Tác phẩm: Độc Chiếm Nàng - 独占她 (Tên cũ: Tận Tình)
Tác giả: Thảo Tửu Đích Khiếu Hoa Tử - 讨酒的叫花子
Editor: Thượng Chi Phong
Chương 11: Mơ hồ
Đèn nê-ông lập lòe trên đường phố, phía xa sáng rực ánh đèn, hoàn toàn khác biệt với tiểu khu nơi này. Vào ban đêm, các tòa nhà cao tầng gió rất mạnh, nhưng sức nóng không bao giờ có thể thổi bay được, nhiệt độ như thiêu đốt quanh quẩn, cả người đều bị độ nóng bao trùm.
Thẩm Đường đứng dậy đi lấy nước.
Nguyên Nhược cầm khăn khô bên cạnh muốn lau eo với lưng nhưng chưa kịp chạm vào, cô đã nhận ra đây là khăn mà Thẩm Đường hay dùng, bất giác, cô siết chặt tay, lại đặt khăn xuống rồi đứng dậy đi lấy khăn của mình.
Mùa hè ở thành phố C mà không bật điều hòa thì thật là kinh khủng, chỉ đứng thôi mà đã không ngừng ra mồ hôi, nóng nực chết được.
Nguyên Nhược vô thức nhìn sang chỗ khác, phát hiện áo thể thao màu xám của Thẩm Đường đã bị ướt đẫm một mảng lớn, một chòm tóc dính vào tấm lưng trơn bóng rất dễ thấy. Nhìn bộ quần áo này, cô liền biết Thẩm Đường đi ra ngoài làm cái gì, suy nghĩ một chút, cô vờ như vô ý hỏi: "Tối nay không phải đi liên hoan hả? Sao sớm vậy em đã về rồi?"
Cô về đến nhà cũng chỉ khoảng chín giờ, hiển nhiên là người này đã về sớm hơn, tụ họp bạn bè lẽ ra không kết thúc sớm như vậy mới phải.
Thẩm Đường đi tới, cầm ly nước đưa cho cô.
"Ngày mai có người muốn rời trường học nên cơm nước xong xuôi thì tan".
Dù sao cũng đã thi xong, mọi người cũng lần lượt về nhà hết, hết tuần này thì nhà trường sẽ kiểm tra lần lượt, sinh viên nào chưa xin ở lại trường trong kỳ nghỉ sẽ phải rời đi.
Đại học C có một quy định rất nghiêm ngặt, ở một số phương diện thì biện pháp quản chế khá là gắt gao.
Nguyên Nhược cầm ly, liếc nhìn đồng hồ treo trên tường, thời gian không còn sớm.
Cô tùy ý nói một vài chuyện khác, đều là về việc học, không đề cập đến bất cứ điều gì khác.
Cuối cùng, cô phất phất tóc và dặn dò: "Em nhanh đi tắm đi, đã đến giờ đi ngủ rồi."
Thẩm Đường đáp lại, biểu hiện ung dung bình thường.
Sau khi chuyện ban sáng qua đi, một số việc không nên nhắc đến nữa.
Đến ngày mai máy điều hòa mới được lắp, đêm nay Thẩm Đường ngủ ở phòng khách, bật điều hòa giữa phòng lên, hơi lạnh phả ra, khắp nơi đều trở nên mát mẻ.
Nguyên Nhược sau khi tắm xong đi ra ngoài xem xét, nhìn thấy Thẩm Đường đang ngồi trên sô pha nghịch máy tính bảng, TV đang mở, cô suy nghĩ một chút liền xoay người đi vào phòng.
Trước đây, cô ấy sẽ xem TV một lúc rồi mới đi ngủ, nhưng hôm nay thì ngoại lệ.
Đêm nay Nguyên Nhược không bị mất ngủ, có lẽ là do tối hôm trước ngủ quá ít, bây giờ đầu dính vào gối liền cảm thấy buồn ngủ, làm một giấc là đến hừng đông luôn.
Ngày hôm sau trời vẫn nắng nóng, còn chưa kịp rời giường thì nắng đã chói chang rồi. Ánh nắng chiếu rọi xen vào kẽ lá xanh thẵm của hàng cây bên đường, thùng rác ở góc đường đều bị nắng chiếu tới lộ đầy những mảng đen bẩn thỉu.
