Edit: Ngô Diệp Tử

Beta: Rabbit

Nếu không phải ở trong trường hợp bất đắc dĩ, Hứa Nhất Nặc cũng không muốn đi đến đồn cảnh sát.

Hiện tại cô không biết mình còn sống hay không, nhưng chắc chắn cô chưa chết, trước khi cô không tin mấy điều mê tín dị đoan, nên bây giờ khi nhìn thấy ánh sao màu đỏ nhấp nháy cô thực rất sợ.

Nhưng vì đề phòng tình huống xấu xảy ra trong tương lai, tốt nhất cô nên chuẩn bị sẵn vẫn tốt hơn.

Hứa Nhất Nặc quay đầu lại nhìn ngôi sao màu đỏ lấp lánh trang nghiêm, trong lòng thầm nghĩ sự giàu mạnh dân chủ, văn minh, hòa hợp, tự do, công bằng, phát trị, yêu nước, tận tụy, trung thực, thân thiện...

Hít thở một hơi thật sâu và bắt đầu.

"Chiêu Chiêu, chị tìm thấy em ở khu chung cư đúng không."

"Lúc tìm thấy em đang mặc bộ quần áo kỳ cục này."

"Chị đã dẫn em đi tìm chú cảnh sát có được không?"

"Ôi, đúng là một đứa nhỏ tội nghiệp, chị không thể bỏ mặc em ở trên đường, đành phải đưa em về nhà?"

"Gật đầu, có nghĩa là đồng ý nhé?"

Thẩm Tư Chiêu: "......"

Cho tới tận bây giờ chưa bao giờ cảm thấy đứng nói chuyện máy quay lại khó khăn như vậy.Thẩm Tư Chiêu giật giật khóe môi, hai bàn tay nắm chặt lại, giống anh cố nắm giữ điểm nút quan trọng nào đó, chỉ cần buông tay ra trái đất sẽ nổ tung.

"Được rồi, chúng ta về nhà."

Hứa Nhất Nặc ghi lại bằng chứng, gỡ được gánh nặng tâm lý, mỉm cười vươn tay ra. Thẩm Tư Chiêu tay chạm lên ngực, thở hổn hển một lúc, ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt dịu dàng của Hứa Nhất Nặc, mím môi đặt bàn tay nhỏ bé vào lòng bàn tay của Hứa Nhất Nặc.

Hết lần này đến lần khác, Hứa Nhất Nặc đã dần thích ứng tính cách bướng bỉnh cậu nhóc, không thể để bầu không khí ngượng ngùng mãi được, cô lên tiếng: "Trong nhà chỉ có một mình chị, em không cần phải sợ. Đi về nhà ngâm mình trong bồn nước nóng ngủ một giấc, ngày mai tỉnh dậy sẽ không có chuyện xảy ra. "

Tâm trạng của Thẩm Tư Chiêu vốn đã bình tĩnh trở lại đột nhiên bùng cháy lên, nếu thực sự không có chuyện gì xảy ra thì tốt biết mấy.

Cũng may đường về nhà rất gần, vừa bước vào cửa, Thẩm Tư Chiêu bị thu hút bởi cách thiết kế của ngôi nhà.

Hai phòng ngủ ấm áp và ngăn nắp, ánh trăng xuyên qua tấm rèm cửa. Phong cách thiết kế đơn giản tinh tế, không bất ngờ khi nhìn thấy tấm ảnh treo tường và hình in trên gối.

"Chị là fan của anh ấy." Thẩm Tư Chiêu chỉ vào tấm hình hỏi.

Hứa Nhất Nặc nhìn theo hướng cậu nhóc, đó là bức hình nguyên chủ chụp Triệu Diệc Tinh trong một buổi lễ trao giải.

Xung quanh tối om, một ánh sáng chiếu lên người Triệu Diệc Tinh hơi cúi đầu xuống, giống như ngôi sao sáng duy nhất trên bầu trời đêm.

Sau khi cô tỉnh dậy chấp nhận hiện thử và thân phận mới, dọn những mấy món good [1] nằm rải rác trong căn phòng, bức ảnh treo trên tường cùng bức hình được dán trên gối quá lớn cô không thể xử lý được.

[1] Good nghĩa là những món đồ liên quan đến hình ảnh trong thời kỳ quảng bá của thần tượng.

Trong tiểu thuyết, vụ tai nạn ngoài ý muốn nguyên chủ trên con đường theo đuổi thần tượng cũng là cuộc khủng hoảng lớn nhất trên con đường sự nghiệp của nam chính, vừa bị áp lực của dư luận fan cùng anti đại chính, nam nữ chính cùng nhau vượt qua cửa ải khó khăn này mới nhận ra tình cảm dành cho nhau.

