Tác phẩm: Độc Chiếm Nàng - 独占 (Tên cũ: Tận Tình)

Tác giả: Thảo Tửu Đích Khiếu Hoa Tử - 讨酒的叫花子

Editor: Thượng Chi Phong

Chương 21: Minh mục trương đảm (*)

(*) Trắng trợn táo bạo, không kiêng nể gì

Tóc Thẩm Đường quá dài, một ít sợi tóc bị mắc vào dây treo áo bơi mỏng manh trên cổ.

Dẫn người đến trong góc, Nguyên Nhược giúp vén mái tóc rối tung trên cổ xuống.

Góc khuất hẻo lánh, nhưng cách đó không xa có những người khác đang vui đùa.

Thẩm Đường mặc đồ này rất là gợi cảm, hai dây đai áo mỏng manh ôm sát trên eo nối liền với quần bơi càng làm tôn lên phần eo và bụng. Cô ấy đi chân trần trên mặt đất một lúc, ngón chân tròn trịa có chút bẩn, nhưng mu bàn chân trắng nõn, mắt cá chân tinh xảo. (*)

(*) Chắc đây là kiểu đồ bơi của TĐ

Nguyên Nhược hạ thấp tầm mắt liếc nhìn nhìn, trong lúc lơ đãng phát hiện mắt cá chân người này có hình xăm.

Nó là một bông hoa cát cánh, không màu, thanh lịch mà sinh trưởng gần mắt cá chân. (*)

(*) Hoa cát cánh, xăm cổ chân bao đẹp huhu

"Em xăm khi nào?", cô nhẹ giọng hỏi.

"Đã gần một tháng", Thẩm Đường nói thật.

Lâu như vậy rồi, Nguyên Nhược hoàn toàn không nhận ra được. Cô dừng lại một chút, tiếp tục vén tóc.

Thẩm Đường bỗng nhiên nói: "Dạo gần đây chị đều tránh mặt em".

Giọng điệu khẳng định, âm thanh rất nhẹ.

Động tác tay Nguyên Nhược dừng một chút, một lúc sau mới trở lại bình thường. Sợi tóc bị rối có chút khó gỡ, quá dùng sức sẽ kéo trúng da đầu đối phương nên chỉ có thể làm từ từ.

Cô khép hờ đôi môi, một lúc sau, cô giống như không để ý nói: "Không có".

"Triệu Giản nói gần đây cửa hàng không bận, không có gì để làm", Thẩm Đường nói thẳng.

"Đó là cậu ta", Nguyên Nhược đáp, "Cậu ta có hôm nào bận đâu?"

Đối phương không nói gì.

Nơi này tương đối khuất, phía trước có mấy cây cổ thụ cành lá rậm rạp, bao quanh là những cây ô rô xanh, về phía trước một chút có đặt hai cái ghế nằm. Vốn dĩ trên mỗi ghế đều có người nằm, cả hai đều đang lười biếng tắm nắng, nhưng trong lúc hai người các cô nói chuyện, hai người phụ nữ nằm trên ghế kia đã rúc vào nhau thân mật, hành vi vô cùng táo bạo.

Có thể là do ảnh hưởng từ xu hướng tính dục của bản thân nên trong vòng bạn bè của Nguyên Nhược có không ít người giống cô, ví như hai người phụ nữ này, họ không phải là người yêu của nhau, bình thường quan hệ của hai người họ cũng không có gì đặc biệt nhưng mấy ly rượu vào bụng rồi nói chuyện thêm một chút liền nảy sinh tình ý như lửa cháy lan ra đồng cỏ, tạo thành một ngọn lửa lớn không thể nào dập tắt.

Một số người bạn có quan niệm cởi mở và thẳng thắn hơn, chỉ cần song phương đều có ý đó thì sẽ không cố tình giữ khoảng cách nữa, thử một chút cũng không phải là một ý kiến ​​tồi.

Nguyên Nhược không được tự nhiên lắm, kéo người trước mặt quay đầu sang hướng khác, không cho Thẩm Đường nhìn thấy bên kia.

"Đừng luôn xem em là đứa trẻ", Thẩm Đường trầm giọng nói, không cảm kích trước ý tốt này.

Nguyên Nhược không nói gì, tiếp tục gỡ tóc rối, mãi đến tận khi xong xuôi mới mở miệng nói: "Nhìn chằm chằm người ta như vậy rất không phải phép, họ sẽ phát hiện".

"Họ cũng đâu làm cái gì".

Hai người phụ nữ chỉ đang ôm nhau mà thôi, hành vi nhìn có vẻ ám muội nhưng thật ra hôn cũng không có hôn một cái, xác thực là không có gì quá đáng hay cấm kỵ cả.

Nguyên Nhược không tiếp tục tranh luận, sửa lại dây áo nơi thắt lưng người kia xong thì để tay xuống.

"Được rồi, có thể xoay lại".

Thẩm Đường xoay người, đối mặt với cô.

Có lẽ là do hoàn cảnh, lúc trước ở trong hồ bơi Nguyên Nhược vẫn không có cảm giác gì mà giờ người này đột nhiên quay người lại, thẳng tắp trực diện với cô, cô không tự chủ được dời ánh mắt đi chỗ khác, không nhìn loạn.

Thẩm Đường để ý từng cử động của cô vào trong mắt, đưa tay lên gạt đi mớ tóc rối trước mặt cô, đầu ngón tay dính nước vô tình chạm vào một bên mặt, lướt qua trên tai.

Ngày hôm nay không nóng nhưng bầu trời sáng sủa, bởi vì ở gần nên có thể nhìn thấy rõ ràng những sợi lông tơ trên tai Nguyên Nhược.

Có lẽ là do nước hơi lạnh, trong lòng cô căng thẳng, lập tức chặn tay Thẩm Đường lại, giả vờ như cái gì cũng không cảm nhận được.

"Chúng ta đi ra ngoài trước đi, đám người Vân Xảo còn đang chờ".

Thẩm Đường ngoảnh mặt làm ngơ, lấy đầu ngón tay lau lỗ tai cho cô.

Nguyên Nhược toàn thân cứng đờ, lập tức muốn né tránh.

"Đừng nhúc nhích," Thẩm Đường nói, hơi hạ eo lại gần cô hơn, "Có cái gì dính trên đó, em lau cho chị".

Nguyên Nhược theo bản năng bất động, eo lưng thẳng tắp đứng ở nơi đó, cứng ngắc hỏi: "Cái gì?"

"Không biết".

"Tự chị lau, đến nhà vệ sinh xem là được".

Tuy nhiên Thẩm Đường đã đưa tay còn lại lên và ấn vào vai cô để giữ cho cô không rời đi, rồi tiến lại gần hơn.

Quả thực có thứ gì đó trên vành tai, nhưng không phải thứ gì đó dính lên mà chỉ là vùng da khô bình thường mà thôi. Nhìn xa thấy không rõ lắm và cũng không tạo sự chú ý, dùng khăn lông nóng chườm lên một lát sau đó xoa xoa là sẽ hết.

Nguyên Nhược không biết đến cùng là mình đang làm gì, chỉ cảm thấy người này dùng móng tay nhẹ nhàng cào cào mấy cái cùng với hơi thở ấm áp phả vào, cô bất giác mím môi, tim đập thình thịch khác thường. Không đợi bên kia làm xong đã muốn xông đi.

Nhưng mà Thẩm Đường biết được cô định làm gì nên đã hành động trước một bước, một cái liền bắt được cổ tay cô.

"Còn chút nữa, chị chờ tí".

Thẩm Đường có chút hung hăng nhưng sẽ không khiến người ta cảm thấy khó chịu, động tác em ấy nhẹ nhàng, ngay cả giọng điệu cũng dịu dàng. Em ấy không làm gì khác, rất nhanh đã đứng thẳng dậy, nhưng vẫn nắm lấy cổ tay Nguyên Nhược.

