Vô số ánh mắt tập trung vào ba người họ.
Phương Vô Đạo quát khẽ: “Đi mau!”
Bọn họ lê lết cơ thể trọng thương của mình rời đi một cách chật vật.
Có mấy lão già âm thầm lén theo sau bọn họ.
Những người tu võ còn lại không quan tâm tới họ mà chỉ nhìn chằm chằm vào lốc xoáy đen ngòm đằng trước.
Bỗng nhiên, có người thắc mắc hỏi: “Diệp Bắc Minh đâu rồi? Sao cậu ta không ở đây?”
“Hình như là không đi ra...”
“Thần miếu sụp đổ hóa thành hư vô, thằng nhóc kia chết rồi!”, có người lắc đầu than thở.
“Cậu ta chết rồi à?”
Ai nấy ở đây cũng hoảng hốt.
Có người vỗ tay vui mừng, có người lại âm thầm lắc đầu tiếc nuối.
Tên này quá nghịch thiên, nếu hy sinh như vậy thật đáng tiếc làm sao.
Diệp Nguyệt Thiền cảm thấy hơi mông lung: “Lão tổ, cậu ta đã chết thật rồi à?”
Diệp Thương Thiên quan sát lốc xoáy đen ngòm kia, gật đầu chắc nịch: “Sức mạnh không gian bị bóp méo, đến cả thần miếu ở đây cũng bị tan biến theo đó!”
“Cho dù Diệp Bắc Minh có thủ đoạn nghịch thiên đến đâu chăng nữa thì cũng phải chết mà thôi!”
Mặt mày Tần Hồng Bân trắng bệch: “Cuối cùng thằng oắt kia cũng chết, chỉ tiếc cho đám bảo bối trên người cậu ta thôi!”
Lâm Bách Hùng nghiến răng nói: “Mẹ kiếp, lão phu hận thằng chó ấy thấu xương!”
“Cậu ta chết rồi thì để người nhà cậu ta bù đắp lại mối hận này cho lão phu!”
...
Tin tức ấy lan truyền khắp thế giới Cao Võ.
Tổng viện Giám Sát, trong đại điện.
Chín mươi chín vị cường giả Thái Cổ bị sát hại, Diệp Bắc Minh bỏ mạng ở chiến trường Thái Cổ.
Tin tức rúng động ấy nháy mắt đã lan truyền khắp nơi, Diệp Thanh Lam nhận được tin sốc nặng phun ra một ngụm máu tươi.
“Nhìn kỹ đi!”
Chín vị sư tỷ chảy lệ, ai nấy đều đỏ mắt.
“Không thể nào! Không thể nào có chuyện đó!”
Mắt Diệp Thanh Lam đỏ ngầu: “Sao Minh Nhi lại chết?”
“Sao Minh Nhi lại chết được chứ?”
“Sao Minh Nhi lại chết được chứ?”
Bà không thể chấp nhận chuyện đó được, lòng đầy tuyệt vọng: “Là giả, tất cả là giả, tin tức đều là giả!”
Vương Như Yên run rẩy: “Đúng, đúng, đúng! Chắc chắn tin tức ấy là giả!”
Mặt Lục Tuyết Kỳ tái nhợt: “Tiểu sư đệ chưa chết đâu, không thể nào đâu!”
“Chắc chắn là có người truyền tin sai!”, Liễu Như Khanh lắc đầu.
“Tôi phải đến chiến trường Thái Cổ, tôi không tin tiểu sư đệ đã chết! Lại càng không tin có ai có thể giết sư phụ của chúng ta!”, Chu Lạc Ly đứng ngồi không yên.
Các sư tỷ thấy thế, đều gật đầu.
Lúc này, một bóng dáng xinh đẹp đi vào đại điện.
Cô ấy thẫn thờ như cái xác không hồn.
“Đại sư tỷ!”
Chín vị sư tỷ chạy tới: “Đại sư tỷ về rồi, thật may quá!”
“Tiểu sư đệ đâu rồi?”
“À này đại sư tỷ, tiểu sư đệ đâu rồi?”