Fan hâm mộ nhiệt tình đến mức lên tin tức thời sự, ai mà có thể chịu đựng được

Tuy nói vụ tai nạn của nguyên chủ là vết nhơ của nam chính, nhưng việc hâm mộ thần tượng đâu phải lỗi của nguyên chủ, Hứa Nhất Nặc cảm thấy không nên xóa bỏ sự tồn tại của cô ấy.

Hơn nữa, sau khi bước vào nhà, Thẩm Tư Chiêu chủ động trò chuyện với cô, không còn bướng bỉnh như lúc trước. Hứa Nhất Nặc cảm thấy sự tồn tài nam chính vẫn có giá trị, vừa rót nước trái cây cho cậu nhóc vừa nói chuyện: "Là trước kia thôi... Nhưng mà... em còn biết cả fan hâm mộ sao. "

Thẩm Tư Chiêu không thèm quan tâm: "Trước kia? Vậy bây giờ không phải sao? "

"Ừ, chị thoát fan rồi."

"............"

Ngồi trên sofa cố di chuyển đôi chân nhưng vẫn không thể chạm đất được, anh nhịn lúc quyết định không hỏi "Vì sao lại thoát fan".

"Ừm, sắc mặt đã tốt hơn rất nhiều." Hứa Nhất Nặc ngồi xuống để quan sát rõ hơn, nắm lấy tay của Thẩm Tư Chiêu, "Tay không còn lạnh nữa, vừa rồi sắc mặt của em tái nhợt, khiến cho chị sợ gần chết. Quần áo chị để sẵn ở trong phòng tắm, đi tắm... Chiêu Chiêu có thể tự mình tắm được không? "

"............ Được. "

Hứa Nhất Nặc nhìn sắc mặt Thẩm Tư Chiêu hết đen lại chuyển sang đỏ, biểu cảm phức tạp lần lượt xuất hiện trên khuôn mặt trẻ con, cô vất vả lắm mới nhịn được cười.

Gia đình nào có một nuôi dạy đứa trẻ trở nên bướng bỉnh như vậy!

"Sữa tắm chị đặt ở bên cạnh, em chỉ đưa tay là có thể với được."

"Ừ."

"Trơn... Cẩn thận kẻo ngã."

"......Ừ. "

"Chị ở ngoài phòng khách, có việc gì thì cứ gọi chị nhé."

"Rầm" một tiếng, Thẩm Tư Chiêu vội vàng đóng cửa.

Hứa Nhất Nặc không thể nhịn được cười.

Tập trung tinh thần làm việc suốt cả ngày nên thực sự có hơi mệt mỏi, định đi về tắm rửa đi ngủ sớm, kết quả xảy ra việc ngoài ý muốn ầm ỉ một hồi, mới lấy lại được tinh thần.

Trong tủ lạnh có rất nhiều hoa quả, Hứa Nhất Nặc rửa hai chùm nho, bật TV làm BMG [2], lôi điện thoại ra lướt weibo.

[2] BMG( Background Music) có nghĩa là nhạc nền.

Cách đó một bức tường, trong phòng tắm yên tĩnh không một tiếng động.

Thẩm Tư Chiêu nhắm mắt xuống, trên hàng lông mi dài đọng lại vài giọt nước, hơi nóng bay lên khiến gò má đỏ ửng, quả thực nhìn sắc mặt đã khá hơn trước rất nhiều,

"Mẹ kiếp, tại sao?"

***

Anh mở vòi hoa sen hơi nóng lan tỏa khắp phòng tắm, dựa vào tường ngồi xuống, tay chống cằm, chỉ nghe thấy tiếng nước ào ào.

Một lúc sau, anh mới từ từ mở mắt ra.

"Thẩm Tư Chiêu" nhíu mày, bình tĩnh, bắt đầu nhớ lại. Trước khi diễn ra tuần lễ thời trang, anh đã cảm thấy mệt mỏi, nhưng vì lịch trình dày đặc cộng thêm chênh lệch múi giờ, nhất là khi anh ngày càng trở nên nổi tiếng, đó chuyện thường tình, nên anh không thèm để tâm đến.

Ngày mưa giông âm u khiến cho con người khó chịu, cơ thể càng cảm thấy mệt mỏi, vừa bước xuống máy bay liền không thể chịu được nữa, chân tay mềm nhũn không có một chút sức lực. Lúc đi qua hành lang, có một tia sét xuyên qua cánh cửa đánh vào người anh, tiếng sấm đó rất lớn khiến nhịp tim anh đập thình thịch, đôi mắt tồi sầm lại.

