“Bà lão ấy cố chấp bắt thất sư tỷ của cậu nhận làm thầy, thất sư tỷ của cậu thà chết chứ không đồng ý!”
“Dù thế, bà lão kia vẫn mạnh mẽ ra tay bắt sư tỷ của cậu đi!”
Diệp Bắc Minh nhướng mày: “Bà lão kia là ai?”
Nữ hoàng Tu La lắc đầu như cũ: “Tôi không biết, nhưng tôi nhớ kỹ dáng vẻ của bà lão đó!”
Rồi cô ta lấy ra một bức tranh đã chuẩn bị trước rồi đưa cho Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh vừa mở bức tranh ra.
Anh chắc chắn rằng bản thân không biết người nọ rồi cất bức tranh vào.
Sắc mặt anh khá hơn đôi chút, cuối cùng vẫn có được tin tức tốt.
Bà lão kia muốn nhận thất sư tỷ làm đồ đệ thì hẳn sẽ không làm tổn thương thất sư tỷ.
Bỗng nhiên.
Cơ thể nữ hoàng Tu La run lên, phun ra một ngụm máu tươi.
“Mẫu hoàng!”
Ly Nguyệt biến sắc.
Ảnh Ma tiến lên, đỡ nữ hoàng Tu La dậy: “Nữ hoàng, ngài sao thế?”
Mắt Ly Nguyệt đỏ ngầu: “Truyền thừa vị trí nữ hoàng bị thất bại nên nữ hoàng đương nhiên buộc phải chết!”
“Cái gì?”
Ảnh Ma sững sờ.
Sự sống của nữ hoàng Tu La dần tiêu tan: “Nguyệt Nhi, tất cả mọi thứ đều là số mệnh rồi!”
“Con đừng quá đau khổ, ít nhất Diệp Bắc Minh đã đến đây, chứng tỏ trong lòng cậu ta có con!”
“Cậu ta đã có ma tỷ, sau này sẽ thành chủ nhân Vạn Ma, con theo cậu ta thì mẹ chết cũng yên lòng!”
“Không, con không cần!”
Ly Nguyệt điên cuồng lắc đầu, nước mắt trào ra không kìm chế được.
Ầm!
Diệp Bắc Minh nhìn sang, thi triển Nguyên Thiên Thần Nhãn.
Lúc ấy.
Trên người nữ hoàng Tu La bỗng xuất hiện một tầng sương mù màu xám mà mắt thường không nhìn rõ.
Màn sương mù xám ấy âm thầm trào ra từ khắp ngóc ngách trong quảng trường rồi bám vào người nữ hoàng Tu La.
Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Đây chính là sức mạnh nguyền rủa ư?”
Ly Nguyệt quay đầu lại hỏi: “Chồng ơi, anh biết cách cứu mẫu hoàng phải không?”
Cô ta chạy tới chỗ Diệp Bắc Minh, mềm mại hạ gối: “Chồng ơi, chắc chắn có cách cứu mẫu hoàng của em phải không?”
“Nguyệt Nhi đừng quỳ xuống!”
Diệp Bắc Minh ôm Ly Nguyệt, không để cho cô ta quỳ xuống: “Bởi vì cô truyền thừa thất bại nên mẹ cô mới bị sức mạnh nguyền rủa ảnh hưởng!”
Ly Nguyệt mong đợi nhìn anh: “Vậy có cách nào cứu mẫu hoàng của em không?”
Diệp Bắc Minh gật đầu đáp: “Có!”
“Thật ư, may quá đi mất!”
Ly Nguyệt vui sướng nhảy vào lòng Diệp Bắc Minh.
Một mùi hương êm dịu chui vào mũi anh.
Diệp Bắc Minh vỗ vai cô ta nói: “Nguyệt Nhi, tôi cần cô lại lần nữa nhận truyền thừa của nữ hoàng Tu La!”
“Nếu một lần không được thì thêm lần nữa!”
“Chỉ cần thành công thì tình hình của mẹ cô dễ xử lý hơn nhiều!”
Ly Nguyệt sửng sốt: “Hả?”
Nữ hoàng Tu La yếu ớt lắc đầu: “Không được, từ khi Tu La Tộc mở ra những trang sử đầu tiên!”