Huyết Lệ Trần Gian

Chương 149: Lời tạm biệt.


4 tháng

trướctiếp

Thẩm Thần nhanh chóng đưa Trường Hạ đến Thiên giới, mũi chân của hai người họ vừa tiếp đất thì hai kẻ binh sĩ lập tức chạy đến hành lễ. Y liền xua tay bảo rằng:”Không cần hành lễ, các ngươi mau đến ‘Thủy Điện’ báo với hai vị đại nhân rằng ta cần sự giúp đỡ của hai người họ. Mong cả hai người họ nhanh chóng đến Thần điện.”
Lệnh được ban ra cùng với dáng vẻ gấp gáp của y, kẻ làm tôi tớ như họ thì làm sao dám đi ngược lại với lời của Đế Quân như Thẩm Thần y. Hai người binh sĩ lập tức lên tiếng “tuân lệnh” sau đó liền xoay người rời đi. Thẩm Thần trong phút chốc cảm nhận được sự nguy hiểm ở phía sau lưng đang dần dần ập đến phụ tử hai người họ. Y nắm chặt lấy tay Trường Hạ nhẹ giọng nói rằng:”A Hạ…!” 
Hai chữ “A Hạ” vang lên một cách ngắn ngủi nhưng lại chứa đựng cảm xúc khó tả trong lòng người nghĩa phụ như y khiến Thẩm Thần quên đi sự nguy hiểm đang cận kề. Cảm xúc đó tựa như là sự bối rối cho câu nói tiếp theo, như là sự lo lắng cho tính mạng của nghĩa tử. Thẩm Thần nhìn sang Trường Hạ căng thẳng cất lời:“Nếu nghĩa phụ thật sự trở về vị trí đó, liệu con có hận ta không?”, đáp lại sự căng thẳng ấy chỉ là một nụ cười nhưng lại có thể xóa tan bầu không khí hiện tại trong lòng người nghĩa phụ như y. Hắn đáp rằng:”A Hạ sẽ không hận người. Nếu nghĩa phụ thật sự trở về, con nhất định sẽ đi theo người. Dù có là đến nơi nào thì A Hạ vẫn sẽ luôn bên cạnh nghĩa phụ!”
Không hiểu sao chỉ một câu nói của nghĩa tử có thể khiến y buông bỏ sự căng thẳng mà nở một nụ cười dịu dàng, nhẹ nhàng như tơ. Nhưng nụ cười ấy không duy trì được bao lâu thì bên tai Thẩm Thần đã truyền đến giọng nói của Thẩm Dực, người nọ nói rằng:”Nhưng thật đáng tiếc, nơi đó không dành cho ngươi. Cho dù, một nghĩa tử hiếu thảo như ngươi có cố gắng bao nhiêu cũng sẽ không vào được.”
Thẩm Thần nhìn theo hướng giọng nói ấy phát ra, hình bóng của Thẩm Dực lơ lửng trên bầu trời với đôi cánh phượng hoàng đỏ rực rỡ ngay lập tức đập vào mắt y. Sự ngạc nhiên chợt xuất hiện trên khuôn mặt Thẩm Thần, y vốn nghĩ rằng bản thân chạy đến Thiên giới sẽ trốn được đối phương nhưng không thể ngờ được người nọ lại có thể tìm ra bọn họ một nhanh chóng. 
Ánh mắt của Thẩm Dực mang sự lạnh lẽo nhìn Trường Hạ đứng bên cạnh Thẩm Thần, chàng nhếch mép cười khẩy nói rằng:”Con tưởng chỉ mấy trò vặt vãnh đó có thể ngăn cản được ta sao? A Thần?”, Thẩm Thần ý thức được ánh mắt của đối phương liền lập tức đẩy Trường Hạ ra phía sau lưng trước cái ánh mắt như muốn lấy mạng nghĩa tử của Thẩm Dực. Y cau mày khó chịu đáp:”Bản thân ta biết giới hạn của chính mình ở đâu! Không cần ngài nhắc nhở nhưng nếu nghĩa tử không đi cùng thì Thẩm Thần ta cũng không muốn trở về nơi đó.”
“Vậy thì đừng trách ta ra tay độc ác.”, lời vừa dứt, Thẩm Dực vươn tay triệu hồi ra vô số mũi tên lửa lơ lửng giữa không trung, chàng hạ tay cất lời “Đi” ngay lập tức những mũi tên lửa đó lao đến chỗ phụ tử Thẩm Thần. Nhưng y nào chịu đứng yên hứng hết thảy tất cả đòn tấn công của đối phương, một tấm chắn vô hình được đôi bàn tay Thẩm Thần y dựng lên đỡ lấy những mũi tên ấy. Trường Hạ đứng phía sau nhìn khung cảnh trước mặt lo lắng muốn nói gì thì Thẩm Thần đã nhanh chóng cướp lấy lời hắn, y bảo rằng:”Sau cơn mưa mũi tên này, đối phương nhất định sẽ không tha cho phụ tử chúng ta. A Hạ hãy hứa với nghĩa phụ rằng con không được liều lĩnh xông lên đánh nhau với đối phương trong mọi trường hợp, có được không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp