Huyết Lệ Trần Gian

Chương 150: Bước đi.


3 tháng

trướctiếp

Thẩm Thần chậm rãi bước đi với cơ thể trọng thương, bước chân của y là sự nặng nề của vết thương mang đến. Đi qua cánh cửa Thần điện, đôi mắt Thẩm Thần chợt hướng về phía Thẩm Dực đang lơ lửng trên bầu trời. Đương nhiên người nọ cũng nhìn thấy y, nhìn thấy bộ dạng thảm hại hiện tại của Thẩm Thần y. Hắn cười khẩy nói:”Chỉ vài quả cầu nhỏ mà khiến con thành ra như thế này rồi sao? A Thần! Con đúng thật là yếu đuối!”
Thẩm Thần dừng bước, y cười như không cười đáp trả:”Nếu ta yếu đuối sớm đã không đứng đây nói chuyện với ngài. Đã sớm không còn xuất hiện trên thế gian này.”, Thẩm Dực đương nhiên cũng không thể nói gì thêm trước lời nói đáp trả của Thẩm Thần. Hắn trầm ngâm giây lát mới cười nhẹ chuyển chủ đề khác nói chuyện:”Theo ta nghĩ, con sớm đã giấu đứa trẻ kia ra khỏi tầm mắt của Thẩm Dực ta.”
“Nếu ngài nhất quyết muốn bắt được nghĩa tử của ta thì hãy bước qua xác Thẩm Thần ta trước đi. Sau đó Thượng Tiên muốn làm gì thì tùy ý ngài chọn lựa.”, Thẩm Thần lạnh lùng đáp trả lại lời nói của Thẩm Dực. Người nọ đương nhiên nào bị sự lạnh lùng của y làm cho yếu thế, hắn cười cười đáp rằng:”Người mà bản thân ta cần là Đế Quân Thẩm Hy Nguyệt chứ không phải người ngoài như Chiến Thần Diệp Tử Quân, đứa trẻ đó vốn chỉ là con mồi dự phòng để bắt con trở về nơi ấy. Nhưng nếu con đã quyết như vậy thì đừng trách ‘người cha’ này ra tay độc ác!”
Thẩm Thần cúi đầu phút chốc rơi vào trầm ngâm, thật sự chính y cũng không muốn giao đấu với đối phương với tình hình hiện tại. Hơn nữa, lời bản thân nói chỉ là nhất thời buột miệng nói ra cơ mà điều đó lại giúp cho Thẩm Thần nhìn ra được một phần về con người này. Có một điều gì đó luôn thần bí lúc ẩn lúc hiện từ đầu đến cuối trên từng câu nói của đối phương. Ngay từ lần đầu trò chuyện, y đã phát hiện điều gì đó khác biệt với con người này nhưng chỉ bao nhiêu đó cũng không thể khiến Thẩm Thần y nhìn thấu vấn đề của đối phương, bây giờ bản thân y cũng chỉ có thể chấp nhận giao đấu để tìm ra vấn đề đang che giấu trên người “cha ruột” này.
Thẩm Dực lơ lửng trên không trung nhướng mày kèm theo ánh mắt khó hiểu nhìn về hướng Thẩm Thần. Người bên dưới vươn tay trái lập tức nhắm thẳng vào bờ vai phải đang rỉ máu, một tiếng “rắc” vang lên khiến sự khó hiểu trong đôi mắt của hắn chuyển sang sự bất ngờ khi nhìn thấy “đứa con ruột” ra tay độc ác với bản thân như vậy. Thẩm Dực nghiêng đầu nói vọng xuống bên dưới:”Con có cần phải bẻ gãy tay phải của chính mình như vậy không?”
Thẩm Thần mang vết thương trên người chậm rãi rời khỏi mặt đất, tay phải nhuộm máu đỏ thẫm của y cầm chặt thanh kiếm sắt nhọn. Nụ cười tựa như không miễn cưỡng xuất hiện trên khuôn mặt Thẩm Thần, y nhẹ giọng đáp lại rằng:”Bản thân ta hiểu rõ tình hình của bản thân hơn ai khác, cho nên việc ta nắn lại cánh tay gãy của chính mình. Ngài không cần phải quan tâm đến!”
Thẩm Thần y làm vậy dĩ nhiên đều có lý do riêng, bản thân y là người có thể cầm kiếm được cả hai tay nhưng so với bàn tay trái thì bàn tay phải vung kiếm có uy lực hơn. Cho nên đó là lý do vì sao Thẩm Thần làm như vậy với chính bản thân.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp