người, đặc biệt là hai phần cho ông bà lão, có thể nói là được chuẩn bị rất tỉ mỉ. Cô đi vào ngồi bên cạnh Dương Hà Anh, sau đó mở miệng gọi mọi người một tiếng, một mặt nhân cơ hội làm dịu bầu không khí, một mặt câu được câu không trò chuyện với chị dâu và những người khác về tình hình gần đây của nhà hàng, cũng ở trong lời nói tiết lộ rằng cô và Thẩm Đường đã cùng nhau chuẩn bị mấy món quà này.
Có mấy lời nói rất uyển chuyển, vì lẽ đó không quá chói tai, dễ dàng khiến người ta chấp nhận.
Dương Hà Anh không còn nghiêm mặt nữa, mặt nặng mày nhẹ gì thì tới đây cũng được rồi, tới điểm dừng thì dừng. Bà gắp đũa thức ăn cho Nguyên Nhược, lại gắp cho Thẩm Đường, sau đó ăn phần của mình, thỉnh thoảng cùng chị dâu trò chuyện.
Thẩm Đường biết nhìn ánh mắt mọi người, cũng hiểu chuyện, lúc này lập tức rót trà cho hai ông bà lão, gắp thức ăn, rót nước uống đưa đến trước mặt hai ông bà, phục vụ chu đáo, hoàn toàn không thể chê trách.
Thân là con gái ruột Nguyên Nhược lại không làm gì cả, biết lúc này không thể quá che chở Thẩm Đường, tốt hơn là nên im lặng ngồi đó thôi.
Đại khái có lẽ vì hôm nay là ngày đặc biệt, người không thích nói chuyện như anh trai lại trở nên nói nhiều, luôn có chuyện để nói.
Ngay cả Nguyên Ngải Ninh cũng rất thông minh hiểu chuyện, biết không thể nói lung tung nên thỉnh thoảng đáp lại bằng vài câu.
Bữa ăn diễn ra rất suôn sẻ, không hề có chuyện tức giận gì cả, thậm chí một câu to tiếng cũng không có.
Nguyên Lợi Hòa còn hỏi Thẩm Đường về chuyện công ty, xem như là quan tâm em ấy. Dù sao đột nhiên có thêm một công ty, còn chuyển trụ sở tới thành phố C nữa, đây cũng không phải là việc nhỏ, nếu có chuyện gì xảy ra, đây không phải là chuyện mà Nguyên gia có thể giúp đỡ giải quyết được.
Thẩm Đường thành thật trả lời, sẽ không che giấu.
Công ty bên kia có Lâm Nại giúp mình xử lý, không cần quá lo lắng, trước mắt nhất định sẽ có tổn thất, nhưng đều đã chuẩn bị kỹ càng. Hơn nữa em ấy cũng chuẩn bị để Triệu Giản và những người bạn ở đây của em ấy gia nhập công ty để giúp đỡ, đây đều là những mối quan hệ đã được tích lũy từ trước đó, công ty chuyển về đây, vừa vặn có thể dùng đến.
Nguyên Lợi Hòa đối với điều này không có nhiều ý kiến, chỉ nói là: "Suy nghĩ cẩn thận chút, chuyện kinh doanh rất phức tạp, phải biết nắm giữ mọi thứ trong tay."
Vẫn là đang quan tâm đến bạn nhỏ, nếu không đã không nói những điều này.
Thẩm Đường gật gật đầu: "Con cảm ơn bác trai".
Còn phải ăn cơm nên Nguyên Lợi Hòa cũng không có hỏi nhiều lắm, đúng mực là được.
Cuộc trò chuyện trên bàn cơm chính là để nói rõ ngọn ngành những chuyện này, là biến tướng của việc kiểm tra em ấy, Thẩm Đường biểu hiện không tệ, miễn cưỡng cũng coi như là qua ải hai ông bà lão.
Cơm nước xong Nguyên Nhược lái xe đưa hai ông bà lão về đại viện, xuống xe, Dương Hà Anh muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn mở lời: "Khi nào rảnh rỗi có thể qua ăn cơm."
Không chỉ mặt gọi tên, không biết rốt cuộc là nói với người nào.
Trên đường trở về, Nguyên Nhược không nhịn được bật cười, Thẩm Đường hỏi: "Làm sao vậy, có chuyện gì buồn cười?"
