Do tính chất công việc nên mỗi ngày anh gặp rất nhiều người, anh cũng không có trí nhớ tốt như vậy, nhưng một số người fan hâm mộ thường xuyên xuất hiện ở sân bay, giờ máy ảnh lên đuổi theo bước chân của anh, gặp nhau nhiều nên anh cũng nhớ một vài khuôn mặt quen thuộc.
Kỹ năng chụp hình quả thực rất đỉnh. Trần Lạc còn cố tình chạy đến trêu chọc anh.
Trần Lạc: "Triệu ăn ảnh, bức hình này so cậu ngoài đời còn đẹp trai hơn, làm giả thu lợi nhuận sẽ bị phạt tiền? "
Triệu Diệc Tinh: "Cút. "
Gặp phải tình huống này lại còn đụng phải fan không phải là chuyện gì đáng tự hào. Triệu Diệc Tinh quay đầu rời đi, kết quả mới đi được hai bước suýt chút ngã sấp mặt xuống.
Chưa kể sức khỏe anh đã bị sét đánh trúng và đang rò rỉ điện, cho dù là người bình thường sau khi hạ sốt thì cơ thể vẫn còn rất yếu ớt.
Quả nhiên fan lại đuổi theo, Triệu Diệc Tinh đột nhiên nghi ngờ cô gái này nhiệt tình với tất cả mọi người. Cô nhóc lo lắng thận trọng hỏi thăm anh, miễn cưỡng nghe được mấy câu.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, lúc này chắc chắn Trần Lạc còn đang ở nhà, không biết lúc nào anh ta đi về, nếu được đưa phòng bảo vệ hay đồn cảnh sát, chẳng may bị một người thông minh phát hiện ra chân tướng......
Vậy thì anh không cần quay về nước, phải giữ thể diện.
Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, Triệu Diệc Tinh cảm thấy tốt nhất tránh xa đầu sóng ngọn gió, và suy nghĩ xem làm gì tiếp theo.
Anh cố gắng an ủi bản thân, vẫn giữ được sự lạc quan cho đến khi đi đến trước đồn cảnh sát và anh không thể kiềm chế được nữa. Bị coi như một đứa trẻ, người dùng dùng giọng điệu dịu dàng trao đổi anh hậu quả và nguyên nhân. Triệu Diệc Tinh cố giữ thái độ đúng mức và quản lý biểu cảm siêu đỉnh của mình, phối hợp đối phương nói mấy vô nghĩ ở dưới quốc kỳ
"Nào, nắm tay chị nào."
Triệu Diệc Tinh phồng má lên, vẻ mặt miễn cưỡng giơ bàn tay mũm mĩm lên, trong lòng thầm nghĩ đã xui xẻo còn gặp đúng phải người nhiều chuyện thích xen vào việc người khác, không phù hợp với đường lối phát triển của anh.
Có phải tất cả những fan hâm mộ đều như vậy không? Đề nghị khai trừ fan.
Đi theo cô về nhà, đúng như dự đoán, hình ảnh của anh được dán khắp nơi trong căn phòng, tâm trạng buồn bã suy sụp bởi vì sự quen thuộc này dần bình tĩnh trở lại.
"Thoát fan rồi."
Triệu Diệc Tinh: "........."
Xem ra không cần phải khai trừ khỏi fan rồi.
Triệu Diệc Tinh gạt bỏ những giọng nước còn đọng trên tóc, lúc này mới nhớ ra người vừa hạ sốt không phép tắm, nhưng quả thực anh cảm thấy hơn rất nhiều. Lúc mê mang ba hồn bảy viết thoát ra khỏi dường như bây giờ một nửa số chúng quay trở về.
...... Ảo giác?
Triệu Diệc Tinh bước ra khỏi phòng tắm, nghe được âm thanh đấu kiếm, anh thò đầu ra nhìn, quả nhiên là bộ phim cổ trang anh đóng đang được phát sóng.
"Tắm xong rồi à? Lại đây." Hứa Nhất Nặc nghe thấy động tĩnh, vỗ vỗ ghế sofa nói, "Có nho. "
Vừa đúng là món ăn yêu thích của anh. Triệu Diệc Tinh không chút do dự.
Ở trong giới showbiz đã lâu, ngoại trừ sự nghiệp ra, điều mà anh học được nhiều nhất chính là khả năng thích ứng và biến đổi vai diễn rất nhanh, mọi chuyện đều phải bình tĩnh. Bình tĩnh mới có thể nhìn rõ sự việc, mới có thể tìm ra được cách giải quyết.
"Chị..." Triệu Diệc Tinh vừa định lên tiếng, đột nhiên nhớ tới chuyện hỗn loạn xảy vào tối nay, anh quên mất chưa hỏi cô.
"Em cứ gọi chị là chị Nhất Nặc." Hứa Nhất Nặc nhìn thấy cậu nhóc đút nho vào miệng, khuôn mặt phồng lên, đôi mắt long lanh tràn ngập nghi ngờ, nhịn không liền liền đưa tay ra mái tóc ướt đẫm của cậu nhóc.
...... Nhất Nặc là được, muốn gọi chị sao đừng có mơ.
Triệu Diệc Tinh giật giật khóe môi, vừa đúng lúc phim truyền hình phát sóng cảnh quay cận cảnh của anh, liền giơ tay lên chỉ, hỏi: "Anh ấy có điểm gì không tốt? Tại sao chị lại thoát fan? "
Hứa Nhất Nặc không nhớ cậu nhóc ủ rũ suốt cả tối, lần đầu tiên cậu nhóc chủ động trò chuyện với cô lại là vì chuyện này, có chút buồn cười: " Bởi vì chỉ khi thoát fan mới có thể bảo vệ được mạng sống. "
"???"
"Hầy, nói ra em cũng không hiểu đâu. Chúng ta nói chuyện nghiêm túc nhé. "Hứa Nhất Nặc đặt điện thoại xuống, chuyển sang ngồi bên cạnh Triệu Diệc Tinh, dịu dàng hỏi, "Chiêu Chiêu, bây giờ tâm trạng đã ổn hơn chưa? "
Triệu Diệc Tinh đút trái nho vào trong miệng, lẩm bẩm nói.
"Em không sợ về muộn bố mẹ sẽ lo lắng sao. Nếu không buồn ngủ, để chị đưa em về nhé?"
"Không."
"...?"
Không, đương nhiên không rồi.
Thái độ dứt khoát của anh khiến cho Hứa Nhất Nặc có hơi bất ngờ, vừa mới nhắc đến chủ đề này, cậu nhóc hận không thể mọc gai khắp người nhất quyết không chịu về nhà, bây giờ khi đã bình tĩnh hơn thì lại nói bố mẹ sẽ không lo lắng.
Có lẽ cậu nhóc thường xuyên bị bạo hành, nếu không ai muốn bỏ nhà ra đi?
Hứa Nhất Nặc quyết định không nhắc tới chuyện này nữa, tạm thời nhận nuôi một đứa trẻ chắc không có vấn đề gì lớn đâu, trùng hợp cô một mình đi đến một thế giới xa lạ, đang rất cô đơn.
Triệu Diệc Tinh ăn xong quả nho cuối cùng, nhận ra có điều gì đó bất thường, vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy Hứa Nhất Nặc dùng ánh mắt dịu dàng long lanh nhìn anh.
Ánh mắt này anh nhìn rất quen, đạo diễn bộ phim "K.Green" vừa mới quay xong gọi đó ánh mắt quan tâm chú cừu non lạc đàn.
"Nhất Nặc, chị đang làm nghề gì vậy? "
Triệu Diệc Tinh cố gắng chuyển đề tài. Bạn à, bạn đúng là kẻ bất lịch sự. Anh thực sự không thể gọi fan là chị được, nên chỉ có thể gọi thẳng tên.
Hứa Nhất Nặc không thèm ý đến điều này, cô suy nghĩ tầm khoảng mấy giây chỉ vào bức ảnh đang treo trên tường nói: "Nhiếp ảnh gia, chuyên đi chụp hình. "
Triệu Diệc Tinh chợt nhận ra: "Vừa nãy chị mới đi quay về? "
Hứa Nhất Nặc cười tủm tỉm: "Đúng vậy, em thực sự rất thông minh. "
Triệu Diệc Tinh khẽ gật đầu, vì đi làm nên không có thời gian, chắc cô chưa lên mạng, nên không biết chuyện đã xảy ra ở sân bay.
