“Nắm giữ ma tỷ thì sao chứ? Làm gì được mình?”  

 

 

Dòng suy nghĩ ấy vừa thoáng qua thì Diệp Bắc Minh đã xuất hiện ngay trước mặt.  

 

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chém mạnh xuống.  

 

Hoàng tử Dạ Xoa Tộc sợ hãi: “Diệp Bắc Minh, cậu điên rồi à?”  

 

“Tôi với cậu không thù không oán, cậu cần gì phải...”  

 

Phụt!  

 

Máu bay đầy trời.  

 

Người của Dạ Xoa Tộc giờ mới kịp hoàn hồn: “Cậu giết ngũ hoàng tử của chúng tôi hả?”  

 

“Diệp Bắc Minh, cậu có biết mình vừa làm gì không?”  

 

“Dạ Xoa Tộc sẽ không bỏ qua cho cậu đâu!”  

 

Diệp Bắc Minh mỉm cười nói: “Nếu các người đã quan tâm tên kia như vậy thì lên đường cùng nhau luôn đi!”  

 

Anh cầm kiếm Càn Khôn Trấn Ngục tung hoành chém giết bọn chúng, tiếng la hét thảm thiết vang vọng khắp trời.  

 

Trước mắt bao nhiêu người, người của Dạ Xoa Tộc đều đã ra đi.  

 

“Còn các người thì sao? Không quỳ à?”  

 

Giọng nói lạnh như băng vang lên.  

 

Hoàng tử Huyết Linh Tộc toát mồ hôi lạnh, cả người run rẩy.  

 

Bùm!  

 

“Bát hoàng tử của Huyết Linh Tộc, Huyết Lịch, kính chào chủ nhân Vạn Ma!”  

 

Những người còn lại của Huyết Linh Tộc thấy thế thì đều quỳ xuống.  

 

Diệp bắc Minh dời mắt sang ông lão Ma tộc cuối cùng còn chưa quỳ: “Ông thì sao? Sao lại không quỳ trước tôi?”

Lão già kia mỉm cười, thong dong quỳ xuống: “Nếu thế thì để lão phu quỳ xuống là được!”  

 

Diệp Bắc Minh khá bất ngờ.  

 

Trong tất cả các Ma tộc, ngoại trừ ngũ hoàng tử của Dạ Xoa Tộc ra.  

 

Thì sát ý trên người ông lão kia là nồng nặc nhất, sao lão già kia lại quỳ dứt khoát đến vậy chứ?  

 

Diệp Bắc Minh liếc nhìn người nọ rồi bước tới bên cạnh nữ hoàng Tu La: “Tiền bối, bây giờ có thể nói cho tôi biết về vị sư tỷ đã được bà cứu giúp không?”  

 

Nữ hoàng Tu La gật đầu đáp: “Là thất sư tỷ của cậu Liễu Như Khanh!”  

 

Hô hấp Diệp Bắc Minh dồn dập vì kích động.  

 

Thất sư tỷ thiêu đốt tuổi thọ, tự bạo đan điền.  

 

Vậy mà vẫn chưa chết sao?  

 

Giọng anh run run, đôi mắt đỏ bừng: “Thất sư tỷ của tôi ở đâu?”  

 

Nữ hoàng Tu La ngượng ngùng đáp: “Cậu Diệp, thật ra... tôi không cứu thất sư tỷ của cậu...”  

 

Ánh mắt Diệp Bắc Minh tối sầm: “Bà lừa tôi à?”  

 

Một luồng sát ý ngút trời ngưng tụ, dồn vào người nữ hoàng Tu La.  

Ly Nguyệt nhanh chân chạy tới ôm tay Diệp Bắc Minh: “Chồng ơi, đừng...”  

 

 

Nữ hoàng Tu La cảm thấy được cơn giận của Diệp Bắc Minh.  

 

 

Cô ta nào đâu biết rõ tầm quan trọng của sư tỷ đối với Diệp Bắc Minh như thế nào chứ: “Cậu Diệp chớ hiểu lầm, tuy tôi không cứu thất sư tỷ của cậu!”  

 

 

“Nhưng tôi thấy có người ở ngoài Thiên Ma Cốc đã đưa Liễu Như Khanh đang bị trọng thương đi rồi!”  

 

 

Sát ý trong Diệp Bắc Minh hạ xuống: “Nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!”  

 

 

Nữ hoàng Tu La lắc đầu nói: “Sau khi thất sư tỷ của cậu bị thương, vốn phải đối diện với cái chết!”  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play