Sắc mặt Diệp Bắc Minh âm u đến đáng sợ, hai tay nắm chặt nắm đấm.  

 

 

Sát ý cuồn cuộn dâng lên trong lòng.  

 

Giọng tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Cô ấy tận mắt nhìn thấy bố mẹ mình chết thảm, do vậy đã hình thành tâm ma!”  

 

“Bây giờ có lẽ chỉ có tự tay mình giết chết kẻ thù mới khiến tâm ma biến mất!”  

 

Diệp Bắc Minh nhìn về phía Lạc Vô Tà hỏi: “Là ai giết bố mẹ của đại sư tỷ?”  

 

Lạc Vô Tà nghiến răng nghiến lợi đáp: “Hàn Tông! Là một người thanh niên trẻ tuổi tên Hàn Tông!”  

 

“Hàn Tông?”  

 

Diệp Bắc Minh híp mắt.  

 

Rồi anh xoay người bước ra ngoài cửa: “Bát sư tỷ, chăm sóc đại sư tỷ nhé!”  

 

Lục Tuyết Kỳ dõi theo bóng dáng của Diệp Bắc Minh: “Tiểu sư đệ, em định đi đâu đó?”  

 

Diệp Bắc Minh chỉ trả lời ngắn gọn: “Đi giết người!”  

 

...  

 

Thánh Tộc, trong đại điện.  

 

Lạc Thạch Lăng ngồi ở ghế gia chủ, phía dưới là mười mấy lão già đang ngồi.  

 

Mặt đất trung tâm đại điện có hai thi thể đã được che bằng hai tấm vải bố.  

 

Lạc Thạch Lăng ra vẻ buồn khổ đau thương nhưng trong lòng lại vui như nở hoa.  

 

Lạc Chính Hùng chết rồi.  

 

Mấy trưởng lão ủng hộ ông ta cũng bị người của Thánh Vực giết rồi.  

 

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì ông ta sẽ là người kế nhiệm tiếp theo của Thánh Tộc.  

 

Lạc Thạch Lăng nhìn mọi người rồi thở dài nói: “Tôi rất tiếc cho cái chết của gia chủ, nhưng ông ta không nên đối nghịch với người của Thánh Vực mới phải”.  

 

“Ông ta lại định bao che cho tàn dư của Thiên Ma tộc!”  

 

“Mọi người cũng biết rồi đấy, Thánh Vực và Thiên Ma tộc là kẻ thù không đội trời chung!”  

 

“Nếu Lạc Chính Hùng không quen biết với Diệp Bắc Minh thì cũng không chết!”  

 

“Tôi làm vậy chỉ để bảo vệ cả nhà họ Lạc mà thôi!”  

 

Lạc Thạch Lăng thở dài nhìn mọi người rồi nói tiếp: “Mọi người có thể hiểu cho tôi không?”  

 

“Thạch Lăng, ông làm thế không có gì đáng trách cả!”  

 

Một lão già mập mạp gật đầu nói.  

 

“Bát trưởng lão nói phải!”  

 

Những người khác đều gật gù đồng ý.  

 

Lạc Thạch Lăng mỉm cười nói: “Cảm ơn các vị đã hiểu cho tôi”.  

 

Bỗng nhiên.  

 

Một lão già mặc áo gấm nói: “Nước không thể một ngày không vua, Thánh Tộc cũng không thể một ngày không có chủ!”  

“Lạc Chính Hùng đã chết, bây giờ hẳn chúng ta nên chọn ra một vị gia chủ mới!”  

 

 

Mắt bát trưởng lão lóe sáng: “Thập trưởng lão nói phải lắm, các vị ngồi đây cảm thấy ai thích hợp làm gia chủ thế?”  

 

 

Cả đại điện lặng thinh.  

 

 

Mọi người nhìn nhau.  

 

 

Thập trưởng lão thấy mọi người không nói gì bèn đập bàn nói: “Tôi thấy hay là để Thạch Lăng làm gia chủ đi!”  

 

 

Dứt lời, mọi người đều rộ lên tiếng phụ họa.  

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play