Tác phẩm: Độc Chiếm Nàng - 独占她 (Tên cũ: Tận Tình)
Tác giả: Thảo Tửu Đích Khiếu Hoa Tử - 讨酒的叫花子
Editor: Thượng Chi Phong
Chương 34: Cam lòng sao?
Bàn tay phía sau khựng lại, người dưới thân cũng cứng đờ.
Cho rằng chính mình nghe lầm, Thẩm Đường không nói gì, một lúc sau mới nhẹ giọng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Bây giờ lời đã nói ra khỏi miệng, Nguyên Nhược không có ý định tiếp tục giấu giấu diếm diếm, cô nghiêm túc nói: "Hãy ra bên ngoài đi, đừng luôn chỉ nhớ tới nơi này".
Vào đầu mùa xuân, ban đêm nhiệt độ xuống thấp, cái lạnh len lỏi qua khe hở của chăn bông khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Thẩm Đường làm sao có thể không hiểu ý tứ sâu xa của câu này, chỉ là em ấy không thể hiểu được, vừa rồi bọn họ còn thân mật như vậy mà đảo mắt một cái lại thay đổi rồi, em ấy dời bàn tay xuống thấp một chút, đặt ở trên vòng eo thon thả và mịn màng của Nguyên Nhược.
"Muốn đuổi em đi sao?"
Nguyên Nhược phủ nhận: "Không có."
"Vậy thì là gì?", Thẩm Đường hỏi.
"Chỉ là muốn em đừng luôn nhớ tới nơi này, chuyên tâm mà học tập thôi", Nguyên Nhược nói thật.
Loại lời này cũng không có gì để che giấu, dù sao thì chuyện mà cô để ý cô sẽ thẳng thắn quả quyết mà làm, từ trước đến nay cô đều là quyết đoán, nên nói rõ thì sẽ nói. Ý của cô rất rõ ràng, không phải là sau này không để cho Thẩm Đường trở lại thành phố C mà là muốn làm cho đối phương đừng luôn nhớ nơi này, nếu có thể đi được xa hơn, bay cao hơn thì hà tất phải nhớ mãi nơi này chứ.
Một khi con người đã có ràng buộc, luôn muốn quay về điểm ban đầu mà như vậy thì sẽ bị trói buộc, có tiền đồ hay không chưa biết nhưng nhất định sẽ không thể nào đột phá. Luôn nghĩ đến người trong lòng so với mọi chuyện thì sẽ không lựa chọn bắt đầu một khởi đầu mới, nhất định sẽ từ bỏ rất nhiều cơ hội hiếm có.
Ra ngoài rồi cần gì phải quay trở về chứ.
Nguyên Nhược suy nghĩ rất lâu, luôn suy đi tính lại nhiều lần, cuối cùng cô cũng thẳng thắn thành thật, nhẫn nhịn không nói gì cũng vô nghĩa, sớm muộn gì cũng phải đối mặt mà thôi.
Cô chỉ muốn nói chuyện với Thẩm Đường một cách ôn hòa bình tĩnh, có mấy câu phải giải thích rõ ràng, phải nói chi tiết mới được.
Thẩm Đường yên lặng nghiêng đầu nhìn, ánh mắt sâu hơn hai phần.
Hồi lâu, người này xoa xoa bên gáy Nguyên Nhược, nhẹ giọng hỏi: "Có phải là có ai đã nói gì với chị không?"
"Không có", Nguyên Nhược nói, sờ mặt và tóc em ấy, "Chỉ là muốn nói chuyện này với em".
Thẩm Đường không lên tiếng, ngược lại đem Nguyên Nhược đè xuống. Người này hiểu rõ mọi chuyện, không cần Nguyên Nhược nói tỉ mỉ đã biết cô muốn nói gì nhưng mà em ấy không muốn nghe, liền cúi đầu xuống cắn vào làn da trắng mịn của Nguyên Nhược.
Cảm giác được bên gáy có chút đau, Nguyên Nhược khẽ hít một ngụm nhưng cô cũng không phản ứng nhiều, tùy ý đối phương cắn. Cô cũng ôm lấy người này, hai chân trắng nõn thon dài vòng quanh eo đối phương, thỉnh thoảng ở trên lưng Thẩm Đường vỗ nhẹ mấy cái.
