Chương 96:
Tần Tướng Thần bước nhanh về phía trước, bắt tay với người đến.
Một người đàn ông trung niên ngoài bốn mươi tuổi đi đến, keo kính gọng vàng, đầu cắt cua dày dặn kinh nghiệm.
Người mặc áo vest, dáng người thẳng tắp, không chút dễ dãi!
“Thư ký Tiền!”
Tần Vinh An cũng đi theo phía sau, hành lễ.
“Đây là…”
Đám nhà giàu Long Đô có mặt ở đây nhìn thấy chuyện này, trong lòng đều kinh hãi!
Người có thể khiến Tần Tướng Thần hành lễ, chẳng lẽ là?
‘Chính là ông ta?”
Ngụy Yên Nhiên thông minh lập tức nhận ra thư ký Tiền.
Vào ngày mừng thọ ông nội, cô ta đã gặp mặt người này.
Chỉ là một nhân viên văn thư mà thôi!
Nhưng khi đó lại ngồi bàn đầu.
Có thể thấy chức vị của ông ta ở Long Đô không hề thấp hơn bất kỳ ông lão nào trong mười thế gia lớn!
Cho dù là Đường Kình Thương nhìn thấy thư ký Tiền, sắc mặt cũng nghiêm trọng: “Thư ký Tiền đến đây có phải có chuyện nguy cấp gì không?”
“Tôi chỉ là đến truyền lời, nếu chiến thần Kình Thương không có việc gì thì quay về quân doanh đi, Long Đô này vào ít thôi”.
Thư ký Tiền mỉm cười nói.
Hòa nhã dễ gần.
Nét mặt già nua của Đường Kình Thương trong nháy mắt tái nhợt!
Cơ thể già nua của Tần Tướng Thần run rẩy, chấn động ngẩng đầu lên nhìn thư ký Tiền!
Thư ký Tiền cười không nói.
“Bố…”
Tần Vinh An cũng bị dọa sợ ngây ra, thấp giọng nói một câu, đỡ ông cụ.
Ông ta có thể cảm nhận được cơ thể ông cụ đang run lên!
“Tôi biết rồi”.
Dùng mắt thường có thể nhìn thấy trên trán Đường Kình Thương xuất hiện từng tầng mồ hôi!
Ông ta một câu cũng không nói, nhanh chóng rời đi.
Thư ký Tiền lại cười với Diệp Bắc Minh,
Diệp Bắc Minh kỳ quái: “Tình huống gì vậy?”
“Không có gì, cậu Diệp, mọi người cứ tiếp tục”.
Thư ký Tiền đảo mắt nhìn đám người, sau đó rời đi.
Vừa đi được hai bước, ông ta dường như nghĩ đến gì đó, lại quay đầu cười nói: “Cậu Diệp, vừa rồi lúc tôi đi vào, nhìn thấy người của đại sứ quán đảo quốc Đông Doanh qua bên này, nhưng bị người của chúng tôi chặn rồi”.
Nói xong, thư ký Tiền liền vội vã rời đi.
Đến nhanh, đi cũng nhanh.
“Cái gì?”
Masao Tokugawa nghe xong, mặt xám như tro tàn!
Lúc này, trong mắt ông cụ Tần Tướng Thần không còn kiêu ngạo giống như trước nữa, không còn sức mạnh của nhà họ Tần Long Đô!
Chỉ còn lại nỗi sợ hãi vô tận!
Nhà họ Tần còn dám làm gì?
“Vinh An, đi…”
Ông cụ Tần dùng hết sức lực nói ra những lời này.
“Bố…”
Tần Vinh An đầy khổ sở nói, hai bố con được người làm đỡ rời đi.
“Cậu Diệp, thi thể của thiếu gia chúng tôi…”, một người làm nhà họ Tần đi đến, giọng nói run rẩy.
“Mang đi đi”.
Diệp Bắc Minh cũng không làm khó anh ta.
“Cảm ơn, cảm ơn!”
Đám người làm nhà họ Tần vội vã tiến lên dọn thi thể của Tần Thiếu Dương.
Ầm!
Sau khi đám người nhà họ Tần rời đi, xung quanh lập tức bùng nổ.
“Mẹ nó, xuất sắc! Quá xuất sắc!”
“Một Diệp Bắc Minh của Giang Nam mà lại có thân phận này?”
“Tin tức tối nay mà truyền ra ngoài, nhất định sẽ chấn động toàn bộ Long Đô!”
“Ôi trời ơi!”
Toàn bộ tiệc từ thiện xôn xao.
Ngụy Yên Nhiên ngồi trên ghế, nhìn chằm chằm vào bóng lưng Diệp Bắc Minh, kích động đến mức cơ thể phát run.
Mấy chị em kia của cô ta cũng kích động, liên tục lay người Ngụy Yên Nhiên.
“Yên Nhiên, anh ta là ai vậy?”
“Tình huống gì vậy? Đây không phải bạn trai nhỏ của cậu sao?”
“Sao anh ta lại lợi hại như vậy! Yên Nhiên, cậu may mắn quá”.
Mấy cô gái kích động nói.
Ngụy Yên Nhiên cười khổ, anh ta với mình có quan hệ gì đâu!
Tổng giám đốc Lý không dám tin: “Diệp Bắc Minh lội ngược dòng?”
“Nhà họ Tần, người Đông Doanh… ngay cả chiến thần Kình Thương cũng không động được vào anh ta?”
“Ha ha ha ha!”
Tổng giám đốc Vương cất tiếng cười lớn: “Tổng giám đốc Lý, ông thua rồi, Diệp Bắc Minh đã thắng! Nào nào nào, một trăm triệu tiền đặt cược, lấy tiền mặt ra”.
Lúc này, ánh mắt Diệp Bắc Minh trầm xuống, hướng về phía Masao Tokugawa.
Nhặt thanh kiếm samurai trên đất, đi về phía Masao Tokugawa.
“Mày muốn làm gì? Tao là tộc trưởng gia tộc Tokugawa đế quốc Đông Doanh, mày dám giết tao?”
Masao Tokugawa gầm thét.
Ông ta bị dọa sợ hết hồn hết vía, chạy ra khỏi hội trường tiệc từ thiện.
Diệp Bắc Minh giống như một thần chết, giơ kiếm theo sau.
“A...!Cứu mạng, cứu mạng!”
Masao Tokugawa chạy ra khỏi buổi tiệc từ thiện, bị dọa cho hai chân mềm nhũn.
Lúc này, phía bên đường đối diện xuất hiện một chiếc SUV của đảo quốc Đông Doanh đỗ tại đó, bị người của thư ký Tiền ngăn lại.
“Là Tokugawa-kun!”
“Ông ấy đi ra rồi!”
“Tokugawa-kun không sao cả, tốt quá”.
Mấy người Đông Doanh trong xe vui mừng.
Phía sau xe có một người phụ nữ Đông Doanh xinh đẹp đang ngồi.
Vóc dáng chuẩn, đùi đẹp thon dài!
Chỉ là đôi mắt mang theo một tia lạnh lẽo.
Chiba Sadako!
Thiên kim nhà đại thần đại sứ quán đảo quốc Đông Doanh!
Bố cô ta không ở Long Quốc, vì vậy bảo cô ta đến tiếp ứng cho Masao Tokugawa.
“Không đúng, tình trạng của Tokugawa-kun có vấn đề!”, Chiba Sadako mở miệng.
Người Đông Doanh khác hỏi: “Tokugawa-kun sao vậy?”
“Hình như là có chút vấn đề, Tokugawa-kun chạy gấp như vậy, giày cũng rơi mất”.
Giọng nói của Chiba Sadako trầm xuống: “Có người đang đuổi giết ông ta!”
“Cái gì?”
Những người Đông Doanh này kinh ngạc, quay đầu nhìn lại.
