106: Trở Lại Giang Nam


Diệp Bắc Minh cười nói: “Được, vậy đệ về Giang Nam trước”.

“Ừm?”

Lục Tuyết Kỳ thấy hơi kỳ lạ.

“Sao đệ lại đồng ý đi hả? Không đến nhà họ Diệp nữa à?”, Vương Như Yên cau mày.

Diệp Bắc Minh cười tủm tỉm nói: “Hai vị sư tỷ, đệ biết hai tỷ lo lắng rất nhiều, cảm ơn hai tỷ! Yên tâm đi, đệ sẽ tìm được mẹ ruột của mình, đệ cũng sẽ giành được thành tích trong đại hội quân võ!”

“Bát sư tỷ, đã có bữa sáng chưa? Đệ đói rồi”.

Diệp Bắc Minh cười đi xuống giường, chạy đi tắm rửa.

Lục Tuyết Kỳ cau mày: “Có chuyện gì vậy, tiểu sư đệ hơi kỳ lạ?”

“Chẳng lẽ, đệ ấy đã biết…”, Vương Như Yên giật mình.

Lục Tuyết Kỳ lắc đầu: “Chắc chắn không thể nào! Được rồi, đừng nhắc chuyện này nữa, tiểu sư đệ có thể rời khỏi Long Đô là quá tốt rồi! Để đệ ấy đến Trung Hải, tạm thời phân tán sự chú ý của đệ ấy”.

“Được”.

Vương Như Yên nghiêm trọng gật đầu.

Sau khi ăn sáng xong, Diệp Bắc Minh ngồi tàu điện cao tốc trở về Giang Nam.

Anh vẫn không chọn ngồi máy bay.

Bay ở độ cao mười ngàn mét, thật không an toàn!

Chẳng may có người mất trí điên cuồng, lợi dụng giết anh lúc trên máy bay thì sao.

Ở độ cao mười ngàn mét, Diệp Bắc Minh cũng không thể bảo đảm an toàn.

Trên tàu cao tốc, Diệp Bắc Minh nhắm mắt dưỡng thần, tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền ra tiếng nói: “Cậu nhóc, cho tôi cảm nhận thế giới bên ngoài đi!”

“Đã mấy vạn năm, tôi không cảm nhận thế giới bên ngoài rồi”.

“Được”.

Diệp Bắc Minh tiện miệng trả lời một tiếng.

“Vù!”

Trong tích tắc, cái đầu của Diệp Bắc Minh run lên!

Trong phạm vi bán kính mấy trăm mét, tất cả mọi thứ đều được hiện lên trong đáy mắt của anh!

Tàu cao tốc đang phi như bay!

Đường ray ầm ầm vang lên!

Kiến đang bò trên mặt đất!

Chim đang bay lượn trên bầu trời!

Thậm chí, ngay cả trong toa tàu cao tốc có người đang thì thầm bàn tán, Diệp Bắc Minh đều nghe rõ ràng cuộc trò chuyện.

“Có chuyện gì vậy?”

Diệp Bắc Minh lập tức đứng bật dậy, chấn hãi nói.

“Cậu Diệp, cậu sao thế?”

Vạn Lăng Phong ngồi bên cạnh nhìn Diệp Bắc Minh, vẻ mặt kinh ngạc.

Chủ nhân đang yên đang lành, sao bỗng nhiên hỏi một câu ‘Có chuyện gì vậy?’

Thế là sao?

Những người khác trong toa xe cũng đều nhìn sang anh, bởi vì bị giật mình, tất cả đều cau mày.

“Không, không có gì”.

Diệp Bắc Minh lắc đầu, cố gắng bình tĩnh lại.

Anh còn kinh ngạc phát hiện, lại có thể cảm nhận được đẳng cấp võ đạo của Vạn Lăng Phong!

Cảm nhận rất rõ ràng được:

Đại tông sư đỉnh phong!

“Được thôi”.

Vạn Lăng Phong nghi hoặc ngồi xuống.

Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “He he, đây gọi là chia sẻ cảm nhận!”

“Tất cả mọi thứ tôi có thể cảm nhận được, thì cậu cũng có thể cảm nhận được!”

“Trong phạm vi bán kính năm trăm mét, bất kỳ thứ gì cũng đừng mơ thoát khỏi đôi mắt của cậu”,

“Không chỉ cảm nhận những thứ bên ngoài, ngay cả trong phạm vi năm trăm mét, cậu cũng có thể cảm nhận rõ ràng đẳng cấp của bất kỳ võ giả nào”.