Thẩm Đường nói: "Em chỉ là đi ra ngoài học thôi, hai, ba năm sẽ trở về".
Nguyên Nhược ậm ừ, không giải thích thêm.
Ngôn ngữ nhiều hơn nữa vào lúc này đều vô dụng.
Hai người ngủ cùng nơi nhưng tâm không cùng một chỗ.
Một lúc sau, Nguyên Nhược bất lực nói: "Chị không thể đoán được tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, em có chấp nhận hay không, sau này có trách chị hay không nhưng bây giờ chị sẽ lựa chọn như thế này".
Đó là một đêm đặc biệt không vui, mưa bên ngoài cũng thật khó chịu.
Hai người trên giường cả đêm ngủ không ngon, lúc đầu cả hai người đều im lặng, đặc biệt là Thẩm Đường, hai người nằm đưa lưng về phía đối phương, trong lòng mỗi người đều nặng trĩu tâm sự. Sau đó vẫn là Thẩm Đường xoay người trước, từ phía sau ôm lấy Nguyên Nhược, nhẹ giọng gọi cô.
Nguyên Nhược không trả lời, chỉ nhúc nhích một chút. Bàn tay khoát trên eo cô tiếp tục đi xuống, cô cảm nhận được nhưng không ngăn cản.
Hai ba phút sau, Nguyên Nhược nằm ở trên giường, ghì chặt lên gối, nhắm mắt lại nghe tiếng mưa không ngớt ngoài cửa sổ. Cô giống như chiếc lá bị gió thổi lay động dưới lầu, cuộn mình nơi cành lá rũ trong màn mưa ẩm ướt, theo gió mà lay động.
(*) là H thêm lần nữa goy đó hẻ T_T
Đêm dài, không ai có giấc ngủ ngon.
Thẩm Đường dậy trước, Nguyên Nhược vẫn nằm trên giường không nhúc nhích, mãi đến tận khi đối phương đi ra ngoài đều vẫn duy trì tư thế nằm nghiêng kia.
Ở trường có chuyện nên Thẩm Đường thu dọn đồ đạc, cơm cũng không ăn đã đi, cũng không nói lời nào với người trong phòng.
Mà Nguyên Nhược vẫn nằm trên giường chưa dậy, cũng không biết đến cùng là đang suy nghĩ gì. Đến gần mười giờ, cô gọi điện cho Triệu Giản, báo cho đối phương hôm nay cô sẽ không đến cửa hàng, nhờ Triệu Giản giúp lo liệu, có việc gì thì gọi cho cô.
Nghe giọng nói của cô có chút khàn khàn, cả người có vẻ rất mệt mỏi, thêm nữa giọng điệu lại trầm thấp yếu ớt, Triệu Giản có chút lo lắng nên quan tâm hỏi qua điện thoại: "Chị chủ, chị bệnh rồi hả?"
Nguyên Nhược trở mình, vẫn là giọng điệu như cũ.
"Không có".
"Em cảm thấy hình như chị không quá thoải mái, có phải là tối hôm qua trời mưa nên cảm lạnh rồi không?"
Triệu Giản bình thường là người cà lơ phất phơ đáng ghét nhưng cậu ta vẫn là người tốt, vừa nghe có gì không đúng sẽ nhanh chóng quan tâm, không thờ ơ bỏ mặc.
Có thể là Nguyên Nhược không có tâm tư ứng phó nên cô qua loa lấy lệ mà tỏ vẻ chính mình không có chuyện gì, chỉ là mệt một chút mà thôi, hai ba câu nói liền cúp máy.
Cô quả thực có chút mệt mỏi, toàn thân kiệt quệ, nhấc người lên không nỗi, hoàn toàn không có chút khí lực nào. Có thể là tối hôm qua đến bây giờ cô ngủ không ngon, thái dương vẫn còn đau và cảm thấy choáng váng.
Cúp điện thoại, Nguyên Nhược mơ mơ màng màng siết chặt chăn bông, co ro trên giường ngủ tiếp.
Một giấc ngủ này ngủ tới hơn nửa ngày, sau khi tỉnh lại đã hơn năm giờ chiều rồi.