Có lẽ vì ngâm mình nước nóng nên tâm trạng được thả lỏng, Hứa Nhất Nặc để ý khi tâm trạng cậu nhóc tốt hơn, tính cách cũng trở nên dễ gần hơn. Cô không còn lảm nhảm một mình cùng vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi trước màn nói chuyện chỉ toàn là "ừ" của đối phương, hai người câu được câu không trò chuyện.
"Chị đang xem cái gì vậy?"
"A, đang chơi game."
"Game gì?"
"Lập tổ đánh nhau đẩy thủy tinh..." Hứa Nhất Nặc đột nhiên nhớ ra điều gì đó, nghiêng đầu nói, "Trẻ con không được phép chơi trò chơi này. "
"............"
Đúng lúc bộ phim truyền hình mới chiếu xong một tập phim, từ trước đến nay Hứa Nhất Nặc chưa từng chăm sóc con nít, nhưng ở trên weibo nói người lớn không nên tu luyện trường sinh bất tử, con nít càng không được phép ngủ muộn.
"Đã hơn 10h30' rồi, Chiêu Chiêu nên đi ngủ đi."
"Em không..."
Triệu Diệc Tinh vừa định nói rằng mình không buồn ngủ, một cảm giác lạnh lẽo từ trên tràn truyền lên, Hứa Nhất Nặc dừng lại một lúc nói: "Ừ, không còn sốt nữa, sắc mặt cũng tốt hơn rồi, Chiêu Chiêu bây giờ còn cảm thấy chỗ nào không thoải mái? "
"...... Đỡ hơn rồi. "
Triệu Diệc Tinh vô thức học theo hành động của Hứa Nhất Nặc, chạm lên trán. So với lúc nãy lạnh ngắt như người chết đuối, lúc này mới cảm nhận được sự sống.
Hứa Nhất Nặc dẫn Triệu Diệc Tinh đi đến phòng ngủ dành khách, bình thường nơi này được dùng làm phòng chứa đồ. Trong lúc Triệu Diệc Tinh đang tắm, cô thu dọn gọn gàng sạch sẽ chiếc giường đơn, trải ga trải giường mới màu hồng thỏ bông, bên cạnh còn đặt con gấu trúc và con thỏ bông.
Hứa Nhất Nặc nhìn Triệu Diệc Tình bằng ánh mắt tràn đầy mong đợi, nghe nói trẻ con lúc đi ngủ rất thích ôm gấu bông, may mắn 99% nhà của cô gái thường có mấy con gấu bông dễ thương.
"Để thỏ bông và gấu trúc ở bên cạnh Chiêu Chiêu, buổi tối lúc đi ngủ em không còn sợ nữa."
"...... Em không sợ. "
"Không sao đâu Chiêu Chiêu, có chị ở đây, dù là nam nhi sợ một vài thứ cũng không sao cả."
Nói xong, Hứa Nhất Nặc háo hức nhét chú thỏ bông vào trong lòng Triệu Diệc Tinh, chỉ là con gấu có hơi lớn và anh lúc này quá bé, suýt chút nữa hủy hoại khuôn mặt đẹp trai vô đối.
Triệu Diệc Tinh im lặng hít thở một hơi thật sâu, ôm chặt thỏ: "Cảm ơn Hứa Nhất Nặc. "
"Ngoan."
Nhập gia tùy tục, anh cố gắng chịu đựng, hơn nữa trong phòng có treo dây chuyền in hình của anh, nên anh không còn cảm thấy lạ lẫm.
Cơ thể bị teo nhỏ, đồng hồ sinh học vẫn giống như ngày thường, tất nhiên là bây giờ anh chưa buồn ngủ, anh vẫn cắn môi, cùng Hứa Nhất Nặc nói chúc ngủ ngon.
Mấy phút sau, Triệu Diệc Tinh lặng lẽ mở he hé cánh cửa ra, ánh đèn ngoài phòng khách vẫn sáng, anh có thể nhìn khung cảnh ngoài phòng khách, Hứa Nhất Nặc nằm trên ghế sofa, vẻ mặt hờ hững nghịch điện thoại.
Triệu Diệc Tinh lặng lẽ đóng cánh cửa lại, lấy điện thoại ra, một loạt cuộc gọi nhỡ, gần đây nhất là 15' trước, anh hít thở 3 lần, ấn gọi lại.
"Alo, lão Trần."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT