Một người vội vàng xúc động nhào tới, bị sẩy chân ở cửa.
“Thưa ông, xảy ra chuyện rồi, cảng Tề Vân bùng lên làn sóng có tới mấy chục ngàn con ma thú…”
“Cậu nói cái gì?”
Cổ Thông Thiên xoẹt cái đứng dậy: “Tất cả cao thủ của nhà họ Cổ mau theo lão phu đến cảng Tề Vân!”
Các thế lực khác nghe kể về thú triều ở cảng Tề Vân cũng cùng nhau kéo tới.
Bấy giờ, cả cảng Tề Vân đều bị yêu thú vây quanh.
Điều khiến con người ta khiếp sợ là, bức tường sóng cao hơn trăm mét ập đến gần cảng Tề Vân, sau đó bất ngờ dừng lại.
Như thác nước chảy xuôi xuống!
Một giây sau đó.
Một cái xúc tu khổng lồ của bạch tuộc vươn ra, chộp tới chỗ Tôn Thiến!
Chu Nhược Giai gầm lên: “Không được làm tổn thương Tôn Thiến!”
Tay cầm kiếm chém tới, khoảnh khắc va chạm với xúc tua!
Thì thần kiếm trực tiếp văng ra xa, một sức mạnh đè nén xuống, Chu Nhược Giai trực tiếp đứng yên ở đó.
“Nhược Giai!”
Mặt Tôn Thiến biến sắc, cầm thanh bảo kiếm chắn trước mặt Chu Nhược Giai: “Nếu chết thì chúng ta cùng chết!”
“Cô ta… Quan trọng với cô lắm hả?”
Đằng sau bức tường nước có một giọng nữ vang lên.
Lời đó khiến cả cảng Tề Vận lặng ngắt như tờ!
Cả ma thú trên mặt biển cũng thôi rít gào, yên tĩnh lại trong nháy mắt!
Bầu không khí cực kỳ quái dị!
Tôn Thiến kinh ngạc, xúc tua này còn biết nói nữa hả?
Nhưng cô ta vẫn gật đầu: “Nhược Giai là chị em tốt của tôi, sống chết có nhau!”
Rầm!
Bức tường nước chợt di chuyển, chủ động tách ra một khe hở.
Bên trong xuất hiện một con bạch tuộc khổng lồ, to hơn trăm mét.
Ánh sáng chợt lóe, con bạch tuộc biến mất!
Ở đó chỉ còn một cô gái tuyệt sắc với dáng người ma mị, da thịt trắng noãn!
“Ngươi… Ma thú hóa hình thành công? Thành tinh rồi!”
Một ông lão của Cự Kình Bang rùng mình kinh hoàng!
Mọi người ở đó, bao gồm cả mấy cảnh giới Thánh Chủ của Cự Kình Bang cũng trừng lớn hai mắt, như gặp phải ma quỷ gì vậy!
Cả Chu Nhược Giai và Tôn Thiến cũng không dám tin!
“Bổn tọa có cho ngươi nói chuyện hả?”
Sắc mặt cô gái xinh đẹp kia không hề có chút cảm xúc nào.
Giơ tay lên chỉ một cái!
Một ánh sao bắn vào mi tâm của ông lão Cự Kình Bang nọ, lập tức xuyên qua hộp sọ của ông ta!
“Bang chủ!”
Người Cự Kình Bang sợ tới mức mặt mũi tái nhợt, không có chút máu nào!
Trần Huân Nhi xúc động: “Bố ơi, bang chủ Cự Kình Bang đã chết rồi”.