Nguyên Nhược nói: "Không có gì, chị chỉ nghĩ đến tối hôm nay lúc ăn cơm, cái dáng vẻ kia của ba, ông ấy chỉ đang giả vờ thôi, làm bộ cho em coi đó, em đừng lo lắng quá".
Thẩm Đường mỉm cười nói: "Em biết mà, bác trai rất tốt".
"Hai ngày trước còn đang nói thấy nhớ em", Nguyên Nhược nói, xoay nửa vòng vô lăng, "Mẹ chị cũng vậy, còn hỏi lần này ăn tết em có về không?".
Hai người vừa lái xe vừa tán gẫu, nói rõ ngọn ngành. Nguyên Nhược hỏi Thẩm Đường về việc để mấy người Triệu Giản tiến vào công ty để giúp một tay, đại khái là hỏi để có thể hiểu rõ hơn một chút.
Kỳ thực những chuyện này đã sớm được bàn bạc, Triệu Giản cũng nói với Nguyên Nhược rồi, ý là sau này sẽ đến công ty giúp đỡ Thẩm Đường nên muốn xin nghỉ việc, để cho Nguyên Nhược có thể nhanh chóng tuyển nhân viên mới. Nguyên Nhược tất nhiên là đồng ý, đã tìm được một người.
Năm nay là một năm tương đối đặc biệt, nửa đầu năm nhiều xáo trộn nhưng nửa cuối năm mọi việc suôn sẻ, hết thảy đều chuyển biến tốt đẹp, để đạt được điều này không hề dễ dàng.
Cuối tháng một nhà hàng chính thức khai trương.
Vì đã chọn được ngày tốt, vừa đúng dịp Tết Nguyên Đán đang đến gần, hơn nữa nhà hàng vẫn mở cửa bình thường trong dịp Tết, vì vậy sau hai tháng việc kinh doanh cũng gọi là ổn định, khởi đầu thuận lợi.
Điều này tốt hơn rất nhiều so với những gì Nguyên Nhược dự đoán, cô còn tưởng rằng mình sẽ phải bị thâm hụt trong một hoặc hai tháng, tuy rằng hiện tại cũng không kiếm được nhiều tiền, nhưng ít ra không thâm hụt tiền. Thường thì trong những ngày đầu, tất cả đều là dùng tiền đổi lấy danh tiếng, trạng thái hiện tại như thế này thật sự rất khá rồi.
Trong thời gian đặc biệt này, sự ủng hộ của bạn bè và người quen là không thể thiếu.
Đầu tháng hai, nhà hàng đón một người khá đặc biệt. Vừa vặn ngày đó Nguyên Nhược cùng Thẩm Đường đều ở trong nhà hàng.
Người tới không phải ai khác mà chính là Dư Tuyền đã lâu không gặp.
Lúc trước sau khi chia tay cũng không ai quấy rầy đối phương, đều rất giữ thể diện cho nhau, hiện tại đột nhiên gặp lại, Nguyên Nhược có chút kinh ngạc, bất quá vẫn là khách khí tiếp đãi đối phương.
Dư Tuyền đưa bạn gái mới của cô ấy đến đây, cô ấy không ngờ rằng nhà hàng này là do Nguyên Nhược mở, gặp Nguyên Nhược cô ấy cũng khá là bất ngờ.
Nguyên Nhược trước chào hỏi một tiếng, mở cửa làm ăn ấy mà, khó tránh khỏi chuyện sẽ nhìn thấy người quen, huống hồ tính ra thì hai người các cô cũng đâu có quan hệ gì.
Dư Tuyền cũng chào hỏi cô, ôm lấy bạn gái mới của cô ấy tiến lên thoải mái giới thiệu với Nguyên Nhược, để hai người làm quen, nói rằng: "Đây là bạn chị, Nguyên Nhược".
Bạn gái mới nhướng mày, cười nhẹ rồi đưa tay về phía Nguyên Nhược.
Hai người này khá hợp, xứng đôi vừa lứa.
Nguyên Nhược cũng nể tình, đặc biệt yêu cầu nhân viên mở một phòng riêng có tầm nhìn rộng cho họ, không chỉ làm mấy món đặc biệt mà còn giảm giá năm mươi phần trăm.
