Một ngày sau Diệp Bắc Minh cùng Côn Ngô Mật Phi đã tới được bên ngoài rừng Lạc đường.

Ngoại trừ hai người họ, Tiêu Dung Phi, Tiêu Nhã Phi cùng Viên Tử Y cũng đều được anh thả ra ngoài.

Sau khi Tiêu Dung Phi, Tiêu Nhã Phi biết được Côn Ngô Mật Phi chính là người phụ nữ mà Diệp Bắc Minh đã cướp hôn thì đều rất cảnh giác với cô.

Một đường này vẫn luôn vây quanh hai bên Diệp Bắc Minh, mỗi người chia ra nắm lấy một tay của anh.

Viên Tử Y lại càng sốc hơn, bởi tiểu thư vậy mà thực sự trở thành người phụ nữ của Diệp Bắc Minh.

Một nam bốn nữ, còn là bốn mỹ nhân sắc nước hương trời! Thực sự là quá bắt mắt.

Khi họ tới được vùng rìa của núi Lạc đường đã hấp dẫn ánh mắt của không ít người.

Ánh mắt của vài người không mang theo ý tốt, hơi thở mà Diệp Bắc Minh toát ra mới chỉ là một Đại Năng tầng hai cỏn con, căn bản không có ai coi anh ra gì.

Nếu không phải có Côn Ngô Mật Phi lộ ra hơi thở của Đại Đạo tầng chín, e rằng sớm đã có kẻ với ý đồ bất chính ra tay rồi.

Còn khoảng một dặm nữa là họ sẽ tiến vào khu rừng Lạc đường.

Côn Ngô Mật Phi dừng lại bước chân, nói: “Tiểu Minh Minh à, anh xác định muốn để bọn họ ở bên ngoài sao?”

“Ngộ lỡ thực sự gặp phải nguy hiểm, chúng ta sẽ không có thời gian bảo vệ họ đâu!"

“Cách an toàn nhất vẫn là đưa họ vào trong tòa tháp đó của anh!”

“Tiểu Minh Minh lại là cái xưng hô gì thế?”

Diệp Bắc Minh có chút không nói lên lời.

Côn Ngô Mật Phi nhéo lấy chiếc cằm cương nghị của Diệp Bắc Minh, thản nhiên nói: “Đương nhiên là biệt danh cho người yêu rồi! Côn Ngô Mật Phi em sẽ không giống người khác gọi anh là Bắc Minh!”

“Anh chỉ có thể là Tiểu Minh Minh của một mình em thôi!”

“Cô làm gì đó?”

Tiêu Nhã Phi giống như đang che chở cho con thơ, một phát hất tay Côn Ngô Mật Phi ra: “Đừng chạm lung tung vào anh Diệp!”

'Tiêu Dung Phi cũng lộ vẻ tức giận: “Hở ra chút là động tay động chân, như vậy còn giống một người phụ nữ sao?”

“Phì.... ha ha ha haI”

Côn Ngô Mật Phi cũng không giận dữ, thấy phản ứng đáng yêu này của Tiêu Nhã Phi ngược lại còn bật cười ra tiếng!

“Em gái à, tôi không chỉ chạm vào anh Diệp của cô thôi đâu?” “Tôi đã ăn sạch sẽ anh ấy từ lâu rồi, thế nào? Hai chị em các người đi theo

anh ấy lâu như vậy còn chưa tóm được anh ấy sao?”, Côn Ngô Mật Phi cười dí dỏm hỏi.

Lại liếc sang Tiêu Dung Phi: “Về phần tôi có giống phụ nữ hay không thì cô cứ hỏi Tiểu Minh Minh liền biết!”

“Anh ấy là người rõ hơn ai hết!” “Tiểu Minh Minh, anh nói có đúng không?”

Côn Ngô Mật Phi của lúc này nào còn dáng vẻ người lạ chớ gần, hoàn toàn là một nữ lưu manh!

“Cô.” Tiêu Nhã Phi trợn to mắt đẹp! Cô ấy đương nhiên biết những lời Côn Ngô Mật Phi nói đại khái đều là thật.

Cô ấy cũng muốn thực sự trở thành người phụ nữ của anh Diệp, nhưng căn bản không có cơ hội!

Một khi có cơ hội, nhất định phải đâm vỡ tầng quan hệ này! “Khụ khu...”

Diệp Bắc Minh ngượng ngùng vô cùng: “Được rồi, em đừng trêu chọc họ. nữa!”

Côn Ngô Mật Phi trở lại vẻ lạnh nhạt thường ngày: “Anh chắc chắn muốn dẫn họ theo à?”

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Mang theo đi, rừng Lạc đường này cũng chẳng phải khắp nơi đều có Tế linh, chúng ta vẫn có thể ứng phó nổi với những nguy hiểm thông thường!”

“Nếu thực sự đi sâu vào thì lại đưa họ vào trong tháp!”

“Ở vùng ngoài rìa có thể trải nghiệm trước, cũng không thể suốt đời chỉ là một đóa hoa trong nhà kính có đúng không?”

Nếu Diệp Bắc Minh đã quyết định thì Côn Ngô Mật Phi cũng không nhiều lời thêm nữa.

Cô dứt khoát gật đầu: “Được, nếu thực sự gặp phải nguy hiểm, trong trường hợp em không thể chiếu cố tới họ sẽ chỉ quan tâm tới sự an nguy của một mình

anh thôi!”

Ở phía xa, ánh mắt của mấy tên thanh niên lóe lên tia sáng quỷ dị, ghen tị nhìn về phía Diệp Bắc Minh bên này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play