Vì hôm nay thợ lắp máy điều hòa sẽ đến đây, Thẩm Đường phải ở nhà không thể theo cô đi đến cửa tiệm nên Nguyên Nhược một mình lái xe đến đó.
Đến đường phía đông làng đại học, tiểu Trần đã vào ca sáng, vừa nhìn thấy cô bước vào cửa tiệm liền mặt mày cong cong chào hỏi. Các trường học quanh đây đều chính thức bước vào kỳ nghỉ, cửa tiệm buôn bán ế ẩm, từ khi mở cửa đến giờ cũng không có nhiều khách, doanh thu thê thảm.
Kinh doanh buôn bán quanh trường học là như vậy, có sinh viên mới buôn bán được, đến ngày nghỉ lễ thì nhiều hàng quán trên phố này đều đóng cửa tạm thời hơn một tháng.
Ít người kiếm được ít hơn, thậm chí còn phải chi trả ngược lại tiền nguyên vật liệu và lương cho nhân viên nên không có nhiều cửa hàng mở cửa trong kỳ nghỉ hay dịp lễ, cửa tiệm bánh ngọt cũng đang miễn cưỡng chống đỡ.
Nguyên Nhược ở trong cửa tiệm cả buổi sáng, nhưng không có bao nhiêu bánh được bán ra, buổi chiều, Triệu Giản đến thay ca, giúp thu dọn một số bánh mì sắp hết hạn sử dụng.
Sau một ngày dài thực sự không có nhiều việc để làm, chỉ lắc lư qua lại để cho ngày trôi qua.
Lúc muộn hơn, Nguyên Nhược định lái xe về sớm, nhưng chị Văn tới, đặc biệt đến báo cho cô biết có người muốn bàn chuyện hợp tác làm ăn lâu dài với cô.
"Có chuyện gì vậy?", Nguyên Nhược hỏi.
"Khương Vân tìm được cho em đó", chị Văn cười nói, "Chẳng phải công ty họ có đãi ngộ rất tốt sao, trà chiều này nọ đều có, gần đây họ muốn đổi khẩu vị, đang tìm tiệm bánh ngọt và đồ tráng miệng, em ấy nhìn thấy đây là cơ hội tốt nên muốn bàn bạc với em".
Khương Vân, bạn chung của họ, có mối quan hệ thân thiết với Nguyên Nhược, những tháng ngày khổ sở buồn bã kia, cô ấy đã giúp đỡ Nguyên Nhược rất nhiều. Cô ấy bây giờ đang làm việc trong tập đoàn ô tô Bồi Thịnh, mấy năm gần đây làm ăn phát đạt, tình duyên và sự nghiệp đều thuận lợi, so với chị Văn còn tốt hơn.
Cô ấy vẫn rất có lòng, loại chuyện vụn vặt thế này không cần phiền đến giám đốc bộ phận thiết kế như cô ấy quản nhưng cổ nghĩ Nguyên Nhược mở cửa tiệm cũng không dễ dàng nên giúp được gì thì giúp.
Nguyên Nhược có chút xấu hổ, ngoại trừ lần trước gặp nhau ở biệt thự cho thuê hôm đó, đã rất lâu rồi cô không cùng nhóm Khương Vân tụ hội.
Chị Văn giải thích: "Chị chỉ nghe em ấy đề cập đến chuyện này khi đang nói chuyện điện thoại. Tình cờ chị đến đây có việc, nhớ tới nên nói với em một tiếng. Chắc em ấy sẽ liên lạc sau với em".
"Dạ, em sẽ nói chuyện với cậu ấy sau", Nguyên Nhược đáp và hỏi chị Văn đến đây làm gì.
"Chồng chị có đặt chỗ ăn món Nhật ở đây, tối nay đi ăn nên sao chị không tới được. Anh ấy phải tăng ca nên chắc hơn một tiếng nữa mới có thể tới, chị liền tới chỗ em ngồi chơi một chút", chị Văn nói, trên mặt đầy ý cười.
Nguyên Nhược cũng cười, nói sang chuyện khác rồi mời chị Văn vào trong ngồi.
Trò chuyện được nửa chừng thì chị Văn hỏi thăm Thẩm Đường.
"Hôm nay em ấy ở nhà, không đến được", Nguyên Nhược giải thích lý do, "Ở nhà có thể tập trung ôn tập, ở đây không tiện".