“Thật đáng tiếc! Nếu tôi ở thời kỳ đỉnh phong…”

“Trong toa tàu có ba người cảnh giới Võ Linh, một người cảnh giới Võ Vương?”, Diệp Bắc Minh nhìn về một hướng nào đó, sắc mặt nghiêm trọng: “Người của gia tộc Cổ Võ!”



“Có chuyện gì vậy?”

Ở đầu bên kia của toa tàu, mấy nam nữ thanh niên, và một ông lão nhìn qua.

Một cô gái trẻ lên tiếng, truyền âm nội công nói: “Người thanh niên đó, hình như tên là Diệp Bắc Minh gì đó!”

“Dạo này nhân sĩ Giang Nam gây tiếng vang khá lớn”.

“Người theo bên cạnh anh ta là chiến thần Lăng Phong, Vạn Lăng Phong!”

Một thanh niên cười lạnh lùng: “Chiến thần cái chó gì chứ, đất nước của thế giới phàm tục chỉ thích đặt mấy cái tên nghe có vẻ oai phong, thực tế thì chẳng chịu nổi một đòn!”

“Diệp Bắc Minh đó, tôi có thể đánh chết anh ta bằng một quyền!”

“Chiến thần Lăng Phong gì chứ, tôi có thể bắt ông ta quỳ xuống hát bài khuất phục”.

Sắc mặt ông lão bên cạnh trầm xuống: “Bộ Trần, đừng làm bừa!”

“Thế gia Cổ Võ có thể kéo dài đến ngày nay chính là vì không tham dự vào tranh đấu của thế giới phàm tục”.

“Long Quốc khác với vương triều phong kiến trong lịch sử”, ông lão lắc đầu.

“Có gì khác chứ? Vẫn là một đám gà gáy chó sủa”, Khương Bộ Trần tỏ vẻ mặt khinh thường.

“Người tên Diệp Bắc Minh đó nhìn qua đây đấy!”

Cô gái trẻ nói.

Một anh chàng khác lên tiếng: “Chẳng lẽ phát hiện ra chúng ta rồi ư?”

“Không thể nào, Diệp Bắc Minh là cái thá gì mà có thể phát hiện ra chúng ta?”, Khương Bộ Trần lắc đầu.

Nhưng liền sau đó.

Vẻ mặt của mấy người gia tộc Cổ Võ biến sắc.

Chỉ thấy, Diệp Bắc Minh trực tiếp đứng lên đi về phía bọn họ!

“Các vị, đi đâu thế?”

Diệp Bắc Minh đi đến, lãnh đạm nhìn mấy người.

Một luồng khí tức quỷ dị tràn ngập trong toa tàu!

Vạn Lăng Phong cũng đi đến, thấp giọng hỏi: “Chủ nhân, có chuyện gì thế?”

Diệp Bắc Minh chỉ vào mấy người đó: “Tôi có hứng với bọn họ, kiểm tra thân phận của họ”.

“Vâng!”

Vạn Lăng Phong gật đầu, ra lệnh cho mấy người cho xem chứng minh thư.

“Ông!”

Trong mắt Khương Bộ Trần đầy lửa giận.

Anh ta chưa từng chịu nhục như này!

Xoẹt!

Anh ta đứng bật dậy, vô cùng lạnh lùng nhìn chằm chằm Vạn Lăng Phong: “Ông muốn gây chuyện phải không?”

“Tôi cảnh cáo ông, trên thế giới này, không phải người nào các ông đều chọc vào được đâu!”

“Ồ, có người nào mà cậu Diệp nhà tôi không chọc vào được?”, Vạn Lăng Phong bật cười.

Ông ta bảo người tháp túng gọi nhân viên trên tàu đến.

Sau khi kéo sang một bên nói mấy câu!

Nhân viên phục vụ trên tàu gọi nhân viên tuần tra trên tàu kiểm tra thông tin thân phận của mấy người này.

“Ông biết tôi là ai không?”, Khương Bộ Trần lạnh nhạt nói.

Vạn Lăng Phong mới chỉ có tu vi đại tông sư đỉnh phong!

Khương Bộ Trần biết mình ra tay toàn lực.

Thì có thể giết Vạn Lăng Phong!.

107: Gia Tộc Cổ Võ


Nhưng Vạn Lăng Phong không biết thực lực của Khương Bộ Trần, khiến Khương Bộ Trần vô cùng bực bội.

Anh ta là một con mãnh hổ!

Mà lại phải cúi đầu trước thỏ con?

Ông lão ở một bên lắc đầu: “Bộ Trần, dừng tay!”

“Vâng!”

Khương Bộ Trần nghiến răng nghiến lợi, rất không muốn lấy ra chứng minh thư.

Ông lão và mấy thanh niên nam nữ trẻ cũng giao ra chứng minh thư.

Kiểm tra một lượt!

Vạn Lăng Phong báo cáo nói: “Cậu Diệp, không có vấn đề gì”.

“Ông lão này tên là Khương Sơn Hà, cô gái xinh đẹp đó là tên là Khương Hàn Nguyệt”.

“Còn thanh niên hống hách này tên là Khương Bộ Trần”.

Diệp Bắc Minh gật đầu, nhìn Khương Sơn Hà: “Các người ra ngoài để làm gì?”

Khương Sơn Hà kinh ngạc, chẳng lẽ Diệp Bắc Minh biết thân phận của họ?

Không thể nào!

Bọn họ vừa lên tàu cao tốc chưa đến một tiếng đồng hồ.

Làm sao Diệp Bắc Minh có thể biết thân phận của họ?

Khương Sơn Hà cười nói: “Cậu thanh niên này, chúng tôi đều là người kinh doanh”.

“Ra ngoài làm ăn, có vấn đề gì không?”

“Tôi đang hỏi người gia tộc Cổ Võ các ông ấy”, Diệp Bắc Minh hỏi khiến người ta kinh sợ.

Soạt!

Anh vừa dứt lời, Khương Sơn Hà liền đứng bật dậy!

Khương Hàn Nguyệt bên cạnh cũng mở to đôi mắt, vẻ mặt kinh ngạc!

Khương Bộ Trần kinh hãi, trực tiếp nắm thành nắm đấm!

Vạn Lăng Phong hít khí lạnh: “Cậu Diệp, cậu nói gì vậy?”

“Cái gì mà người của gia tộc Cổ Võ?”

Đương nhiên ông ta biết gia tộc Cổ Võ là thế nào.

Đó là một thế lực đáng sợ.

Nhà nước cũng không quản nổi!

Ông lão và hai thanh niên này đều là người của gia tộc Cổ Võ ư?

Khương Sơn Hà liền ngưng nụ cười trên mặt, nhanh chóng suy nghĩ, sau đó cười nói: “Cậu thanh niên này, tôi không biết cậu đang nói gì”.

“Gia tộc Cổ Võ mà cậu nói là có ý gì, tôi không biết”.

Ông ta còn rất biết nhẫn nhịn?

Còn mấy thanh niên khác nhìn sang Diệp Bắc Minh với vẻ mặt kiêng sợ!

Tuy bọn họ là cảnh giới Võ Linh, nhưng Diệp Bắc Minh gây áp lực cực lớn cho bọn họ.

Sâu xa khó lường!

Lúc này, tàu đã đến trạm.

“Cậu thanh niên, chúng tôi đến nơi rồi”, Khương Sơn Hà mỉm cười, kéo mọi người xuống xe.

Bọn họ đi xuống khỏi tàu với tốc độ rất nhanh.

“Có cơ hội, tao sẽ bắt mày quỳ dưới chân tao, cho mày biết thế nào là tàn nhẫn!”, Khương Bộ Trần quay đầu nhìn lại ở trước cửa xe, lạnh lùng nhìn Diệp Bắc Minh một cái.

“Ồ?”

Diệp Bắc Minh bật cười.

“Soạt!”

Đột nhiên, anh bước ra một bước, xuất hiện trước mặt Khương Bộ Trần.

“Phập!”

Giơ tay lên, vỗ lên vai của Khương Bộ Trần.

“Rắc rắc!”

Một tiếng vang lớn!

Bả vai của Khương Bộ Trần lập tức sập xuống giống như bị xe tải đâm vào.

Không chịu nổi sức mạnh đáng sợ này!

“Phập!”

Hai chân Khương Bộ Trần mềm nhũn, quỳ thẳng xuống đất, đầu gối lập tức rạn vỡ, máu tươi chảy ra.

Cơn đau dữ dội truyền đến!

Toát mồ hôi lạnh.

“Mày!”

Khương Bộ Trần khó khăn ngẩng đầu lên, vẻ mặt đầy chấn hãi.

“Bộ Trần!”

Khương Sơn Hà kinh hãi hô lên một tiếng.

Khương Hàn Nguyệt và đám người của gia tộc Cổ Võ cũng rất kinh hãi!

Bọn họ không ngờ, Diệp Bắc Minh đột ngột ra tay.

