Thanh niên dẫn đầu vừa đi vừa thưởng thức Huyết Ngọc.  

 

Đột nhiên.  

 

Tiếng kêu thảm thiết thứ hai vang lên: “A!”  

 

Xoẹt!  

 

Cùng với tiếng máu thịt bị xé rách.  

 

Thanh niên đi đầu vẫn không quay lại, cau mày nói: “Mấy người làm cái quái gì thế, giết một ả đàn bà đang mang thai có phiền tới mức đó không?”  

 

“Một đám vô…”  

 

Chữ “dụng” còn chưa kịp nói xong.  

 

“A!”  

 

Tiếng kêu gào thảm thiết khác lại vang lên.  

 

“Giọng nam?”  

 

Cuối cùng thì thanh niên đó cũng nhận ra điều kì lạ.  

 

Quay đầu nhìn, động từ nhanh chóng co rụt lại, như thể vừa nhìn thấy chuyện gì đó cực kỳ khủng bố: “Không… A!”  

 

Tiếng kêu thảm thiết vang lên!  

 

Tất cả đều trở về yên tĩnh.  

 

Tôn Thiến đi tới cầm Huyết Ngọc trong tay người đó, nhanh chóng rời đi.  

 

Hơn nửa tiếng sau, một đám người nhanh chóng chạy tới.  

 

Hiện trường đâu đâu cũng là mảnh tay cụt chân cụt, cực kỳ máu me.  

 

Ánh mắt một người đàn ông trung niên trong số đó bỗng có rụt lại, dừng trên một cái xác.  

 

“Con tôi!”  

 

Nhanh chóng đi tới ôm lấy đầu của thi thể thanh niên kia: “Không!”  

 

Thanh niên đi đầu đã mất nửa khuôn mặt, như vừa bị thứ gì đó cực kỳ đáng sợ xé mất.  

 

Một ông lão đi tới: “Chủ nhân, toàn quân bị diệt, hơn nữa còn bị giết rất thê thảm!”  

 

“Tàn nhẫn đến mức này, có lẽ là gặp phải ma thú tấn công!”  

 

“Nhưng…”  

 

Ánh mắt người đàn ông trung niên nọ đỏ bừng: “Nhưng cái gì?”  

 

Ông lão thoáng do dự một lát, giơ một cánh tay cụt lên: “Chủ nhân, mời xem”.  

 

Ông lão chỉ vào một chỗ: “Ở đây có một vết cào, có thể thấy không phải là do ma thú gây ra”.  

 

“Theo lão đoán, có lẽ là người ra tay!”  

 

“Hơn nữa theo dấu tay này, còn là một người phụ nữ!”  

 

Người đàn ông trung niên cất giọng ồm ồm nói: “Dù là người hay ma thú, thì cũng phải tìm ra con thú đã giết con trai tôi!”  

 

“Ông đây mà không cho cô ta nếm hết tất cả mọi tra tấn đau đớn nhất, thì sẽ không mang tên Tôn Vô Cực!”  

 

Ánh sáng màu máu từ chiếc nhẫn ma thú trên ngón tay sáng lên, một con Huyết Lang đỏ bừng lao tới: “Gào!”  

 

Giọng Tôn Vô Cực ồm ồm: “Tìm kiếm tung tích ả ta!”  

 

Mắt Huyết Lang đỏ bừng, mang theo ánh sáng khát máu.  

 

Nó ngửi không khí một lát thì lao về một hướng.  

 

Tôn Vô Cực khẽ quát: “Đuổi theo!”  

Thiên Cơ Các, trong đại điện có mấy trăm người.  

 

 

Diệp Bắc Minh đến đây được nửa ngày rồi, lại không nhìn thấy người bạn mà Tần Mộc Dao nói đâu!  

 

 

Nếu không phải anh nể mặt Tần Mộc Dao.  

 

 

Thì chắc đã sớm vọt vào trong tìm người!  

 

 

Tần Mộc Dao lo sẽ có những phiền toái không đáng có nên vẫn đeo mặt nạ chờ cùng với Diệp Bắc Minh.  

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play