Sau khi ngủ một giấc dài, cô cảm thấy đầu thật choáng váng, như thể đã bị hút hết sức lực vậy. Nguyên Nhược yếu ớt ngồi dậy, mất mấy phút để tỉnh táo hơn sau đó tìm quần áo bên giường mặc vào, sau đó chậm rãi đứng dậy.
Bởi vì thực sự không thoải mái, mặc quần áo tử tế vào xong cô đứng ở trong phòng hồi lâu, nhất thời không biết làm sao, đầu óc trống rỗng, đứng yên một chỗ không biết nên đi đâu, làm gì.
Một lúc lâu, cô cáu kỉnh xoa xoa mặt, mở cửa đi ra ngoài.
Trong nhà quạnh quẽ trống vắng, phòng khách phòng bếp không có ai, trên bàn cà phê vẫn còn đặt đồ uống tối hôm qua chưa uống xong. Những chiếc ly chứa đầy đồ uống đã để qua đêm, thành ly trông thật bẩn.
Có rất nhiều thứ chất đống trên ghế sô pha, chăn màn chưa được xếp, áo khoác vương vãi, đồ ăn nhẹ chưa ăn xong, còn có mấy chiếc gối tựa lưng lăn lốc tứ tung.
Thẩm Đường là người thức dậy trước mà cũng không có thu dọn mấy cái này đã rời đi,
từ lúc đó đến giờ cũng chưa từng quay lại. Trước đây, người này trước khi rời đi sẽ dọn dẹp phòng khách sạch sẽ, không kịp thời gian thì sẽ quay lại dọn dẹp sau, nhưng lần này lại là một ngoại lệ.
Trong hơn nửa năm kể từ khi em ấy chuyển từ ký túc xá về cho đến hiện tại, Nguyên Nhược đã thích nghi với mọi thói quen sinh hoạt của Thẩm Đường, đột nhiên đối mặt với tất cả hỗn loạn, cô không kịp phản ứng, nhất thời sững sờ một chỗ.
Thẩm Đường mấy ngày nay bận bịu với đồ án tốt nghiệp, ngoại trừ việc cần gặp giảng viên mới quay về trường học thì bình thường đều ở nhà, hơn nữa gặp giảng viên cũng sẽ rất nhanh trở về. Hôm nay thì khác, em ấy đi từ sáng sớm đến bây giờ cũng không nhìn thấy bóng người.
Nguyên Nhược thu dọn tất cả những thứ chất thành đống trên ghế sô pha, thu dọn những thứ cần dọn dẹp, nên quét sạch thì quét sạch, nên bỏ đi thì bỏ đi, yên lặng mà đem tất cả mọi chuyện làm xong.
Cô không gọi hay nhắn tin cho Thẩm Đường, chỉ lấy điện thoại ra, mở khóa xem một chút rồi bình tĩnh đặt xuống, đi vào bếp nấu một tô mỳ để ăn.
Trời tối, trong nhà vẫn chỉ có một mình cô, trống rỗng và yên tĩnh.
Trước đây Nguyên Nhược cũng ở nhà một mình, chuyện này rất thường xảy ra, khi đó Thẩm Đường phải đi học nên ở lại trường luôn, một tuần, thậm chí là một tháng cũng không gặp được mấy lần, tương đương với sống một mình. Cô đã quen với việc cô đơn khi sống một mình, đối mặt với hoàn cảnh trống trải đã sớm tập mãi thành quen, nhưng không hiểu vì lý do gì trong lòng Nguyên Nhược cảm thấy rất trống rõng, như là thiếu mất một mảnh.
Cô biết chuyện gì đang xảy ra nhưng vẫn vững lòng đến cuối cùng, mặc kệ Thẩm Đường có trở về hay không, cô vẫn không hề hỏi han gì cả.
Thời gian không còn sớm, Nguyên Nhược đem đèn phía bên ngoài tắt hết, trở về phòng tắm rửa. Cô ở trong phòng tắm đổi áo ngủ, lúc cởi trang phục trên người xuống cô khẽ liếc nhìn vào gương, trong gương, sắc mặt của cô có chút tái, màu môi rất nhợt nhạt, đôi mắt đờ đẫn, mà nơi trước ngực kia có vài dấu vết nhàn nhạt.