Chị Văn không hiểu biết nhiều về Thẩm Đường nhưng ấn tượng đối với em ấy rất tốt, vì vậy chị ấy không khỏi hỏi thăm thêm vài câu, khi nghe Nguyên Nhược nói rằng Thẩm Đường sẽ tham gia kỳ thi tuyển sinh thạc sĩ thì nghi hoặc, kết quả học tập của em ấy tốt như vậy không phải là sẽ được tuyển thẳng sao?
"Hồi trung học em ấy bị bệnh nên bị lỡ dỡ một năm, không đủ điều kiện", Nguyên Nhược nói.
Chị Văn mỉm cười nói: "Em ấy nhất định sẽ thi đậu, không thành vấn đề đâu".
Chủ đề trò chuyện vẫn xoay quanh Thẩm Đường, nói ba câu thì hai câu đã bàn chuyện của người này. Nguyên Nhược dần dần không nói nên lời, không biết phải nói thế nào, trong lòng cô luôn có một cảm giác kỳ lạ, cô đã từng cảm thấy vui mừng, có cảm giác thành công khi nhắc tới Thẩm Đường nhưng lần này thì không có, cô không thể nói được là kỳ quái chỗ nào.
Cô thực sự không muốn nói về chuyện này nữa, nhưng rốt cuộc cô cũng không đổi chủ đề.
Chị Văn cảm khái nói: "Đứa nhỏ đó thật là tốt. Bốn năm trước chị còn phản đối việc em thu nhận giúp đỡ em ấy, bây giờ nhìn lại thấy tốt vô cùng, cũng rất biết chăm sóc em, không uổng công nuôi dưỡng em ấy".
Nguyên Nhược không đáp lại, không biết nên nói như thế nào.
Kỳ thực Thẩm Đường vẫn luôn tự lập, cô chỉ cần chi trả một ít tiền mà thôi, có chỗ nào là nuôi dưỡng đâu chứ.
Chị Văn đi rồi, trong cửa hàng chỉ còn lại cô và Triệu Giản.
Khi cô thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi, Triệu Giản lại hỏi về Thẩm Đường. Nguyên Nhược dừng một chút, không có trả lời, vờ như không nghe thấy, đẩy cửa đi ra ngoài, trực tiếp lái xe về nhà.
Phòng ngủ phụ đã lắp điều hòa mới, Thẩm Đường đang ở trong bếp nấu ăn.
Nguyên Nhược vừa thay giày vừa quay đầu nhìn sang, sau đó thu lại ánh mắt đi làm việc khác.
Bữa tối khá phong phú, có bốn món mặn một món canh, đều là Thẩm Đường nấu.
Ngồi vào bàn ăn cơm, hai người cũng không có gì nhiều để nói, đa số thời điểm đều là Thẩm Đường hỏi, Nguyên Nhược có chút bồn chồn.
Hơn mười giờ, bạn tốt Khương Vân gọi điện thoại đến, báo cho cô sự việc chị Văn nói, tất nhiên là Nguyên Nhược đồng ý.
Loại hợp tác lâu dài này cần phải ký hợp đồng, hai ngày nữa Nguyên Nhược phải đến tập đoàn ô tô Bồi Thịnh một chuyến.
Những ngày sau đó trở nên rất bận rộn, mặc dù mấy loại bánh Bồi Thịnh đặt không coi là nhiều nhưng trong tiệm chỉ có một mình Nguyên Nhược chế biến nên ngày nào cũng làm rất nhiều bánh với bánh, như vậy có chút mệt mỏi.
Tháng ngày trôi qua thật phong phú, Nguyên Nhược dần dần quên bén mất những chuyện cảm thấy kỳ quái trước đây, không còn bận tâm về những chuyện đó nữa.
Trong khoảng thời gian này, Thẩm Đường đi ra ngoài hai ngày để tham gia cuộc thi ở thành phố bên cạnh.
Chia ly khiến những ám muội như có như không dần tan biến, mọi thứ dường như trở lại bình thường khi gặp lại nhau.
Buổi tối họ về nhà nấu cơm, Thẩm Đường vẫn nhữ cũ vào bếp giúp, hai người nói chuyện phiếm một hồi, Nguyên Nhược hỏi về cuộc thi, Thẩm Đường trả lời: "Trước đó là do cố vấn giới thiệu cho em, cũng là cuộc thi khá quan trọng, đạt được giải thưởng có thể ghi trên CV".
