Anh muốn biết chân tướng!
Biết năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!
Vương Như Yên nói: “Tiểu sư đệ, những chuyện này không phải ngày một ngày hai có thể điều tra rõ ràng”.
“Hơn nữa, Diệp Minh Viễn sợ em nên đã chạy khỏi Long Đô rồi”.
“Bây giờ em đi nhà họ Diệp, người nhà họ Diệp chưa biết chuyện năm đó đâu”.
Nghe được những lời này, Diệp Bắc Minh nhướn mày.
“Nhà họ Diệp tổng có bao nhiêu người biết?”
Diệp Bắc Minh yên lặng trong chốc lát.
“Em chắc chắn chưa, bát sư tỷ muốn gặp em đó”, Vương Như Yên thản nhiên cười một tiếng.
“Bát sư tỷ?”
Diệp Bắc Minh sững sờ, trong đầu hiện lên một bóng dáng xinh đẹp.
Hai người Diệp Bắc Minh và Vương Như Yên ngồi xe rời khỏi tiệc từ thiện.
Lúc này bên trong tiệc từ thiện sôi sùng sục.
“Diệp Bắc Minh này rốt cuộc có lai lịch gì? Lại khiến cho người đó mở miệng vì anh ta?”, tổng giám đốc Vương vừa thắng một trăm triệu, mặt đầy hồng quang.
“Quá độc ác! Một cái tát đánh chết Tần Thiếu Dương!”
“Ba quyền đánh bại được chiến thần Kình Thương!”
“Đến cuối cùng còn có thư ký Tiền ra mặt!”
Mặc dù tổng giám đốc Lý thua một trăm triệu, nhưng tiết mục tối nay quả là đáng giá một trăm triệu.
Đám nhà giàu Long Đô ai cũng mặt đỏ tới mang tai.
“Yên Nhiên, đẹp trai quá! Anh ta đẹp trai quá!”
“A a a...!Tôi muốn gả cho anh ta quá, Yên Nhiên, cậu có phương thức liên lạc của anh ta không?”
“Yên Nhiên, cậu nói gì đi…”
Ngụy Yên Nhiên ngây ngốc ngồi tại chỗ, hồi tưởng lại tình cảnh mình gặp Diệp Bắc Minh ở trên tàu cao tốc.
Bây giờ cô ta mới biết, là mình nghĩ nhiều rồi.
Con người như Diệp Bắc Minh làm sao có thể để ý đến mình?
Dù cô ta là người nhà họ Ngụy ở Long Đô!
Một cảm giác thất bại bao trùm trong lòng cô cả.
Lúc mọi người chuẩn bị rời đi, đề đốc Cửu Môn dẫn theo một đám binh lính ngăn chặn lối ra ở cửa yến tiệc từ thiện: “Các vị, vừa nhận được lệnh của cấp trên, chuyện đêm nay cấm chỉ truyền ra ngoài!”
“Bây giờ người của tôi sẽ ghi chép thông tin cá nhân của mọi người”.
“Các người còn phải ký kết một bản hiệp định bí mật!”
“Chuyện này dù ai truyền ra ngoài, sẽ truy cứu tới cùng!”
...!
“A… đau, đau chết tôi mất…”
Chiba Sadako nắm lấy cánh tay gãy của mình, khuôn mặt xinh đẹp đau đến biến dạng.
“Diệp Bắc Minh! Diệp Bắc Minh! Mối thù cụt tay này tôi sẽ không bỏ qua đâu!”
“Tút tút tút!”
Điện thoại của Chiba Sadako reo lên, cô ta ấn nút nghe, bên trong truyền đến giọng nói của bố.
“Sadako, tình hình của con thế nào? Bố vừa nghe nói, cánh tay của con bị người ta chém?”, người đàn ông trong điện thoại có chút lo lắng.
Chiba Sadako cố nén cơn đau, lộ ra nụ cười tái nhợt: “Bố, con không sao”.
“Cánh tay có thể nối được, xin bố hãy yên tâm”.
“Diệp Bắc Minh này chắc chắn phải chết!”