Không tự chủ được giơ tay lên vuốt ve trước ngực, Nguyên Nhược sửng sốt một chút, môi mấp máy, rốt cuộc vẫn cảm thấy không tốt lắm.
Cô đem áo ngủ mặc vào, chỉnh lại tóc tai, đang rửa mặt được nửa chừng thì bước ra ngoài lấy điện thoại di động.
Không có ai nhắn tin đến, càng không có cuộc gọi nhỡ nào.
Cửa phòng không đóng, vừa ngẩng đầu liền là có thể nhìn thấy phòng ngủ phụ ở đối diện. Cửa phòng ngủ đóng chặt, phòng khách bên kia tối đen như mực, Thẩm Đường vẫn không thấy tăm hơi.
Theo lý thuyết thì vào thời gian này hẳn là trường học sẽ không có việc gì cả, coi như giảng viên gọi sinh viên đến văn phòng để hướng dẫn làm đồ án tốt nghiệp vào buổi tối đi chăng nữa thì bình thường cũng sẽ không trì hoãn lâu như vậy mới phải.
Đã sắp mười một giờ, vẫn không có động tĩnh gì.
Thẩm Đường vẫn còn tức giận không muốn quay lại.
Trong lòng cô biết rõ chuyện tối ngày hôm qua nghiêm trọng đến mức nào, những câu nói kia gây tổn thương như thế nào, Nguyên Nhược biết lần này em ấy giận là sự thật, nhưng cô không hối hận, cho dù có quay ngược thời gian thì cô cũng sẽ lựa chọn nói ra như vậy. Khoảng cách giữa hai người bọn họ hiện tại vẫn còn không đủ lớn, nhưng tương lai sau này sẽ không giống vậy. Thẩm Đường không thể tiếp nhận đều ở trong dự liệu của cô, đổi thành Nguyên Nhược của mười năm trước cũng không thể chấp nhận được, nhưng mà hiện thực chính là một tình thế tiến thoái lưỡng nan, không có cách nào
Do dự có nên gọi điện hỏi một chút hay không nhưng chung quy cô vẫn không gọi.
Nguyên Nhược ngồi đợi ở phòng khách, vừa xem TV vừa chờ. Trời lạnh, cô bọc chăn mỏng, hai bàn chân lộ ra ngoài đều lạnh cóng.
Trên TV đang chiếu bộ phim nội dung là gì cô cũng không quan tâm, ngay cả tên phim cũng không nhớ, tâm tư đều đặt ở phía cửa, cứ cách một hai phút lại liếc nhìn về phía bên kia rồi lại nhìn đồng hồ.
Đêm nay thực sự khó khăn, cảm giác như trôi qua rất lâu nhưng thật ra mới chỉ hơn nửa tiếng mà thôi.
Dưới lầu tiểu khu đặc biệt yên tĩnh, trước đây còn có thể nghe thấy tiếng trẻ con ồn ào, ngày hôm nay lại không nghe tiếng gì, như thể toàn bộ khu vực này đã đi đâu hết rồi, chỉ còn lại một mình Nguyên Nhược.
Nguyên Nhược ngồi không yên, đi dép lê bước đến cửa sổ sát đất bên kia, từ nơi này nhìn ra phía ngoài có thể nhìn thấy tình hình ở cổng tiểu khu nhưng mà hơi xa, cô đứng trong nhà không thấy rõ tình hình cụ thể ở cổng, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một bóng người nhỏ bé.
Đó là nhân viên bảo vệ của tiểu khu đang làm nhiệm vụ, đã khuya rồi, không ai ra ngoài cũng không có ai đi vào.
Cô bắt đầu có chút lo lắng, chần chừ một lúc rồi lại lấy điện thoại ra tìm số, định hỏi đầu dây bên kia một chút.
Đúng lúc này, có tiếng động nhẹ từ ngoài cửa truyền đến, ngay sau đó, cửa bị đẩy ra, Thẩm Đường tay xách túi từ bên ngoài đi vào.
Tay đang nhấn số của Nguyên Nhược kịp thời dừng lại, lập tức tắt màn hình điện thoại.
Vừa đi vào đã thấy cô đứng bên cửa sổ, nhưng Thẩm Đường không không nhìn thêm lần thứ hai, người này lẳng lặng thay giày, treo túi xách lên giá, ôm sách vở cùng tư liệu bước vào phòng.
Nguyên Nhược đem người gọi lại, hỏi: "Mới từ trường về sao?"
Tâm tình đối phương không rõ lắm, chỉ uhm một tiếng.
"Ăn cơm chưa?", Nguyên Nhược vẫn quan tâm hỏi.
Nhưng Thẩm Đường có vẻ không muốn nói thêm, lãnh đạm nói: "Ăn rồi".
Sau đó xoay người rời đi, bước thẳng vào phòng.
Nguyên Nhược đứng đó, nhìn người kia rời đi.
Màn đêm bên ngoài vẫn như cũ, dày đặc tăm tối phủ khắp bầu trời, không có một tia sáng.
Hai người họ đang chiến tranh lạnh, giằng co lẫn nhau, ai cũng không chịu thua.
Đạo lý ai cũng hiểu, mỗi người bọn họ đều rất rõ ràng nhưng hai người lại có quan niệm không giống nhau, U30 và U40 suy nghĩ quá khác nhau, ai cũng không phục ai, vấn đề do sự chênh lệch tuổi tác bắt đầu lộ ra.
Nguyên Nhược nghĩ muốn cho Thẩm Đường càng ngày càng tốt hơn, để em ấy có thể tiến về phía trước mà không có bất kỳ sự đắn đo nào, không cần nghĩ quá nhiều về vấn đề tình cảm. Cô hi vọng đứa nhỏ này có thể rời khỏi thành phố C, đừng như cô và Thẩm Lê, quanh đi quẩn lại một vòng lớn rồi cũng chỉ còn lại tiếc nuối.
Bởi vì cô đã đi qua những con đường kia nên cô không muốn Thẩm Đường giẫm lên vết xe đổ.
Về phần Thẩm Đường, em ấy không nghĩ mọi chuyện phức tạp như vậy, em ấy sống cho hiện tại, chỉ muốn trong lúc này đối xử thật tốt với Nguyên Nhược.
Đây chính là chênh lệch do tuổi tác mang lại, mỗi người bọn họ đều có lý lẽ riêng, không ai sai cả, chỉ là suy nghĩ và quan niệm không giống nhau mà thôi.
Nguyên Nhược quá mức thấu triệt, cô vốn không định đem Thẩm Đường đẩy ra, cũng không nghĩ muốn tách ra hoặc thế nào, mà là trong lòng cô cũng đã có sự chuẩn bị cho tương lai một ngày nào đó, xuất phát từ nguyên nhân thực tế mà cô cùng Thẩm Đường không đến được với nhau thì hai người chắc chắn sẽ phải tách ra mà thôi.
Cảm tình khá là mong manh, lúc còn trẻ đều muốn có một mối quan hệ oanh oanh liệt liệt, lâu dài và ổn định, nhưng với sự lớn lên của tuổi tác, nhiều thứ sẽ biến chất, cảm tình cũng sẽ nhạt nhòa. Cô không biết mình có thể đi được bao lâu, cho nên cô đã vô cùng lý trí mà chọn con đường đúng đắn nhất.
Thẩm Đường ở trong phòng mấy phút, đi ra tắm rửa, không lâu sau liền trở về.
Nguyên Nhược ngồi trên sô pha không nhúc nhích, cho đến khi nghe được tiếng đóng cửa vang lên lần nữa cô mới tắt TV, chần chờ một lát rồi đứng dậy trở về phòng ngủ chính.
Đêm ngủ cô không khóa cửa, nằm thẳng trên giường, suy nghĩ ngổn ngang. Phòng đối diện không có động tĩnh gì, không một tiếng vang nào cả.
Không biết lăn qua lộn lại bao nhiều lần, cuối cùng Nguyên Nhược cũng chìm vào giấc ngủ. Giấc ngủ này không đủ sâu, mặc dù không có nằm mơ nhưng cô ngủ quá nông, ban đêm nửa mê nửa tỉnh, thậm chí cô còn sinh ra ảo giác, mơ hồ cảm giác được có người nằm ở bên cạnh mình.
Nguyên Nhược sững sờ sờ soạng, nhưng mà cái gì cũng không đụng được, bên cạnh vắng vẻ, chăn bông lạnh lẽo.