Quả nhiên, Diệp Bắc Minh tay cầm kiếm samurai, đi từ trong hội trường từ thiện đi ra..
Chương 97:
Thư ký Tiền đã sớm ra tay, phong tỏa xung quanh.
Vì vậy một chiếc xe trên đường cũng không có.
Masao Tokugawa lăn một vòng, nhìn thấy Chiba Sadako ngồi xe phía đối diện, nhận ra là xe của đại sứ quán Đông Doanh.
“Tokugawa-kun!”
Chiba Sadako xuống xe, vẫy tay với ông ta.
Masao Tokugawa thấy Chiba Sadako, giống như tóm rơm rạ cứu mạng.
Ông ta lăn một vòng chạy tới, đầu gối và bàn tay đều trầy xước.
Toàn thân đều là máu, vô cùng thê thảm.
Diệp Bắc Minh mang theo ý cười lạnh, đi theo phía sau.
“Cô Chiba, cứu tôi!”
Masao Tokugawa bị dọa cho toàn thân run rẩy.
Mặt đầy kinh hoàng.
Gia chủ của gia tộc Tokugawa, lúc này giống như chó chết nằm trên đất.
“Tokugawa-kun!”
Mấy người Đông Doanh vội vàng tiến lên đỡ ông ta.
Diệp Bắc Minh tay cầm samurai, từng bước chậm rãi băng qua đường.
Chiba Sadako ngăn trước người Masao Tokugawa: “Anh là ai mà dám đuổi giết Tokugawa-kun!”
“Diệp Bắc Minh”.
Diệp Bắc Minh nhàn nhạt trả lời.
Chiba Sadako cả kinh: “Anh chính là Diệp Bắc Minh?”
“Anh thật to gan, Tokugawa-kun là…”
Lời Chiba Sadako còn chưa nói hết, Diệp Bắc Minh đã ra tay!
“Phụt!”
Kiếm samurai vô cùng sắc bén, đâm thủng tim Masao Tokugawa!
“Anh!!!”
Chiba Sadako ngơ ra.
Người Đông Doanh khác mặt đầy chấn động, ngược lại hít một hơi lạnh.
Bọn họ thế nào cũng không ngờ, Diệp Bắc Minh ra tay lưu loát dứt khoát, trực tiếp giết Masao Tokugawa!
Masao Tokugawa trợn trừng hai mắt, nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh, con ngươi mất đi ánh hào quang.
“Tokugawa-kun!!!”
Chiba Sadako hét lớn một tiếng, tức giận nhìn Diệp Bắc Minh: “Diệp Bắc Minh, anh có ý gì?”
“Tokugawa-kun là người đảo quốc Đông Doanh, sao anh lại giết ông ấy ngay trên đường phố như vậy, có phải không coi đảo quốc Đông Doanh chúng tôi ra gì?”
Chiba Sadako chìa tay ra, chỉ vào Diệp Bắc Minh.
“Phụt!”
Kiếm samurai trong tay Diệp Bắc Minh chém xuống!
Cánh tay Chiba Sadako như ngó sen, bị anh một kiếm chém rớt.
“A…”
Chiba Sadako đau đớn đến mức hôn mê, ngã nhào trên đất.
“Cô Chiba!”
“Sao… sao anh dám?”
Những người của đảo quốc Đông Doanh sợ hết hồn hết vía!
Một kiếm này của Diệp Bắc Minh trấn áp tất cả mọi người.
Bọn họ thế nào cũng không ngờ, Diệp Bắc Minh lại quả quyết chém rơi một cánh tay Chiba.
Diệp Bắc Minh nhàn nhạt nói: “Chỉ là người Đông Doanh mà cũng dám ngang ngược ở Long Quốc?”
“Nhớ, tôi không thích bị người ta dùng tay chỉ”.
“Đây là lần đầu tiên!”
Mặt đẹp của Chiba Sadako trắng bệch, đau đến mức mồ hôi toát ra: “Diệp Bắc Minh, tôi nhớ rồi, Diệp Bắc Minh!”