Trong lúc hôn mê, anh nhớ rõ mình đã được người đại diện đưa về nhà, còn gọi bác sĩ riêng đến, nói sau khi hạ cơn sốt thì không việc gì.

Nhưng ý thức của anh ngày càng bất thường, năng lượng cùng nhiệt độ trên người từ từ cạn kiệt, không biết đây là ác mộng hay ảo giác, cuối cùng có một giọng nói kỳ lạ đã đánh thức anh dậy.

Sau đó, anh ngây người ra đó.

Sững sờ khoảng tầm mấy giây, anh loạng choạng chạy vào nhà tắm giống như thằng điên, ngẩng đầu lên nhìn bồn rửa mặt, anh dùng hết sức mới với tới, như thể có một chậu nước lạnh dội đến, khiến cho anh dựng tóc gáy.

Khuôn mặt tái nhợt ngơ ngác nhìn đôi bàn tay nhỏ xìu, trước khi bất tỉnh anh vẫn là Triệu Diệc Tinh, bây giờ....

Anh còn sống hay là đã chết?!

Triệu Diệc Tinh bị kích động, vội vàng chạy ra khỏi nhà, đột nhiên dừng lại trước vòi phun nước lấp lánh trước cửa dãy nhà E.

Đèn phun nước hình dáng độc đáo có duy nhất một cái trên khắp thành phố, khu vườn bao quanh bởi hàng cây xanh, đèn đường kiểu châu u, đây đúng là khu phố anh đang sống, và anh biết đây không phải là giấc mơ......

Triệu Diệc Tinh khẽ run rẩy, chợt anh nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, anh cố lấy lại tinh thần, hồi chuông báo động trong lòng vang lên.

Trần Lạc, người đại diện của anh, cũng là bạn thân của anh.

Đúng rồi, bởi vì tuần lễ thời trang nên số lượng công việc tích tụ lại, cần anh ta đi đến xử lý gấp, nói sau khi đến công ty xử lý xong sẽ đi đến thăm anh.

"Tôi..." Một cái hố rất lớn.

Ngay cả khi hiện thực sụp đổ, Triệu Diệc Tinh vẫn không quên việc bảo vệ hình tượng, nuốt nước bọt, vội vàng xoay người bỏ đi.

Không thể để Trần Lạc nhìn thấy bộ dạng hiện tại của anh. Mẹ nó! Anh hoàn toàn không thể giải thích được. Dù có nói ra thì Trần Lạc không tin.

Chỉ là anh đánh giá quá cao sức mạnh của cơ thể này, chạy không bao lâu đã ngã sấp xuống.

Anh thậm chí không có đủ sức để đứng dậy. Anh quyết định ngồi xổm xuống thở hổn hển, cố gắng tự thôi miên bản thân nhất phải bình tĩnh lại. Nếu vị bác sĩ đến nhà không phải lên tên nhóc Cố Triều Dương, anh nghi ngờ có người ép anh uống thuốc teo nhỏ.

Vấn này có lẽ đã tiêu hao toàn bộ sức lực của anh, Triệu Diệc Tinh cố nhớ lại những lời mình đã nói trước khi chìm cơn hôn mê —— sức khỏe cạn kiệt, chạy thúc mạng trên đường, anh cố gắng duy trì như vậy trước khi hồi phục lại sức lực.

Triệu Diệc Tinh đau đầu nhíu mày lại, giống như chiếc xe đồ chơi hết pin, nhưng ông trời không nói cho anh biết chỗ sạp pin ở đâu?!

"Bạn nhỏ, tại sao em lại ngồi ở đây? Bố mẹ em đâu rồi?"

Trong lúc anh đang cố tình bình tĩnh và tìm cách giải quyết vấn đề, đột nhiên nghe thấy có ai đó đang trò chuyện với anh. Triệu Diệc Tinh đắm chìm hiện thực thần bí, anh bận muốn chết, căn bản không có tâm trạng để tâm đến. Đối phương không thấy anh có phản ứng liền vội vàng đỡ anh dậy.

Triệu Diệc Tinh bực bội ngẩng đầu lên nhìn, đột nhiên dừng lại.

Cô gái này... hình như là fan hâm mộ của anh?!?!

- -------

Maple Leaves: Quà Valentine gửi tặng mọi người!! Mong mọi người thích và ủng hộ truyện mới của nhà Maple Leaves nhé <3 <3 <3

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play