“Công tử, không thể khinh địch”. Một ông lão đầu trọc bên cạnh Cổ Tu lên tiếng.

Đôi mắt đục ngầu của lão ta nhìn Diệp Bắc Minh chòng chọc, có chút sợ hãi ôi cảm nhận được một loại cảm giác nguy hiểm từ trên người tên nhóc.

nói này”.

Nhưng Cổ Tu lại không chút để tâm: “Lão Trịnh, ông cũng cẩn thận quá rồi đói”

“Chỉ một tên Đại Năng tầng hai nhỏ bé cũng có thể uy hiếp tới một Đại Đạo Chi Thượng tầng một như ông sao?”

“Cho dù là tôi, chỉ dùng một ngón tay cũng có thể bóp chết hắn!”

Vẻ mặt Cổ Tu tràn đầy kiêu ngạo.

“Đúng vậy, Cổ sư huynh muốn giết chết tên này thật quá đơn giản!” “Muốn giết loại rác rưởi này còn cần đích thân Cổ sư huynh ra tay sao?” Vài tên thanh niên tranh nhau cười đùa.

Cổ Tu vô cùng hưởng thụ cảm giác được người tâng bốc này!

“Đi, qua đó nhìn xem”.

Nhân lúc mấy người Diệp Bắc Minh còn đang tán gẫu, Cổ Tu dẫn theo một nhóm người đi tới.

Trực tiếp phớt lờ Diệp Bắc Minh! Ánh mắt rơi thẳng lên người Côn Ngô Mật Phi: “Xin hỏi tên gọi của vị cô nương đây là gì? Tôi thấy mấy người các cô tiến vào rừng Lạc đường như vậy

thực sự quá nguy hiểm!”

“Vừa hay chúng tôi cũng đang chuẩn bị vào đó để tìm kiếm một vài loại dược liệu”.

“Không bằng chúng ta đồng hành cùng nhau thế nào? Tôi là Cổ Tu, đến từ đế huyết Cổ gia!”

Đế huyết Gổ gia giống tộc Bất Hủ!

Tổ tiên đều từng sinh ra đại đế!

“Vị này là Trịnh Khung, lão Trịnh! Đại Đạo Chi Thượng tầng một!”

Trên mặt Cổ Tu không hề che giấu nét giễu cợt liếc Diệp Bắc Minh nói: “Chỉ cần có lão Trịnh ở đây, trong phạm vi mười dặm bên ngoài rừng Lạc đường,

chúng ta đều có thể tự do đi lại không chút trở ngại!”

“Còn hơn một vài tên giun dế không biết tự lượng sức mình, còn không mau cút, đến lúc đó cũng không biết mình chết thế nào!”

Kẻ mà hắn đang ám chỉ tất nhiên không ai khác ngoài Diệp Bắc Minh! Là sự uy hiếp trắng trợn!

Diệp Bắc Minh hỏi: “Anh đang hăm dọa tôi sao?”

Mọi người nghe vậy đều ngẩn ra, không ai ngờ tới!

Diệp Bắc Minh lại dám hỏi thẳng ra miệng như vậy!

Chỉ là một tên giun dế Đại Năng tầng hai cũng dám tiếp lời Cổ Tu!

Hầu hết mọi người khi nghe đến danh xưng đế huyết Cổ gia này đều sẽ bị doạ tới mức luống cuống như gà mắc tóc.

Cổ Tu bày vẻ quân tử, đáp lại với nụ cười giả lả: “Anh bạn à anh hiểu lầm rồi”. “Tôi không phải đang uy hiếp, mà là, ừm... tốt bụng nhắc nhở!”

Sở dĩ phun ra câu nói đầy giả dối này là vì hắn muốn tỏ vẻ lịch thiệp trước mặt Côn Ngô Mật Phi!

Chẳng ngờ tới lại đánh tan ý nghĩ muốn ra tay của Diệp Bắc Minh! Vô hình trung tự cứu lấy mình một mạng!

“, vậy cảm ơn anh đã nhắc nhởi”

“Dung Phi, Nhã Phi, Tử Y...”

Đến đoạn Côn Ngô Mật Phi thì hơi dừng lại suy ngẫm một lát: “Tiểu Phi Phi, chúng ta đi thôi!”

Cũng không để ý tới nhóm người của Cổ Tu nữa mà xoay người đi thẳng.

Côn Ngô Mật Phi trợn trắng mắt, có chút tức giận đuổi theo: “Này, anh gọi em là gì? Tại sao lại gọi em là Tiểu Phi Phil”

“Em có thể gọi tôi là Tiểu Minh Minh, vì sao tôi lại không thể gọi em là Tiểu Phi Phi?”

“Hay tôi gọi em là Tiểu Mật Mật nhé?” “Mật Mật cái gì cơ chứ!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play