Nguyên Nhược do dự một chút nhưng cũng tránh ra, rút ​​tay làm như không có chuyện gì xảy ra, sau đó vén tóc ra sau tai.

Gió hướng về bên này thổi, đột nhiên có chút lạnh.

Cô thậm chí không thèm nhìn người trước mặt, khô khốc nói: "Được rồi".

Hai người rời đi đã lâu, trên chiếu bài ba mất một, Chu Vân Xảo chờ đến mỏi mòn mà gọi tìm hai người.

Nguyên Nhược xoay người rời đi, nhưng Thẩm Đường không đi theo, đứng tại chỗ nhìn bóng lưng của cô.

Hai người phụ nữ trên chiếc ghế nằm vẫn còn đó, họ đã vượt qua tầng ràng buộc kia mà hôn nhau thân mật, một trong hai người phụ nữ đang cười và ngã vào vòng tay của người kia, so với những cặp đôi có mặt ở đây còn thân mật hơn.

Thẩm Đường hướng về nơi đó nhìn một cái sau đó đi ra ngoài.

Trong bể bơi, bởi vì Nguyên Nhược đến muộn, Chu Vân Xảo đã nói đùa vài câu, chờ khi Nguyên Nhược xuống nước liền đưa cho cô một ly rượu, thuận miệng hỏi: "Tiểu Đường đâu rồi, không phải đi chung với cậu hả, sao không lại đây?"

Nguyên Nhược quay lại vị trí ban đầu, "Em ấy ở đằng sau, chắc chút nữa tới".

Chu Vân Xảo không hỏi nhiều, lập tức chia bài nhanh chóng chơi.

Vận may của Nguyên Nhược không được tốt cho lắm, đi ra khỏi bể bơi một lần rồi quay lại mà thua liên tiếp mấy ván liền, tiền thắng được lúc trước hết sạch mà còn phải bỏ vốn vô mấy trăm đồng. Ba người còn lại ít nhiều gì cũng có thắng, chỉ có một mình cô là thua sấp mặt.

Bạn chơi bài ngồi đối diện cười: "Nguyên Nhược, cô có chuyện gì vậy nha, một ván cũng không thắng được, cố ý nhường đúng hông?"

Nguyên Nhược thậm chí còn không biết mình bị làm sao, cô đột nhiên không thể nhớ bài, nhưng cô không quan tâm lắm đến chuyện thắng thua, cười theo mọi người, nói: "Không nhường, tại bài tui xấu quá".

Chu Vân Xảo là người thắng nhiều nhất, vừa nghe lời này liền mặt mày cong cong, vội vàng chia bài lần nữa, "Ván nữa nào, nhân lúc vận may của Nguyên Nhược không tốt lắm nhanh lấy lại những gì cô ấy đã thắng chúng ta".

Hai người khác đều cười, nghiễm nhiên là rất vui vẻ.

Trong lúc các cô nói chuyện, Thẩm Đường chậm rãi đi về phía này, Nguyên Nhược chú ý tới nhưng không có quay lại nhìn.

Không lâu sau, cô lại thua mất.

Sau khi mặt trời lặn, nhiệt độ giảm dần, dù trời chưa tối hẳn nhưng nước cũng trở nên lạnh dần. Khương Vân cùng bạn gái Lục Niệm Chi ở phía bên kia sân đặt hai vỉ nướng, mấy người Hà Dư giúp mang rượu cùng đồ uống đến đó, những người trong hồ bơi lần lượt ra ngoài để đi ăn hoặc giúp đỡ này nọ.

Chu Vân Xảo và những người khác cũng đi qua, sau khi đánh bài dưới nước lâu như vậy, họ đã quá mệt mỏi, vì vậy họ cần phải đi lên để kiếm gì lấp đầy bụng.

Nguyên Nhược không đi, Thẩm Đường cũng không đi.

Trong bể bơi còn lại một ít người, tản mác khắp nơi.