“Diệp Bắc Minh? Lại là Diệp Bắc Minh?”, người đàn ông tức giận: “Kế hoạch của chúng ta ở Giang Nam thất bại, tất cả đều là vì cái tên Diệp Bắc Minh này!”
“Masao Tokugawa chết rồi! Ảnh hưởng quá lớn!”
Chiba Sadako lạnh giọng nói: “Bố, con muốn Diệp Bắc Minh chết!”
“Sadako, con yên tâm, bố đã nhờ ninja Iga đến Long Quốc, ninja Iga mà đã ra tay, chúa Jesu đến cũng không cứu nổi Diệp Bắc Minh đâu!”, bố của Chiba Sadako nói.
Chiba Sadako vui mừng: “Bố, bố mời được ninja Iga?”
“Đương nhiên, kế hoạch của gia tộc Chiba chúng ta trên thực tế là kế hoạch của bệ hạ Thiên Hoàng! Diệp Bắc Minh trở thành hòn đá cản đường, ninja Iga tới Long Quốc, Diệp Bắc Minh chắc chắn phải chết!”
Bố của Chiba Sadako lạnh lùng nói.
“Ha ha ha, tốt quá! Diệp Bắc Minh đáng thương, ninja Iga ra tay, hắn không còn đường sống đâu!”, Chiba Sadako cười tàn nhẫn.
Thậm chí cô ta còn có chút đồng cảm với Diệp Bắc Minh.
...!
Vương Như Yên đích thân lái xe, dẫn Diệp Bắc Minh đi đến một nơi của Long Đô.
Sau hàng loạt cuộc kiểm tra của bảo vệ.
Cuối cùng, hai người đi đến một đại sảnh.
Vừa ngồi xuống chưa được hai phút.
Một cô gái đi tới.
Người cao khoảng một mét sáu mươi tám.
Cổ thiên nga, vai chữ thập.
Mông cong nối liền với eo và đôi chân dài thẳng tắp khiến Vương Như Yên cũng phải ghen tỵ.
Da thịt trắng nõn, cánh tay ngó sen thon dài!
Khí chất giống như một nữ minh tinh siêu cấp tuyến một.
“Hừ, sư tỷ lại càng đẹp lên rồi, ngày ngày lăn lộn cùng một đám đàn ông trong quân doanh, sao chị vẫn chăm sóc tốt được bản thân?”, Vương Như Yên có chút ghen tỵ.
Cô gái cười nhìn sang: “Tiểu sư muội, em nói gì vậy?”
Tư thế hiên ngang, nhưng lại mang theo vẻ thùy mị như nước.
Bát sư tỷ, Lục Tuyết Kỳ!
“Bát sư tỷ, em có nói gì đâu”, Vương Như Yên cười nói.
Diệp Bắc Minh nhịn cười, đi về phía bát sư tỷ: “Bát sư tỷ, đã lâu không gặp”.
“Tiểu sư đệ”.
Lục Tuyết Kỳ cười bước lên, lại chìa hai cánh tay, trực tiếp ấn Diệp Bắc Minh vào trong ngực.
Bộ ngực như hai đỉnh núi thiếu chút nữa khiến Diệp Bắc Minh chết ngộp!
“Khụ… Bát sư tỷ, đừng…”
Diệp Bắc Minh vội vàng nói.
“Hừ!”
Vương Như Yên hừ nhẹ một tiếng, hai tay ôm ngực, có chút khó chịu đứng ở một bên.
Lục Tuyết Kỳ cẩn thận quan sát Diệp Bắc Minh, mặt đầy cưng chiều nhìn anh.
“Mau để sư tỷ nhìn xem, hơn một năm không gặp, tiểu sư đệ lớn hơn nhiều rồi”.
“Hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, có bị thương không?”
“Lão già Đường Kình Thương này, ngay cả sư đệ của chị cũng dám ra tay?”
“Lần sau có cơ hội, chị nhất định phải dạy dỗ ông ta một trận! Đánh đến khi ông ta phục mới thôi!”
Một cô gái chừng hai mươi tuổi lại nói như vậy với chiến thần Kình Thương.
Nếu là người ngoại giới nghe được, nhất định sợ chết khiếp!.