108: Chuyển Mộ
“Đúng thế! Nhớ kỹ là gi3t chết ngay! Cho hắn không có khả năng phản kháng”.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Nhưng cần dùng cơ thể của cậu làm vật dẫn, bùng phát sức mạnh của tôi!”
“Cho nên, không đến lúc bất đắc dĩ, cố gắng đừng sử dụng”.
“Một khi tôi ra tay, cậu sẽ yếu đi ít nhất bảy ngày!”
“Trong mấy ngày này, cậu sẽ giống như phế nhân”.
“Một người bình thường cũng có thể giết cậu dễ dàng”.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở Diệp Bắc Minh!
Nếu gặp phải kẻ địch mạnh, ông ta có thể giúp ra tay.
Gi3t chết ngay lập tức!
Nhưng sau khi giết đối phương, mình cũng sẽ rơi vào tình trạng hư yếu.
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Tôi hiểu rồi”.
Có nghĩa là không đến lúc bất đắc dĩ, hoặc là tuyệt đối an toàn, trong tình huống còn lại một kẻ địch, không thể để Tháp Càn Khôn Trấn Ngục ra tay!
Nếu không quá nguy hiểm.
…
Tàu cao tốc lăn bánh.
Mấy người nhà họ Khương còn đứng trên sân ga, chưa rời đi.
“Diệp Bắc Minh, anh ta tên là Diệp Bắc Minh!”, đầu gối Khương Bộ Trần vỡ nứt, xương vai bị gãy.
Cơn đau dữ không thể che đậy cơn lửa giận của anh ta!
Trong mắt anh ta đầy tia máu!
Khuôn mặt anh tuấn méo mó!
Anh ta lại phải quỳ xuống.
Hơn nữa, còn xin lỗi Diệp Bắc Minh.
Khương Bộ Trần càng nghĩ càng giận, hận không thể giết Diệp Bắc Minh ngay bây giờ: “Tôi sẽ không tha cho anh ta! Diệp Bắc Minh tôi xin thề, chuyện lớn đầu tiên trong đời tôi chính là giết Diệp Bắc Minh!”
Khương Sơn Hà cũng lấy điện thoại ra, gọi một cuộc: “Điều tra một người cho tôi, Diệp Bắc Minh”.
Ông ta cất giọng băng lạnh vô tình: “Điều tra lai lịch, người nhà, thân phận của người này, tất cả thông tin!”
“Điều tra mọi thông tin từ lúc ra đời cho tôi!”
“Không được bỏ qua bất kỳ người nào!”
Khương Hàn Nguyệt cau mày: “Trưởng lão, làm vậy có phải quá…”
“Từ xưa đến nay, không ai có thể sỉ nhục gia tộc Cổ Võ!”, Khương Sơn Hà lạnh lùng nói:
“Kẻ sỉ nhục, phải chết!”
…
Trên tàu cao tốc.
Sau khi Diệp Bắc Minh nói chuyện xong với tháp Càn Khôn Trấn Ngục, trực tiếp nói với Vạn Lăng Phong: “Vạn Lăng Phong!”
“Có thuộc hạ!”
Chiến thần Lăng Phong trả lời.
Lúc này, ông ta đã hoàn toàn coi mình là thuộc hạ của Diệp Bắc Minh!
Cam tâm tình nguyện!
“Không tiếc mọi giá, đi khắp cả Long Quốc, điều trả tất cả thông tin của gia tộc Cổ Võ cho tôi”, Diệp Bắc Minh ra lệnh.
“Còn nữa, điều tra nhà họ Diệp ở Long Đô cho tôi!”
“Mấy năm nay, đặc biệt là tất cả gia tộc Cổ Võ mà nhà họ Diệp đi lại thân thiết trong hai mươi năm gần đây”.
“Trọng điểm điều tra là Diệp Minh Viễn, tôi muốn tất cả thông tin và tài liệu về ông ấy!”
Diệp Bắc Minh nói hết một lúc.
“Cái gì?”
Vạn Lăng Phong sợ đến đứng bật dậy!
Vị chiến thần của hành tỉnh Đông Nam trố mắt há hốc miệng, suýt nữa bị dọa chết!
Bất luận mệnh lệnh nào cũng khiến ông ta kinh hãi, tê dại da đầu!
Điều tra gia tộc Cổ Võ?
Còn muốn điều tra nhà họ Diệp ở Long Đô?
Trời ơi!
Chủ nhân điên rồi sao?
“Chủ nhân… gia tộc Cổ Võ rất đáng sợ, đáng sợ hơn cậu tưởng tượng nhiều!”, Vạn Lăng Phong tỏ vẻ mặt lo lắng.
“Còn nữa, nhà họ Diệp ở Long Đô, là gia tộc hàng đầu ở Long Quốc đấy! Nhà họ Diệp có Diệp Lăng Tiêu tọa trấn, không ai dám động vào!”
“Bất luận là gia tộc Cổ Võ, hay nhà họ Diệp ở Long Đô, tôi đều không chọc vào được”.
Diệp Bắc Minh tự tin cười: “Yên tâm, nếu xảy ra chuyện, tôi chống đỡ!”
Vạn Lăng Phong lại ngẩn người!
Ông ta suy nghĩ kỹ một lúc, Vạn Lăng Phong đánh bại Đường Kình Thương chỉ với ba quyền.
Hơn nữa, anh cũng không sợ nhà họ Tần!
Còn có quốc chủ bảo lãnh cho anh!
Có lẽ, chủ nhận không sợ thật thì sao?
Làm thôi!
Nếu đã quyết định đi theo Diệp Bắc Minh, cứ chấp hành mệnh lệnh của anh là được.
“Được, Lăng Phong hiểu rồi, sau khi tôi về sẽ dốc hết sức điều tra!”, Vạn Lăng Phong gật đầu.
Sau khi tàu cao tốc đến trạm, Diệp Bắc Minh cho Vạn Lăng Phong đi làm việc trước.
Còn mình thì về phủ Diệp.
Phủ Diệp ngoài Thẩm Hạc ra, thì không còn ai: “Cậu Diệp, sao cậu về sớm thế?”
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Những người khác trong phủ đâu?”
Thẩm Hạc trả lời: “Cô Hạ và cô Tôn thấy cậu đi Long Đô, nghĩ rằng cậu sẽ không về ngay, chiều qua đã về Kim Lăng rồi”.
“Cô Châu đã đi Trung Hải, hình như phải thi nghiên cứu sinh”.
“Cậu ở Long Đô, bọn họ không muốn quấy rầy cậu, cho nên không thông báo cho cậu”.
Diệp Bắc Minh khẽ gật đầu.
“Tinh tinh!”
Lúc này, chuông điện thoại của Diệp Bắc Minh vang lên, là một số lạ gọi đến.
“A lô, ai đấy?”
Phía bên kia lên tiếng: “Cậu Diệp, chúng tôi là thuộc hạ của cô Vương Như Yên”.
“Phần mộ của bố mẹ và anh trai cậu đã được rời đến khu mộ tổ nhà họ Diệp”.
“Bây giờ đã lấp xong, cậu có đến xem không?”
“Được, tôi đến ngay”, Diệp Bắc Minh nói.
Khu mộ tổ thôn nhà họ Diệp.
Nơi này là phần mộ chôn cất tổ tiên các đời nhà họ Diệp.
Bởi vì bố mẹ và anh trai của Diệp Bắc Minh chết thảm, không may mắn, cho nên không có tư cách vào khu mộ tổ.
Hôm nay, cuối cùng mộ phần của bố mẹ và anh trai đã được chuyển vào khu mộ tổ.
“Bố, mẹ, anh trai…”
Dưới đầu gối đàn ông có vàng.
Lúc này, Diệp Bắc Minh quỳ trước ba ngôi mộ.
Đốt tiền vàng.
“Cảm ơn bố mẹ, nhiều năm nay, hai người đã nuôi dưỡng con như con ruột”.
“Cho dù thế nào, hai người mãi mãi là bố mẹ của con!”
“Anh trai, chúng ta mãi mãi là anh em ruột!”
“Bố mẹ, anh trai, xin phù hộ con tìm được mẹ ruột của con!”
“Con đã diệt nhà họ Triệu rồi”.
“Vua Giang Nam cũng chết rồi!”.
Diệp Bắc Minh rót một ly rượu, tưới trước mộ của cậu bảy Diệp: “Bây giờ chỉ còn lại một mình Diệp Minh Viễn”.
“Bố mẹ, anh trai, mọi người yên tâm, những người có liên quan đến cái chết của mọi người, cho dù chỉ có một chút liên quan”.
“Diệp Minh Viễn, người Đông Doanh… con cũng không tha cho ai hết”.
Lúc này, Diệp Minh Viễn khẽ nhướn mày.
Anh cảm thấy ở chỗ cách năm trăm mét có một chiếc xe sang màu đen đang đi đến mộ tổ.
Chu Thiên Hạo mang mâm cơm đến.
“Bắc Minh, chú nghe nói cháu đến đây, cho nên đến thăm cháu”.
Chu Thiên Hạo đặt mâm cơm trước mộ.
Rót cho mỗi ngôi mộ một ly rượu.
Rồi rót cho Diệp Bắc Minh và mình một ly!
“Người một nhà chúng ta vui vẻ uống một ly”, Chu Thiên Hạo cười nói.
Hai người cùng uống cạn.
Cho đến buổi trưa, Chu Thiên Hạo mới vừa khóc vừa cười: “Ha ha ha, anh Diệp, bây giờ Bắc Minh rất giỏi giang”.
“Đám người xấu đó đã chết gần hết rồi”.
“Mọi người trên trời có linh cũng được yên nghỉ rồi”.
“Sau này cho nó kết hôn với Nhược Giai, sinh nhóc con bụ bẫm”.
“Nối dõi tông đường cho nhà họ Diệp, tiếp tục hương hỏa!”
“Còn nữa, công ty của anh Diệp anh, tôi đã giúp anh gây dựng lại”.
“Công ty nhỏ ban đầu, bây giờ đã là doanh nghiệp lớn hàng đầu cả thành phố Giang Nam”.
Cho đến buổi chiều, hai người mới rời khỏi khu mộ nhà họ Diệp.
Sau khi lên xe, Chu Thiên Hạo lau nước mắt: “Bắc Minh, công ty của nhà họ Diệp được gây dựng lại, tiếp tục phát triển theo đường lối của anh Diệp năm đó”.
“Mối thù của bố mẹ và anh trai cháu, cũng coi như đã báo rồi”.
“Bây giờ có phải nên suy nghĩ đến hôn sự của cháu và Nhược Giai rồi không?”, Chu Thiên Hạo say ngà ngà, mỉm cười nhìn Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh trầm mặc một lúc: “Chú Chu, cháu còn rất nhiều việc chưa xử lý xong”.
“Hôn sự của cháu và Nhược Giai, để sau này rồi bàn đi”.
Chu Thiên Hạo ngẩn người.
Cười ngại ngùng.
“Được, sau này rồi tính”.
“Ầy, rồng vàng đâu phải sinh vật thích sống trong ao?”
Chu Thiên Hạo thở dài trong lòng một tiếng: “Cậu ta là rồng, con gái, phải xem con có thể bắt được không đây”.
Sáng sớm ngày hôm sau, một mình Diệp Bắc Minh đến Trung Hải.
Bát sư tỷ cho anh một số điện thoại.
Bảo sau khi anh đến Trung Hải thì liên lạc với người này!
Đối phương sẽ sắp xếp cho Diệp Bắc Minh tham gia một đại hội quân võ vào một tuần sau.
Trung Hải, được gọi là Thượng Hải của Long Quốc!
Đông đúc tấp nập.
Xa hoa lấp lánh.
Nhà cao chọc trời!
Phồn hoa quyến rũ!
Lúc trên tàu cao tốc, Diệp Bắc Minh gọi đến một số điện thoại: “A lô”.
Một chữ lãnh đạm khiến Hàn Nguyệt phía bên kia điện thoại suýt kích động nhảy lên: “Thần… thần y Diệp!”
“Là tôi, tôi đến Trung Hải rồi”, Diệp Bắc Minh nhàn nhạt nói.
Anh đã từng đồng ý với Hàn Nguyệt, sau khi đển Trung Hải.
Sẽ lập tức đến chữa trị đôi chân cho Hàn Kim Long!
