Chính là Từ Thiên!
"Tên kia, quả nhiên cậu không chết!"
Từ Thiên vô cùng âm trầm nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh: "Lần trước, tại ngục giam Trấn Hồn, nếu không có người khác cầu xin cho cậu, cậu cho rằng mình có thể chạy thoát sao?"
"Từ giờ trở đi, mạng sống của cậu thuộc về bổn tọa!"
"Bắt lại cho bổn tọa!"
Ông ta ra lệnh.
Hơn mười người từ bốn phía liều mạng lao lên.
Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Mới có mười mấy tên Chí Tôn thôi à?”
Giọng Từ Thiên lạnh như băng đáp: “Mười mấy vị Chí Tôn đã đủ xử lý cậu rồi!”
Diệp Bắc Minh lắc đầu bảo: “Nếu ông đến sớm hơn chút nữa biết đâu có thể chết chung với mười mấy tên Chí Tôn kia”.
“Cậu nói cái gì?”
Từ Thiên sững sờ.
Ngay sau đó, ông ta sẽ biết ý của Diệp Bắc Minh là gì.
“Kiếm Trấn Ngục! Giết!”
Diệp Bắc Minh giậm chân thi triển Ảnh Thuấn, gọi kiếm Trấn Ngục ra.
Lưỡi kiếm liền mạch lưu loát chém xuống!
Hai tên Chí Tôn của nhà họ Từ đang xông lên đầu tiên bị đánh chết.
Gầm gừ!
Tiếng rồng ngâm vang lên.
Lấy Diệp Bắc Minh làm trung tâm, bốn con rồng Huyết Long, Tổ Long, Long Hồn và Kim Long gào thét xung quanh.
Dưới lực lượng khủng khiếp ấy, mười mấy tên Chí Tôn của nhà họ Từ đang xông lên kia như bị sét đánh, luồng lực lượng khiếp đảm kia đã nghiền nát bọn họ ngay tức khắc.
Máu bay đầy trời, nháy mắt Diệp Bắc Minh đã giết mười mấy tên Chí Tôn.
Rốt cuộc Từ Thiên cũng cảm thấy có gì đó không hợp lý, ông ta kinh hoàng nhìn anh: “Không thể nào... ranh con, sao cậu lại mạnh thế?”
“Mới qua mấy ngày thôi mà sao cậu có sức mạnh giết hơn mười vị Chí Tôn cùng lúc được chứ?”
Từ Thiên mở to mắt, ông ta định bụng đào tẩu.
Rầm!
Diệp Bắc Minh chắp tay, hai con rồng lửa một đỏ một lam hiện lên chặn cứng đường lui của Từ Thiên.
Cùng lúc đó, kiếm Đoạn Long kêu thánh thót, lơ lửng trên đỉnh đầu Từ Thiên, bất cứ lúc nào cũng có thể chém xuống.
Diệp Bắc Minh mỉm cười bảo: “Tôi còn đang định ghé nhà họ Từ một chuyến, ai ngờ là ông chủ động đến đây tự sát chứ!”
“Cậu...”
Từ Thiên cuống cuồng.
Sau khi ông ta nghe tin về Diệp Bắc Minh liên tức tốc dẫn người đến đây.
Thế mà lại... lại là chui đầu vào rọ!
Diệp Bắc Minh ôm cổ Huyết Long nói: “Có hai vấn đề cần hỏi ông, chuyện thứ nhất, kho tàng của nhà họ Diệp là chuyện gì!”
“Thứ hai, sư phụ tôi với bọn Nhược Giai và Tôn Thiến đã bị không gian nuốt chửng, ông có biết tình hình cụ thể ra sao không?”
Từ Thiên hơi bất ngờ, rồi bỗng nhiên nở nụ cười: “Ha ha ha, ranh con, cậu tưởng là tôi sẽ nói cho cậu biết...”