Vốn là bạn bè đến đây dùng bữa lần đầu có thể miễn phí nhưng Nguyên Nhược đã không làm điều đó vì dù sao người nào đó vẫn còn ở nơi này.
Thẩm Đường đứng một bên nhìn, lúc bọn họ nói chuyện cũng không đi tới, mãi cho đến khi Dư Tuyền cùng bạn gái mới đi rồi, em ấy mới không nhanh không chậm đi tới, vẻ mặt không thay đổi, nhưng tựa hồ vẫn có chút chú ý.
Sự chiếm hữu giữa những người yêu nhau thật kỳ lạ, không phải tức giận, cũng không phải sợ đối phương sẽ làm cái gì, không hề lo lắng sẽ bị một người khác cướp đi nhưng nhìn thấy gương mặt đó của Dư Tuyền thì chính là thấy khó chịu.
Nguyên Nhược buồn cười, nhìn ra được người này tâm tư khó chịu, nhưng cô không làm rõ.
Cô còn có việc phải làm, Thẩm Đường liền tới giúp. Hai người vừa làm việc vừa nói chuyện, ngẫu nhiên có nhắc tới Hạ Minh Viễn.
Hạ Minh Viễn đã ra nước ngoài định cư, chắc chắn không thể ở cùng với Kỷ Hi Hòa rồi.
Chuyện này nói ra thì cũng coi như là một loại giải thoát cho Kỷ Hi Hòa, không có vướng bận tình cảm em ấy có thể tiếp tục phấn đấu, ai có thể nói chắc tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, có lẽ trong tương lai em ấy sẽ còn tốt hơn nữa. Rung động cùng cảm tình đều là nhất thời, cuộc sống nằm trong tay chính mình, không có rào cản nào mà không thể vượt qua.
Nguyên Nhược đối với chuyện này không có bình luận gì, thuận miệng đáp lời, lại để cho Thẩm Đường đến văn phòng với cô, cô phải sắp xếp danh sách đặt phòng ăn cho cuối tuần, cô không thể làm điều đó một mình nên cần Thẩm Đường hỗ trợ, nếu không hôm nay cô lại phải thức đêm.
Văn phòng nằm ở trong khúc ngoặt, trang hoàng không thua gì đại sảnh, đóng cửa lại, người bên ngoài sẽ không biết bên trong xảy ra chuyện gì.
Nguyên Nhược tiến lên, Thẩm Đường theo ở phía sau, đi vào liền đem cửa khóa trái. Nguyên Nhược theo bản năng quay đầu lại liếc nhìn, đối phương cũng vào lúc này ôm lấy cô từ phía sau.
Tùy ý để người này ôm, cô nhẹ giọng hỏi: "Sao vậy?"
Thẩm Đường tựa cằm lên bên gáy cô, thấp giọng nói: "Không có gì..."
Đường phố bên ngoài ồn ào, người đến người đi. Ánh mặt trời ấm áp rơi trên cành cây, xuyên qua những kẽ lá chiếu vào cửa sổ, rơi xuống trên người các cô.
Tác giả có lời muốn nói: Toàn văn hoàn rồi, các bạn đã vất vả để theo dõi bản văn này, cảm ơn mọi người ~~
Editor:
Cuối cùng thì cũng hoàn bộ này rồi. Hôm nay là đúng một năm ngày mình đào hố này. Tuy chỉ hơn 60 chương nhưng mất tận 1 năm để làm, gấp đôi thời gian mình làm Tân Hoan luôn T________T.
Đây là một bộ Bách nhẹ nhàng, không drama hay bi lụy gì, có thể nói là một bản văn xoa dịu tâm hồn giữa những bộn bề cuộc sống.
Tiếp theo đây mình sẽ làm tiếp bộ Nhất Lộ An Ninh, chắc cũng lết lết như bộ này quá nhưng nhớ không lầm thì hơn 80 chương :)))))) , với cái sự bận rộn của mình thì hy vọng các bạn sẽ kiên nhẫn đi cùng mình.
Mình thì không edit các bộ hot gì đâu, chỉ làm thể loại mình thích thôi như age gap nè, khiếm khuyết (câm, điếc, mù, tàn tật...) nên nếu đọc không hợp ý các bạn thì các bạn thông cảm nhé.
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ mình suốt thời gian qua.