“Đừng dùng loại ánh mắt này nhìn tôi, đây là lần thứ hai!”
Diệp Bắc Minh đứng chắp tay, lạnh nhạt nhìn Chiba Sadako.
Chiba Sadako run rẩy!
Hoảng sợ cúi đầu.
Cô ta có một loại ảo giác, còn dùng ánh mắt này nhìn Diệp Bắc Minh, chắc mình…
Sẽ chết!!!
Điều này chắc chắn không phải chuyện đùa.
“Nhớ, sau này người Đông Doanh ở trên đất Long Quốc, nhìn thấy tôi nhớ khách sáo một chút, nếu không tôi sẽ không ngại đâu, gặp ai giết người đấy”.
Sau khi Diệp Bắc Minh bỏ lại lời này, tiện tay bẻ gãy kiếm samurai chế tạo từ thép ròng.
Xoay người rời đi.
Mạnh mẽ khiếp người!
Hai người Vương Như Yên và Vạn Lăng Phong đi ra ngoài buổi tiệc từ thiện.
Vạn Lăng Phong mặt đầy sùng bái: “Chủ nhân, Lăng Phong phục cậu rồi!”
“Chiến thần Kình Thương cũng thất bại, vị đó đích thân hạ lệnh, tôi nằm mơ cũng không ngờ sẽ như vậy!”
Vạn Lăng Phong còn muốn dốc toàn lực.
Ủng hộ Diệp Bắc Minh!
Không ngờ bí thư Tiền mang lệnh của quốc chủ đến, thay đổi chiến cục.
Không cần đến Vạn Lăng Phong ông ta!
Vạn Lăng Phong không ngờ, Vương Như Yên cũng là một nữ chiến thần!
Bây giờ ông ta đã bừng tỉnh hiểu ra, giờ mới hiểu vì sao lúc ở Giang Nam, Vương Như Yên dám ra tay giết vua Giang Nam!
Một vua Giang Nam thôi mà, chiến thần muốn giết, không phải chỉ là một câu nói hay sao?
“Diệp Minh Viễn chưa đến sao?”
Diệp Bắc Minh cau mày.
Anh không quan tâm đến nhà họ Tần, Đường Kình Thương hay người Đông Doanh nào cả!
Bây giờ anh chỉ muốn gặp Diệp Minh Viễn.
Vương Như Yên đi đến: “Vừa nhận được tin tức, Diệp Minh Viễn đã rời khỏi Long Đô”.
“Cái gì?”
Diệp Bắc Minh sửng sốt.
Anh đến Long Đô là vì Diệp Minh Viễn.
Không ngờ Diệp Minh Viễn lại chạy mất!
“Không được, Diệp Minh Viễn chạy rồi, nhà họ Diệp chưa chạy, tôi nhất định phải điều tra rõ chân tướng”, Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Tôi phải đi nhà họ Diệp!”
“Chủ nhân, cậu muốn đến nhà họ Diệp?”
Vạn Lăng Phong kinh hãi!
Nhà họ Diệp không giống nhà họ Tần và nhà họ Đường, nhà họ Diệp có một vị chiến thần vô thượng là Diệp Lăng Tiêu trấn giữ!
Diệp Lăng Tiêu!
Ở Long Quốc gần như là nhân vật tương đương với Thần!
Tên của Vạn Lăng Phong chính là lúc đầu quân bắt chước theo Diệp Lăng Tiêu để đặt.
“Đi theo chị, có người muốn gặp em”, Vương Như Yên nói.
Nhưng Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Sư tỷ, mặc kệ là ai muốn gặp em”.
“Cũng để qua một bên đi”.
“Tối nay em phải đi nhà họ Diệp! Em phải biết rốt cuộc Diệp Minh Viễn có phải bố ruột em hay không!”
“Mẹ ruột em là ai?”
“Bà ấy còn sống hay chết?”
Bây giờ trong lòng Diệp Bắc Minh rất gấp gáp!