Hơn nữa, chỉ một chiêu đã ép Khương Bộ Trần quỳ xuống đất?

Vạn Lăng Phong cũng cảm thấy sự việc không đúng, đưa theo người lao lên, bao vây đám người Khương Sơn Hà.

Khương Sơn Hà kiềm chế cơn tức giận, lạnh giọng nói: “Cậu thanh niên, cậu có ý gì?”

“Không có ý gì, tôi không thích bị người khác uy hiếp, hiểu không?”, Diệp Bắc Minh mỉm cười.

Khương Sơn Hà sửng sốt!

Nhìn Diệp Bắc Minh một cái sâu sắc.

Ông ta cân nhắc thiệt hơn, trầm giọng nói: “Bộ Trần, xin lỗi cậu ta đi!”

“Trưởng lão? Muốn tôi xin lỗi ư? Muốn tôi xin lỗi anh ta sao?”, Khương Bộ Trần tức sắp phát điên, đôi mắt đầy tia máu.

Ánh mắt Khương Sơn Hà lạnh lùng, quát nói: “Xin lỗi đi!”

Giọng ra lệnh vang lên.

Mặc dù Khương Bộ Trần trăm ngàn lần không muốn, nhưng cũng không dám trái lời, nói với Diệp Bắc Minh: “Xin lỗi, vừa nãy tôi không nên uy hiếp anh”.

Anh ta gần như là cắn răng để nói ra lời này.

“Cút đi”.

Diệp Bắc Minh khoát tay.

“Đi thôi!”

Khương Sơn Hà cho người dìu Khương Bộ Trần xuống xe.

Tàu cao tốc lại khởi hành.

Mấy người của gia tộc Cổ Võ còn đứng trên sân ga bên ngoài.

Nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh trong tàu cao tốc qua cửa sổ.

Vạn Lăng Phong tỏ vẻ mặt kinh ngạc: “Chủ nhân, thế này là sao?”

“Những người đó là người của gia tộc Cổ Võ ư?”

“Chắc là vậy”, Diệp Bắc Minh gật đầu.

“Sao cậu lại biết?”, Vạn Lăng Phong ngẩn người.

Ông ta và người của gia tộc Cổ Võ cùng ngồi một chuyến tàu cao tốc.

Mà lại không cảm thấy gì!

Diệp Bắc Minh lại phát hiện ra.

Rốt cuộc chủ nhân có thực lực thế nào? Quá đáng sợ!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cũng hơi bất ngờ, truyền âm nói: “Cậu nhóc, cậu hơi ngạo mạn rồi đấy! Mấy thanh niên trẻ đó còn đỡ, cùng cảnh giới với cậu, đều là Võ Linh! Nhưng còn ông lão đó là Võ Vương, nếu ra tay, thì cậu không phải là đối thủ của ông ta”.

“Cậu làm vậy có phải quá hống hách, quá mạo hiểm, quá bốc đồng rồi không?”

Diệp Bắc Minh nhàn nhạt trả lời: “Tôi chỉ thăm dò giới hạn của gia tộc Cổ Võ đến đâu thôi”.

“Bây giờ xem ra, bọn họ vẫn rất nhẫn nhịn, không dám để lộ thân phận dễ dàng”.

Hơn nữa, đồ mà mẹ anh để lại đã bị người của gia tộc Cổ Võ cướp mất.

Chưa chắc là người của nhà họ Khương cướp đi.

Nhưng Diệp Bắc Minh không có chút thiện cảm nào với gia tộc Cổ Võ.

Diệp Bắc Minh nói tiếp: “Thứ hai, tôi có thể không phải là đối thủ của Võ Vương đó, nhưng chắc chắn có thể tự bảo vệ mình!”

“Hơn nữa, nếu tôi không địch nổi, thì chẳng phải còn có ông sao?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục ngẩn người: “Tôi?”

“Chắc ông cũng có chút năng lực phải không? Ví dụ như cho tôi mượn chút sức mạnh”.

“Hoặc là giúp tôi giết một hai Võ Vương gì đó?”, Diệp Bắc Minh cười tủm tỉm nói.

Một hồi trầm mặc.

“Cậu thật thông minh!”

Lát sau, tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời một câu.

“Đúng thế! Nếu tôi ra tay giúp cậu, có thể giết một Võ Hoàng!”

“Mạnh đến vậy hả?”

Diệp Bắc Minh ngẩn người.

Anh cũng nghĩ tháp Càn Khôn Trấn Ngục có chút năng lực.

Nhưng không ngờ lại có thể giết được một Võ Hoàng?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play