Nguyên Nhược khuấy cháo đặc trong nồi, nhẹ giọng hỏi: "Còn hơn một tháng, kế hoạch sau đó của em là gì?"
"Ôn tập, đi ra ngoài vài chuyến", Thẩm Đường nói, "Có chuyện gì khác nữa thì để xem thế nào".
Người này từ trước đến giờ tính tự lập cao, Nguyên Nhược không cần lo lắng, chỉ là tùy tiện hỏi thôi.
.
.
Tháng bảy rất nhanh trôi qua, sau đó nghênh đón một tháng tám còn khó khăn hơn. Nhiệt độ cao liên tục trong nhiều ngày khiến toàn bộ thành phố C như một cái lò lửa, khí hậu nóng ẩm phương nam khiến người ta khó chịu, không có điều hòa liền làm cho người ta không thoải mái.
Người hay đi ngủ sớm dậy sớm như Nguyên Nhược cũng nằm ở trên giường không dậy nổi, toàn thân trống rỗng.
Cô không thích mặc đồ ngủ hay váy ngủ, toàn thân trên dưới chỉ mặc chiếc quần đùi ngắn ngủn, đôi chân dài thẳng tắp trắng nõn, mái tóc xõa tung. Cô trở mình, lộ ra vòng eo trắng nhỏ, dáng hơi co lại.
Sau khi nằm im lặng hồi lâu, cô ngồi dậy.
Hiếm khi xảy ra trường hợp thế này, thường ngày cô tỉnh giấc rồi sẽ rời giường ngay thay vì nằm trên giường một cách lười nhác như vậy.
Một lát sau cô vào phòng tắm tắm rửa.
Nước hơi nóng.
Nguyên Nhược không thể không nghĩ về cơn ác mộng kỳ lạ đêm đó, nhưng dù cố nhớ thì cũng không nhớ rõ được, chỉ còn lại những mảng mơ hồ.
Dùng nước nóng đánh răng, cô mím chặt đôi môi đỏ mọng, không khỏi hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại tâm trạng bất an.
Không mất nhiều thời gian để tắm vào mùa hè, chỉ hai ba phút là có thể xong.
Nguyên Nhược tùy ý lau người, bật công tắc, tâm tư hỗn loạn lấy khăn tắm trên kệ, lau người sơ qua mấy cái liền muốn mặc quần áo vào.
Trên gương bên vách phủ đày hơi nước nhưng vẫn có thể nhìn rõ.
Nguyên Nhược nhìn thấy mình ở trong gương thì sững sờ, cảnh tượng mà cô vô tình nhìn thấy mấy ngày trước đó chợt hiện lên trong đầu.
Cô không khỏi mím chặt môi, đưa tay lên lau mặt gương, sau đó quấn khăn tắm, vẫy vẫy đuôi tóc ướt đẫm rồi mới đi ra ngoài.
Vừa tắm xong bước ra gặp ngay phòng bật máy điều hòa, đột nhiên cô thấy lạnh nổi da gà.
Vẫn còn sớm, Nguyên Nhược lại leo lên giường ngồi, lấy điện thoại ra kiểm tra xem có tin tức gì mới không.
Dư Tuyền đã nhiều ngày không gặp muốn rủ cô đi ra ngoài chơi, do dự hồi lâu cô quyết định tạm thời không hồi âm.
Buổi tối cô cùng bạn bè đi ăn tối, đặt điện thoại xuống, Nguyên Nhược liền mở tủ tìm quần áo.
Ăn cơm với người quen không cần quá để ý trang phục này nọ, cô tùy ý sửa soạn một chút là được. Cô chọn ra một chiếc áo hai dây màu xanh sẫm cùng quần đùi, nhanh chóng mặc vào.
Thẩm Đường dậy sớm và đang nấu bữa sáng.
Nguyên Nhược vén tóc buộc lên, nhẹ nhàng nói: "Tối nay chị sẽ ra ngoài, em đừng đợi".
Ý nghĩa của câu này quá sâu và mơ hồ.
Động tác Thẩm Đường thoáng khựng lại, một lúc lâu xoay lưng lại mặt không đổi sắc hỏi: "Làm sao vậy?"