Ngay sau đó.
Thẩm Đại Sơn đã đứng trước mặt Diệp Bắc Minh.
Rầm!
Một luồng khí tức cực kỳ khủng khiếp bùng lên từ trong cơ thể Diệp Bắc Minh.
“Cậu điên rồi!"
Thẩm Đại Sơn hoảng sợ: “Đây là lần thứ ba cậu sử dụng bí thuật Nhiên Huyết đấy, cậu không sợ chết ư?”
Diệp Bắc Minh mỉm cười đáp lời: “Thật xin lỗi, đúng là tôi không sợ chết!”
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục lại chém tới.
Thẩm Đại Sơn tuyệt vọng hét thảm đến mức giọng nói cũng hơi run: “Đừng mà...”
Phụt!
Máu thịt bay đầy trời.
Mọi người chết sững khiếp hãi.
Giọng nói của Diệp Bắc Minh vang lên hệt như thần chết: “Tiếp theo!”
Ánh mắt anh lạnh như bằng nhìn thoáng qua mấy trăm cường giả cảnh giới Vực Vương kia: “Ưng Bạch Mi, Hoàng Phủ Chính, Lục Thanh Sơn, Bùi Vân Hải, Bạch Thiên Cơ...”
“Trong các người ai lên trước?”
Tất cả mọi người lặng im.
Kiêu căng ư?
Ngạo mạn ư?
Hay ương bướng?
Mọi người đã không còn ngôn từ nào để miêu tả Diệp Bắc Minh được nữa.
Chỉ một người mà dám khiêu chiến hàng trăm cường giả cảnh giới Vực Vương ư?
Sao anh dám làm thế chứ?
Gương mặt của Đế Khởi La nóng bừng, trái tim cô ta đã bị anh bắt làm tù binh rồi.
Đạm Đài U Nguyệt sững sờ: “Cậu ta đã bạo phát lần nữa rồi mà vẫn không hề hấn gì sao?”
Hoa Côn Luân nhíu chặt mày khó hiểu: “Lẽ nào chúng ta đoán sai rồi ư?”
Vương Bình An trầm mặc không nói lời rồi.
Không ai không khiếp sợ.
“Đúng là lũ Vực Vương vô dụng!”
Diệp Bắc Minh nở nụ cười, quát to: “Tôi đây bảo tiếp theo, các người bị điếc rồi à?”
“Cảnh giới Vực Vương hả, đáng sợ quá đi, vậy mà lại không một ai dám lên ứng chiến với một kẻ mới cảnh giới Thần Vương nho nhỏ như tôi hả?”
Bọn người tu võ ở đây há hốc mồm đầy sửng sốt.
Ôi vãi!
Tên nhãi này ngông cuồng quá rồi đó.
Ưng Bạch Mi, Hoàng Phủ Chính, Lục Thanh Sơn, Bùi Vân Hải và Bạch Thiên Cơ đều đỏ mắt vì tức giận.
Bọn họ lại bị một kẻ mới cảnh giới Thần Vương uy hiếp ư?
Thật vô cùng nhục nhã!
Thế nhưng.
Tên kia lại quá quái dị.
Bọn họ thật sự không dám đặt cược tính mạng của mình.
Vậy nên bọn họ chỉ căm tức đến mức mắt ngập tơ máu nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh.
Bỗng nhiên.
Tề Đạo Khung hét lớn: “Các vị, ngàn vạn lần đừng để tên nhãi gian xảo kia đánh lạc hướng!”