Đế Khởi La bất đắc dĩ, cẩn thận từng bước đuổi theo Diệp Bắc Minh.  

 

Đế Giang thấy Đế Khởi La khuất bóng rồi mới nở một nụ cười vui vẻ, con dao lướt qua yết hầu.  

 

Đế Khởi La đuổi theo một mạch, cuối cùng đã đuổi kịp Diệp Bắc Minh: “Anh Diệp, tôi có thể theo anh không?”  

 

Vẻ mặt khẩn cầu của cô ta trông rất đáng yêu.  

 

Diệp Bắc Minh nhướng mày: “Chân của cô, cô làm gì tùy cô”.  

 

“Tôi nói trước, nếu gặp nguy hiểm, tôi sẽ không lo cho cô đâu!”  

 

“Vâng!”  

 

Mắt Đế Khởi La sáng ngời, vui vẻ gật đầu.  

 

‘Anh Diệp chỉ hơi độc miệng chút thôi chứ rất mềm lòng, nếu có nguy hiểm, anh Diệp sẽ không mặc kệ mình đâu!’  

 

Rồi cô ta chủ động đứng bên cạnh Diệp Bắc Minh.  

 

Cô ta đường đường là cô công chúa nhỏ của Đế tộc giờ lại trông giống như một người hầu gái.  

 

Bỗng nhiên, phía trước truyền tới tiếng đánh nhau khốc liệt.  

 

“Bảo bối kìa!”  

 

“Của tao, của tao, tất cả đều là của tao!”  

 

“Cút mau, đây là đồ của tao!”  

 

“Mẹ kiếp, đừng tưởng tao sợ mày, tiến vào thần miếu rồi thì chỉ so thực lực thôi!”  

 

Ánh mắt Diệp Bắc Minh trầm xuống, đi theo tiếng động vào một cung điện bằng đá vô cùng rộng lớn.  

 

Nơi này là một kho báu, dưới đất la liệt đủ các loại đan dược, võ kỹ, thần binh lợi khí.  

 

Đằng trước là một kim tự tháp cao ngất.  

 

Một vầng sáng khổng lồ bao phủ kim tự tháp, trên đó bày biện vô số bảo vật.  

 

Tất cả bảo vật đều tỏa sáng rực rỡ.  

 

Trên tầng cao nhất của kim tự tháp có đặt một cái hòm đen tuyền.  

 

Nó ảm đạm không chút ánh sáng.  

 

Ngay khi nhìn thấy nó, máu trong người Diệp Bắc Minh như sôi trào.  

 

Đám người Tần Hồng Bân và lão tổ nhà họ Diệp đứng dưới đài.  

 

Hiển nhiên những bảo vật ở đây càng hấp dẫn sự chú ý của bọn họ hơn.  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục bỗng lên tiếng: “Nhóc à, thần hồn của sư phụ cậu đang ở trong những bảo vật đó!”  

 

Diệp Bắc Minh kinh ngạc hỏi lại: “Tiểu Tháp, ông nói thật à?”  

 

“Đương nhiên!”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời một cách chắc chắn: “Tuy thần miếu này có thể lưu giữ thần hôn của bọn họ, nhưng thần hồn muốn ở lại thì phải có vật chứa!”

“Nhất định phải kí sinh trong bảo vật có thần tính, bảo vật trên bàn thờ này đều có thần tính!”  

 

“Nếu sư phụ của cậu không ngốc, nhất định sẽ chọn chúng!”  

 

Diệp Bắc Minh bước lên, chặn trước mặt tất cả mọi người: “Những vật khác trong bảo khố, các người có thể tùy tiện lấy!”  

“Nhưng đồ trên kim tự tháp này, các người không được động vào món nào hết!”  

 

 

Bộp!  

 

 

Mắt mọi người co lại, đều nhìn Diệp Bắc Minh: “Lại là cậu!”  

 

 

Tần Hồng Bân thấy Diệp Bắc Minh không chút kiêng kị như thế, trong lòng giận không biết trút đi đâu: “Diệp Bắc Minh, có phải mày cho rằng chúng tao không dám đánh mày không?”  

 

 

“Dù nữ hoàng Tu La bảo vệ mày, nhưng bây giờ mày đã mất long mạch rồi, không sợ chết thật sao?”  

 

 

Một lão già trông như chim ưng đè cơn tức giận nói: “Diệp Bắc Minh, mày quá tham lam!”  

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play