“Ha ha ha, đại sư tỷ tất cả đều là giả phải không!”  

 

Đối diện với câu hỏi của chín vị sư muội.  

 

Nước mắt Lạc Khuynh Thành bất giác rơi xuống: “Quả thật... các sư phụ đã tử trận...”  

 

“Tiểu sư đệ, tiểu sư đệ... hu hu hu!”  

 

Cô ấy lấy ra một miếng hồn ngọc.  

 

Ngay khi thấy hồn ngọc.  

 

Lòng chín vị sư tỷ như chết lặng.  

 

Tuy rằng hồn ngọc không bị nứt nhưng ánh sáng trên đó đã ảm đạm hơn nhiều.  

 

Chứng tỏ nó đã mất liên hệ với Diệp Bắc Minh, đủ để chứng minh rằng tiểu sư đệ đã...  

 

Diệp Thanh Lam gầm nhẹ: “Không, con tôi không chết, Minh Nhi chưa chết!”  

 

Lúc này, một giọng nói rét lạnh truyền tới: “Không, con trai bà đã chết rồi!”  

 

Hơn mười bóng dáng thân quen tiến vào đại điện: “Diệp Thanh Lam, nếu Diệp Bắc Minh đã chết thì các người cũng không cần phải ở lại Tổng viện Giám Sát đâu nhỉ?”  

 

“Để bọn tôi ra tay hay là các người tự cút? Hả?”  

 

...  

 

Cùng lúc đó, chiến trường Thái Cổ, trong đống đổ nát.  

 

Sau khi thần miếu biến mất, Diệp Bắc Minh bị hút vào trong lốc xoáy!

Luồng sức mạnh khủng khiếp xé rách cơ thể gần như nghiền nát cơ thể anh: “Tiểu Tháp, nơi đây rất nguy hiểm, có cách nào rời khỏi đây không?”  

 

“Hình như tôi không kiên trì được bao lâu nữa!”  

 

Sức mạnh càn quét bừa bãi, không hề tuân theo quy tắc nào.  

 

Chúng nghiền nát xé rách tất cả mọi thứ tiến vào lốc xoáy.  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười to: “Ha ha ha, nhóc con, nếu không có bổn tháp thì cậu lâm nguy thật đấy!”  

 

“Nhưng mà có bổn tháp ở đây, trong đống hỗn độn ấy có một vật đại bổ năng lượng đó!”  

 

“Chỉ cần cắn nuốt bọn họ thì bổn tháp có thể khôi phục một phần sức mạnh đã mất!”  

 

“Đến khi đó, trên trời dưới đất tùy ý cho bổn tháp tung hoành ngang dọc!”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục kiêu ngạo nói: “Vô địch, vô địch thật sự!”  

 

Diệp Bắc Minh quát khẽ: “Vậy ông còn đợi gì nữa! Cắn nuốt cho tôi!”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười bảo: “Như cậu mong muốn, cắn nuốt!”  

 

Dứt lời, tất cả năng lượng trong lốc xoáy cuồn cuộn trào về phía tháp Càn Khôn Trấn Ngục.  

 

Cùng lúc đó, Tổng viện Giám Sát.  

 

Sắc mặt Diệp Thanh Lam tái mét: “Bạch trưởng lão, con tôi chưa chắc đã qua đời đâu”.  

 

“Các người vội vàng đuổi chúng tôi đi như vậy à?”  

 

Một lão già mặc áo bào tím suy tư nói: “Chưa chắc qua đời hả? Sau khi tên súc sinh Diệp Bắc Minh kia đến Tổng viện Giám Sát, bầu không khí cả học viện luôn âm u xám xịt!”  

 

“Nếu không phải ngại thực lực của tên oắt kia quá đáng sợ thì chúng ta đã đuổi cổ các người đi từ lâu rồi!”  

“Bây giờ mới đuổi các người đã nể mặt các người lắm rồi đó!”  

 

 

Dứt lời, hơn mười ông lão bước ra khỏi hàng, hét: “Còn không mau cút đi”  

 

 

“Mau rời khỏi Tổng viện Giám Sát, mau cút khỏi đây!”  

 

 

“Nơi đây không chào đón các người!”  

 

 

“Một lũ phế thải của Hoa tộc mà cũng dám chiếm nhiều tài nguyên tu võ của Tổng viện Giám Sát như vậy, các người xứng hả?”  

 

 

Diệp Thanh Lam giận dữ hét lên: “Các ông!”  

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play