Bởi vì buổi tối ngủ không được ngon giấc, ngày hôm sau tinh thần của cô tương đối kém.
Lúc tỉnh lại mới khoảng bảy giờ, nhưng không có ai ở nhà, chỉ còn lại một mình cô. Nếu không phải cô tận mắt nhìn thấy Thẩm Đường vào nhà ngày hôm qua thì cô sẽ nghĩ việc người bên kia trở về nhà là ảo giác của chính mình.
Ở nhà náo loạn như vậy, nhưng ở tiệm bánh cũng không có chuyện gì xảy ra, ba nhân viên cũng không biết chuyện gì, không ai biết cô và Thẩm Đường đang cãi nhau.
Buổi sáng vẫn là ca của tiểu Trần, cô gái nhỏ nghe Triệu Giản nói rằng Nguyên Nhược không được khỏe nên ngay khi Nguyên Nhược đến, tiểu Trần đã khéo léo rót một cốc nước nóng đưa qua, nhẹ nhàng dặn dò: "Chị chủ, uống chút nước nóng đi, có lẽ sẽ thoải mái hơn đó".
Khí sắc của Nguyên Nhược vẫn không được tốt lắm, nhưng bất quá vẫn nói tiếng cám ơn.
Thấy sắc mặt cô tương đối kém, tiểu Trần quan tâm hỏi: "Chị có muốn nghỉ ngơi thêm một ngày nữa không? Hai ngày nay trong cửa hàng không bận lắm, đã có tụi em ở đây rồi, tụi em có thể xử lý được".
Nguyên Nhược không quá để ý, chỉ nói: "Không sao đâu".
Cô không muốn nói chuyện, càng không muốn nói về bất cứ điều gì khác, hàn huyên hai câu liền bận rộn công việc của riêng mình.
Kỷ Hi Hòa đang ở trong phòng nướng bánh, vô cùng chịu thương chịu khó mà bận bịu tới lui, nhìn dáng vẻ có lẽ đã đến cửa hàng tương đối sớm.
Nguyên Nhược phờ phạc mà chào Kỷ Hi Hòa, em ấy lại dịu dàng mà cười chào: "Chị chủ".
Cô đáp lại và thay trang phục, đeo găng tay vào.
Diện tích phòng bếp không lớn, hai người ở bên trong bận rộn vòng tới vòng lui, thỉnh thoảng còn có thể đụng trúng nhau. Nguyên Nhược thân ở phòng bếp nhưng đầu óc lại bay loạn ở nơi nào, ngồi trước lò nướng thất thần dẫn đến không nắm rõ thời gian, cả một mẻ bánh trong lò đã bị hỏng hoàn toàn.
Kỷ Hi Hòa nhìn thấu cô có gì đó không ổn, nhưng em ấy không hỏi một lời, chỉ làm những gì cần phải làm.
Sau khi nướng hư mẻ bánh, Nguyên Nhược hơi hơi bình tĩnh lại một chút, không để lộ cảm xúc quá nhiều, cô đi ra ngoài đứng vài phút, sau khi thu thập tâm tình lại rồi mới quay vào.
Đại khái là muốn phân tán tinh lực, không nghĩ đến những thứ lộn xộn đó nữa nên sau khi đi vào cô liền tìm đề tài bắt đầu tán gẫu với Kỷ Hi Hòa, không còn lầm lì ít nói như lúc nãy.
Kỷ Hi Hòa vẫn rất hiểu chuyện, biết trong lòng cô có việc gì đó, em ấy sẽ tìm chủ đề khác để nói, không làm cho bầu không khí trở nên khó xử.
Nguyên Nhược tĩnh tâm lại một chút, đột nhiên hỏi tới Hạ Minh Viễn.
Vừa nghe đến cái tên này, Kỷ Hi Hòa liền dừng lại, vẻ mặt trở nên thất thần, có gì đó trở nên hơi không đúng, thoạt nhìn là biết đã có chuyện xảy ra.
Có điều Kỷ Hi Hòa đã hồi phục nhanh chóng, giả vờ như không có chuyện gì mà nói: "Cậu ấy đang làm đồ án tốt nghiệp, gần đây khá là bận. Chờ qua trận này, không chừng là sẽ đến thành phố bên cạnh để xem xét một chút".