Chạng vạng gió hơi mạnh, thổi từng đợt từng đợt, nước trong hồ lăn tăn, lắc lư thành những vòng tròn.

Nguyên Nhược ngồi ở bên bờ lặng lẽ nhìn về phía xa, bầu trời và mặt đất hòa vào làm một cùng với những tòa nhà ở phía xa xa tạo thành một đường chân trời, từng đám mây trôi lửng lờ, cả bầu trời đều nhìn thật trong lành, thanh tĩnh.

Duỗi hai chân xuống nước mà khẽ động, tiếng nước khe khẽ vang lên.

Cô chống hai tay ra sau, nhìn hồ bơi phía đối diện.

Thẩm Đường đang bơi trong đó, chập trùng lên xuống, một lúc lặn xuống, một lúc lại nổi lên, hai chân thon dài khua, vòng eo thon và săn chắc rất dễ thấy.

Bơi mệt em ấy dựa vào thành bể nghỉ ngơi trong một hai phút rồi lại tiếp tục trượt xuống nước.

Nguyên Nhược vẫn ngồi ở bên bờ nhìn, chỉ chốc lát sau nhặt một bao thuốc lá dành cho phụ nữ.

Hộp thuốc lá này của người khác để đó không lấy đi, bật lửa đều đặt ở bên cạnh.

Nguyên Nhược không thích hút thuốc, bình thường cũng rất ít khi đụng đến thứ này, nhưng lúc này lại kìm lòng không đặng mở bao thuốc lấy ra châm một điếu. Hút một hơi, cô vẫn nhìn Thẩm Đường bơi trong nước, cổ họng có chút khô khốc.

Vị thuốc không nặng, là mùi bạc hà thanh mát, khi hút vào miệng thấy mát lạnh. Đã lâu rồi Nguyên Nhược mới hút lại thứ này, Nguyên Nhược có chút không thích ứng không thích ứng được.

Thẩm Đường bơi hướng về bên này, sắp tới nơi thì đột nhiên trồi khỏi mặt nước.

Nguyên Nhược chuyển điếu thuốc sang tay khác, quay đầu nhìn người này, nhẹ giọng nói: "Tránh chị xa chút, coi chừng ám mùi".

Thẩm Đường chống tay trên bờ, lau nước trên mặt.

"Chưa từng thấy chị hút thuốc. Sao vậy, tâm trạng không tốt?"

"Không có gì đâu." Nguyên Nhược nói, cụp mắt nhìn xuống nhưng không nói ra điều cô muốn nói.

Một người khác rời khỏi hồ bơi và lên bờ, lần lượt từng người một, Hà Dư và những người khác bảo họ nhanh lên, mọi người cũng đáp lại mà qua bên kia. Không tới hai phút nơi này chỉ còn sót lại hai người bọn cô.

Nguyên Nhược không nói gì, Thẩm Đường chỉ yên lặng nằm nhoài một bên, cũng không phiền chán.

Điếu thuốc cháy nhanh chóng, không bao lâu đã đốt được một nửa.

Nguyên Nhược không hút nhiều, Thẩm Đường vừa qua đây cô liền không còn hứng thú hút, cố gắng hết sức để không chạm vào nó. Nghe được bên kia gọi, cô đưa tay vuốt mái tóc ướt đẫm bên gáy Thẩm Đường, nhẹ giọng nói: "Lên đi, ra ngoài ăn chút gì trước".

Nói rồi, bản thân cũng định đứng lên.

Nhưng người bên cạnh lúc này đã tóm lấy cô, cô còn chưa kịp phản ứng lại thì đã cướp nửa điếu thuốc còn lại trong tay cô.

Thẩm Đường tay vẫn còn ướt đẫm nước.

Ngay trước mặt Nguyên Nhược, người này ngang nhiên nhét điếu thuốc mảnh mai vào miệng, cong nhẹ đầu lưỡi, dùng đôi môi hồng hào ngậm lấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play