“Đúng thế, kinh nghiệm của Thạch Lăng dư sức làm gia chủ rồi!”

“Nếu không nhờ có Thạch Lăng, chỉ dựa vào việc Lạc Chính Hùng qua lại với tàn dư Thiên Ma tộc đã có thể khiến chúng ta diệt tộc rồi!”  

 

 

“Lão phu hiểu, công lao của Thạch Lăng rất lớn, Lạc Chính Hùng chết chưa hết tội!”  

 

“Thạch Lăng là người thích hợp nhất làm gia chủ!”  

 

Mấy lão già còn lại đều gật đầu.  

 

Vẻ mặt Lạc Thạch Lăng đỏ bừng, chắp tay nói: “Các vị trưởng lão, tôi có tài đức gì để làm gia chủ chứ?”  

 

“Trong tộc còn có sự lựa chọn thích hợp hơn tôi nhiều!”  

 

Bát trưởng lão cười nói: “Thạch Lăng, ông đừng từ chối!”  

 

Thập trưởng lão cười to nói: “Còn ai thích hợp hơn ông chứ?”  

 

“Hay là ông khinh thường đám lão già chúng tôi hả? Vậy nên mới không muốn làm gia chủ!”  

 

Lạc Thạch Lăng vội vàng nói: “Thập trưởng lão, tôi nào dám khinh thường người chứ!”  

 

“Nếu như vậy, tôi đành...”  

 

Ông ta còn chưa dứt lời.  

 

Bên ngoài đại điện truyền tới một giọng nói lạnh như băng: “Nếu đã không muốn làm như vậy thì đừng làm nữa!”  

 

Xoạt! Xoạt! Xoat!  

 

Hơn mười ánh mắt đều dõi về phía ngoài đại điện.  

 

Thập trưởng lão đập bàn đứng dậy: “Là ai? Thật to gan!”  

 

“Kẻ nào dám hồ ngôn loạn ngữ ở Thánh Tộc, mau cút ra đây cho lão phu!”  

 

Rầm!  

 

Cánh cửa đại điện bị đập nát, hơn mười cái xác bay vào trong đại điện.  

 

Mọi người vội vàng đứng dậy, giận dữ nhìn về phía cửa đại điện.  

 

Bọn họ chỉ thấy một người thanh niên đi vào.  

 

Ngay khi nhìn thấy người thanh niên kia, cả lũ đều kinh hãi.  

 

“Diệp Bắc Minh?”  

 

“Là cậu!”  

 

Mọi người đều e dè nhìn anh.  

 

Lửa giận trên mặt tắt hơn phân nửa.  

 

Diệp Bắc Minh không đói hoài tới ánh mắt của mọi người mà chỉ cúi đầu nhìn thoáng qua thi thể của Lạc Chính Hùng và Lạc phu nhân.  

 

Anh vung bàn tay to lên.  

 

Anh đưa thi thể của họ vào tháp Càn Khôn Trấn Ngục: “Tôi chỉ có một câu hỏi, Hàn Tông đâu rồi?”  

 

Thập trưởng lão gầm lên: “To gan! Thi thể của người đứng đầu Thánh Tộc bọn tôi mà cậu cũng dám động vào à?”  

 

Ngay sau đó.  

 

Thập trưởng lão xuất hiện ngay trước mặt Diệp Bắc Minh, định bụng ra tay tấn công.  

 

“Nể mặt rồi mà còn lấn tới à?”  

Sát ý trên người Diệp Bắc Minh bùng nổ, anh quát to nhắc lại: “Hỏi các ông lần cuối, Hàn Tông ở đâu rồi?”  

 

 

“Nếu không, kết cục của người này chính là kết cục của các ông!”  

 

 

Gầm gừ!  

 

 

Tiếng rồng ngâm ngân vang.  

 

 

Long tích sau lưng anh sát lên, bảy con rồng lao ra, chiếu sáng cả đại điện.  

 

 

Luồng khí tức khủng khiếp cuồn cuộn trào dâng.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play