Nguyên Nhược tinh tường nắm bắt được những thay đổi của em ấy, đoán được hai người này có thể là đã xảy ra vấn đề, liền thức thời không hỏi nhiều, quay sang nói sang chuyện khác.
Cô vô tình hay cố ý hỏi: "Tiếp theo em có tính toán gì?"
Kỷ Hi Hòa ngẩn ra, suy nghĩ một chút, mỉm cười nói: "Còn có thể tính thế nào nữa chị, thật vất vả mới tìm được một công việc phù hợp ở cửa hàng của chị, có thể theo chị học hỏi, em nhất định sẽ ở lại nơi này, trong thời gian ngắn trước mắt sẽ không có kế hoạch gì khác cả".
"Lương tôi trả tương đối thấp, đãi ngộ cũng tương tự mấy nơi khác", Nguyên Nhược nói, tận lực uyển chuyển hơn, "Cửa hàng này chỉ có thể lớn từng này, sau này có thể em sẽ có một lối đi tốt hơn mà, đừng đem bản thân vây ở chỗ này như vậy. Tầm nhìn hãy nhìn xa ra hơn một chút"
Ý tứ của những lời này khá sâu, xem như là đang uyển chuyển mà an ủi đối phương. Nguyên Nhược biết Kỷ Hi Hòa có chút tự ti, trình độ học vấn đã khiến Kỷ Hi Hòa khó có thể bước ra một bước kia, lại không dám chấp nhận sự tốt đẹp của Hạ Minh Viễn. Con người ấy mà, khi gặp vấn đề tình cảm thì ít nhiều gì cũng sẽ sinh ra tâm lý như vậy, nhưng chỉ bởi vì lý do này mà bỏ qua một đoạn tình duyên tốt đẹp thì sẽ thật đáng tiếc.
Kỷ Hi Hòa rất tốt, tuy học vấn kém Hạ Minh Viễn khá xa nhưng những mặt khác lại không tệ. Nguyên Nhược nắm lấy điểm này mà nói, chính là muốn khuyên đối phương tự tin lên một chút, đừng giới hạn suy nghĩ của mình ở hiện tại.
Nhưng Kỷ Hi Hòa rõ ràng là không nghe, cũng không có phản ứng gì nhiều khi nghe thấy lời này, cúi đầu không nói một lời mà làm việc của mình.
Nguyên Nhược cũng không tiện nói thêm nữa, có một số việc không cách nào khiến người khác cảm thông theo mình, người ngoài cuộc thì lúc nào cũng nói chuyện ra rất dễ dàng nhưng đối với người trong cuộc mà nói thì khó vô cùng, làm sao có thể dễ dàng như vậy được.
Ở trong cửa hàng bận bịu nên thời gian trôi qua cũng nhanh, buổi chiều Triệu Giản lại đây thay ca mang theo một đống đồ ăn. Cậu ta đến rất sớm, so với thường lệ sớm hơn hai tiếng đồng hồ, mang theo một thùng canh bổ dưỡng, vừa bước vào cửa đã mời mọi người ăn canh.
Cậu ta đặc biệt bưng cho Nguyên Nhược hai tô, cười hì hì nói: "Chị chủ, sắc mặt chị kém như thế, mau uống nhiều một chút đi".
Vì hai tô canh này mà Nguyên Nhược không ăn cơm tối nỗi, cô ăn không vô cái gì khác, cũng không đói bụng, về đến nhà liền lăn ra giường.
Đêm nay so với ngày hôm qua cũng không khác mấy, Thẩm Đường đến gần mười một giờ mới về nhà, mà cô cũng rất khuya mới ngủ, hai bên đều không có giao lưu gì, không nói một lời.
Ban đêm Nguyên Nhược tỉnh lại một lần, người ở phòng đối diện bên kia cũng đã tới.
Cửa không khóa, xoa tay nắm một cái là có thể vào.
Ngăn kéo được mở ra, kêu sột soạt một lúc.
Nguyên Nhược co chân ôm lấy đối phương, ôm lấy vai người kia, kìm lòng không đặng mà ngẩng cổ lên.
Thẩm Đường sờ sờ mặt của cô, nhẹ giọng hỏi: "Thật sự cam lòng sao?"