Hàn Nguyệt vô cùng kích động, gác lại tất cả công việc đang làm: “Được, anh đang ở đâu, tôi đến ngay!”
“Một tiếng nữa tôi sẽ đến trạm tàu cao tốc”.
“Được, tôi sẽ đến đón anh!”
Ba mươi phút sau, Hàn Nguyệt dẫn người đến trạm tàu cao tốc.
Bốn năm mươi người canh ở hai bên đường, đứng thành một hàng.
Hàn Nguyệt kiễng mũi chân đợi Diệp Bắc Minh xuống tàu!
Mặc cả bộ Givenchy, khí chất nho nhã.
Cô ta trang điểm nhẹ, dáng người uyển chuyển duyên dáng.
Đứng bên đường rất thu hút ánh nhìn!
“Cô cả nhà họ Hàn, Hàn Nguyệt? Sao cô ta lại đến trạm tàu cao tốc!”
“Vãi, đúng là cô ta!”
“Quý cô nổi tiếng hàng đầu của Trung Hải chúng ta đấy!”
“Nhìn cô ta sốt ruột như vậy, chắc không phải đón nhân vật lớn nào chứ?”
Trong đám đông, một vài hành khách nhận ra Hàn Nguyệt.
Chẳng mấy chốc, Diệp Bắc Minh đi ra khỏi trạm tàu cao tốc.
Hàn Nguyệt lập tức phát hiện ra Diệp Bắc Minh trong đám đông.
“Anh… Diệp!”
Hàn Nguyệt vưa định gọi “thần y Diệp”, lại cảm thấy nơi này quá đông người.
Gọi thần y Diệp Bắc Minh thì không hay lắm!
“Cô chơi lớn thế?”
Diệp Bắc Minh cau mày.
Hàn Nguyệt vội vàng nói: “Tôi lo không thể đón được anh ngay lập tức mà”.
“Tôi đã chuẩn bị xe rồi, chúng ta xuất pháp ngay thôi”.
Diệp Bắc Minh không nói nhiều, lên xe cùng Hàn Nguyệt đi thẳng đến phủ nhà họ Diệp.
Để lại đám đông bàn tán phía sau.
“Anh ta là ai vậy?”
“Vừa trẻ vừa đẹp trai!”
“Chắc không phải thịt tươi vừa xuất đạo chứ?”
“Cái gì mà thịt tươi, có thể xứng với cô cả nhà họ Hàn chắc?”
Chiếc xe đi thẳng vào nơi sâu nhất nhà họ Hàn.
Diệp Bắc Minh gặp được Hàn Kim Long, đối phương cười nói: “Thần y Diệp, chào mừng cậu đến tệ xá!”
Chuyện ở tiệc từ thiện Long Đô đã bị phong tỏa thông tin!
Chuyện Tần Thiếu Dương bị giết, Đường Kình Thương bại trận, không được truyền đến Trung Hải.
Nếu không Hàn Kim Long chắc chắn sẽ không đối đãi với Diệp Bắc Minh bằng thái độ này!
Ý?
Diệp Bắc Minh hơi kinh ngạc.
Hàn Kim Long còn là một võ giả!
Thực lực khoảng cấp Thiên!
Chẳng lẽ là kinh mạch của ông ta bị tổn thương, đôi chân bị hỏng, cho nên dẫn đến thực lực giảm sút chăng?
“Tôi còn có chút việc, chữa trị luôn đi”.
Diệp Bắc Minh rất thản nhiên.
“Không cần chuẩn bị à?”, Hàn Kim Long cau mày.
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Không cần, ông ngồi xuống là được”.
“Được!”
Hàn Kim Long hơi bất ngờ.
Nếu không phải đơn thuốc mà Diệp Bắc Minh kê thực sự có hiệu quả.
Cũng khiến ông ta đi lại được.
Thì Hàn Kim Long sẽ không tin tưởng Diệp Bắc Minh!
Bây giờ, chỉ có thể tin tưởng anh một lần!
Dù sao cả Long Quốc cũng không có ai chữa được bệnh của ông ta.
Diệp Bắc Minh rút ra kim châm từ trong túi, thản nhiên nói: “Kinh mạch hai chân bị tổn thương, vì đã uống thuốc nên hồi phục được một chút”.