Đôi mắt to ngập nước, mũi vừa cao vừa thẳng.
Đôi mắt long lanh sâu thẳm.
Gương mặt không vướng chút bụi trần!
Khiến con người ta có cảm giác thần thánh không thể xâm phạm!
Diệp Tiêu Tiêu!
Thánh nữ Thiên Cơ Các, có khả năng dự đoán trước tương lai.
Vô số người lao tới, mồm năm miệng mười xin Diệp Tiêu Tiêu dự đoán, tính quẻ.
Diệp Bắc Minh đi tới từng bước, dùng ảnh thuấn xuất hiện trước mặt đám người: “Cô Tiêu Tiêu, tôi có chút việc gấp, mong cô xem cho tôi trước!”
Lời đó khiến vô số người cảm thấy khó chịu.
Một thanh niên nhíu mày: “Này ranh con, mày là cái thá gì mà đòi lên trước?”
Người bên cạnh cười lạnh: “Chúng tôi tới sớm hơn cậu, tất cả đều muốn nhờ cô Tiêu xem cho!"
“Ha ha, sao không lấy thau nước nhìn lại mình xem!”
“Đúng, chẳng lẽ có cái mã đẹp thì được ưu tiên à?”
Mấy người khác đều nói với vẻ khó chịu, hơi thở lạnh như băng dừng lại trên người Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh đẩy khí thế quanh mình lên đỉnh điểm, tiếng sét lớn càn quét tất cả: “Là cái thá gì?”
“Là cái kẻ đã xông và ngục giam Trấn Hồn!”
“Là cái kẻ đã một mình xông vào thần cung Vô Tướng, giết người trước mặt tất cả mọi người!”
“Là kẻ có thể toàn mạng đi ra giữa sự bao vây của mười mấy Chí Tôn!”
“Là kẻ mang tên Diệp Bắc Minh, đã đủ chưa?”
Mỗi một câu Diệp Bắc Minh phun ra, khí thế lại dâng cao lên một bậc!
Chữ cuối cùng rơi xuống.
Thì cả đại điện đều chìm vào sự im lặng!
Trong mắt mọi người đều xuất hiện vẻ rung động: “Cậu ta… Cậu ta chính là Diệp Bắc Minh hả?"
Không ai dám nói tiếp nữa!
Ngừng thở.
Chỉ có mình Diệp Tiêu Tiêu vẫn giữ được vẻ thong dong đó.
Nở nụ cười: “Anh Diệp, tôi biết anh sẽ tới”.
“Cô biết hả?”, Diệp Bắc Thần khá bất ngờ.
Diệp Tiêu Tiêu thản nhiên trả lời: “Nếu vấn đề đơn giản như thế mà tôi cũng không biết thì sao xứng trở thành thánh nữ Thiên Cơ Các?”
Tiện tay ném một tờ giấy ra.
“Nơi anh muốn đến đó, phải vào từ nơi này!”
Diệp Bắc Minh mở tờ giấy ra xem, ánh mắt khẽ lay động.
Những chữ viết xinh đẹp hiện lên.
Diệp Tiêu Tiêu tiếp tục nói: “Thời gian là nửa ngày sau”.
“Tất nhiên, nếu anh Diệp cảm thấy nơi đó quá nguy hiểm thì có thể vào từ một nơi khác”.
“Một tháng sau, nơi này”.
Lại ném ra thêm một tờ giấy.
Một con rắn lửa xuất hiện trong tay Diệp Bắc Minh, trực tiếp cắn nuốt tờ giấy: “Không cần, cảm ơn cô Tiêu Tiêu”.
Anh không dừng lại một giây, một phút nào, rời khỏi Thiên Cơ Các.
Diệp Tiêu Tiêu mỉm cười: “Một ngày Tiêu Tiêu chỉ xem một lần, ngày mai mọi người hẵng tới nhé”.
Tần Mộc Dao nhanh chóng theo sau.
Đại điện lại được dịp bùng nổ: “Cậu ta chính là Diệp Bắc Minh hả?”
“Thật hay giả vậy?”
“Cậu ta chính là Diệp Bắc Minh đã đánh vào ngục giam Trấn Hồn ấy hả?”