Ưng Bạch Mi trầm giọng nói: “Nói không sai, quả thật tên nhãi kia đang sỉ nhục chúng ta!”
“Chỉ thế mà cũng dám khiêu khích chúng ta, thật đáng chết!”, ánh mắt Hoàng Phủ Chính lạnh như băng.
“Không cần nói nhảm nữa, giết cậu ta!”
Mấy trăm cường giả cảnh giới Vực Vương lao lên.
Trong chốc lát.
Bầu không khí quanh Long Đảo như đọng lại, mọi người cảm giác như mình rơi vào hầm băng.
Luồng hơi thở chết chóc cuồn cuộn.
Đế Khởi La giữ chặt cánh tay của Đế Giang: “Ông Sáu, cháu xin ông ra tay giúp Diệp Bắc Minh với được không?”
Gương mặt già nua của Đế Giang nghiêm nghị: “Khởi La, tuy rằng Đế tộc hùng mạnh nhưng cũng không cách nào đối chiến với hàng trăm Vực Vương như thế!”
“Lẽ nào cứ vậy trơ mắt nhìn cậu ta chết ư?”
Đế Giang thở dài: “Chỉ có thể vậy thôi!”
Vương Chỉ Dao và Đạm Đài U Nguyệt gần như đồng thanh: “Viện trưởng, xin người cứu Diệp Bắc Minh!”
Vương Bình An do dự.
Rồi sau đó.
Ông ta hít sâu nói: “Lão Hồng!”
Ầm!
Không gian chấn động, một ông lão mặc áo bào màu xám tro bỗng nhiên xuất hiện hệt như ma quỷ: “Viện trưởng!”
Vương Chỉ Dao và Đạm Đài U Nguyệt hoảng sợ.
Thậm chí cả Hoa Côn Luân đều vô cùng sửng sốt: "Bên cạnh tổng viện trưởng lại có một người đáng sợ như vậy ư?"
“Lão Hồng, bất chấp tất cả mọi thứ cũng phải cứu được Diệp Bắc MInh!”
Vương Bình An cắn răng nói.
Trên gương mặt lão Hồng thoáng hiện lên sự chần chừ.
Ông ta nhìn thoáng qua chỗ Diệp Bắc Minh.
Rồi nghiêm nghị hỏi: “Ngoài Diệp Bắc Minh còn những người khác thì sao?”
Sắc mặt Vương Bình An thay đổi liên hồi: “Có Tổng viện Giám Sát ra tay ắt hẳn có thể giữ được mạng của tên nhóc ấy!”
“Nhưng tộc Rồng đen và những người khác thì hơi căng...”
“Tôi hiểu rồi”.
Lão Hồng gật đầu, bóng người chợt lóe, mau chóng đi tới Long Đảo.
Diệp Bắc Minh quan sát hàng trăm cường giả cảnh giới Vực Vương tấn công mình nhưng anh vẫn bình tĩnh lạ thường.
“Minh Nhi, đứng sau lưng mẹ!”
Diệp Thanh Lam bước lên.
Diệp Bắc Minh cười nói: “Mẹ, Minh Nhi trưởng thành rồi!”
“Lúc này đến lượt con bảo vệ mọi người!”
Nói rồi anh đứng che đằng trước Diệp Thanh Lam, tay cầm kiếm Càn Khôn Trấn Ngục: “Tháp nhỏ, kiên trì được không?”
Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục rất gay go: “Nhóc con, tôi nguyện lòng theo cậu!”
“Nếu cậu hy sinh, cùng lắm thì bổn tháp lại tìm một chủ nhân mới thôi!”
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Được, cho dù tôi có chết thì cũng phải bảo vệ tộc Rồng đen!”
Giờ phút ấy, mấy trăm Vực Vương đã xông vào phạm vi Long Đảo.
Ngay tại khoảnh khắc mảnh chỉ treo chuông ấy.
“Đợi một lát”.
Một giọng nói lười nhác bỗng vang lên như người vừa mới thức giấc.
“Xem lâu như vậy, các ngươi nhàm chán thật đó”.
“Mấy trăm tên Vực Vương giết một tên Thần Vương mà trông gian nan đến sợ, nếu đã vậy thì đừng có giết nữa!”
Giọng nói không lớn nhưng lại như sấm rền đủ lọt vào tai của từng người từng người một.
Ngay sau đó.
Một người thanh niên bỗng xuất hiện.
Rồi người nọ đứng che chở cho Diệp Bắc Minh trước hàng trăm Vực Vương.
Sắc mặt Ưng Bạch Mi hơi đổi: “Cậu là ai?”
Người thanh niên biếng nhác ấy xuất hiện như thế nào mà lại không cảm nhận được gì hết.