“Ma thú ở các cấp bậc khác cũng nhiều đến mức không thể đếm xuể…”  

 

“Trời ạ!”  

 

Da đầu của người trong cung Thương Khung run lên, cả người run rẩy.  

 

“Lũ ma thú này điên hết rồi hay sao vậy?”  

 

Có người nuốt nước miếng một cái.  

 

Gương mặt già nua của Ngụy Trường Không trở nên nặng nề: “Mấy chục ngàn năm qua, con người và ma thú chưa từng xâm nhập vào lãnh địa của đối phương”.  

 

“Chuyện hôm nay đúng là vô cùng quái dị, chúng ta cứ đến đó xem sao đã rồi bàn tiếp!”  

 

……  

 

Cùng lúc đó, Tinh Cung, trong phòng Nhan Như Ngọc.  

 

Mặt La Vãn Vãn trắng bệch chạy vào: “Chị Nhan, không ổn rồi!”  

 

Nhan Như Ngọc cười cười: “Sao thế, chuyện gì khiến củ cải nhỏ của chúng ta sốt ruột quá vậy?”  

 

La Vãn Vãn không thể cười nổi: “Chị Nhan, cảng Tề Vân xuất hiện làn sóng ma thú!”  

 

“Làn sóng ma thú cực kỳ khủng bố, cùng với ngọn sóng biển cao hơn trăm mét!”  

 

“Có hơn chục ngàn con ma thú cấp mười hai!”  

 

“Cung chủ và các trưởng lão khác đều đi tới cảng Tề Vân rồi!”  

 

“Cái gì?”  

 

Nhan Như Ngọc ngây người, nhanh chóng phản ứng lại: “Đi, đến xem thử!”  

 

……  

 

Nhà họ Cổ, trong sảnh lớn.  

 

Cổ Tuyền ngồi đó, mấy chục thần y thay nhau kiểm tra một lượt.  

 

Sau đó lại tập trung bàn bạc với nhau đâu đó mười lăm phút đồng hồ.  

 

Cuối cùng.  

 

Một ông lão thay mặt mọi người chắp tay nói: “Chúc mừng Cổ lão, hỏa độc trong cơ thể cô Cổ Tuyền đã được loại trừ”.  

 

Ánh mắt Cổ Thông Thiên trở nên nghiêm túc.  

 

Cổ Tuyền hết sức kinh ngạc!  

 

Bên cạnh, mẹ Cổ Tuyền lại thốt lên: “Cái gì? Thần y Chu nói thật ư?”  

 

Thần y Chu nghiêm túc gật đầu: “Bà Cổ, nếu như một mình lão kiểm tra thì có thể sẽ sai lầm”.  

 

“Nhưng có rất nhiều đồng nghiệp cùng nhau kiểm tra một lượt, sau đó chúng tôi mới đưa ra kết luận!”  

 

“Nên chắc chắn không thể sai được!”  

 

Ánh mắt ông ta trở nên nặng nề nhìn Cổ Thông Thiên: “Cổ lão, cầu xin ông hãy nói cho chúng tôi biết!”  

 

“Rốt cuộc là thần thánh phương nào? Mà lại có y thuật nghịch thiên đến thế!”  

 

Cổ Tuyền Nhi nuốt nước bọt một cái: “Ông nội, anh ấy không gạt cháu…”  

 

Cổ Thông Thiên nghiêm túc gật đầu: “Thằng nhóc này, quả nhiên không phải kẻ tầm thường”.  

 

Chu thần y như tóm được một cọng cỏ, vội hỏi: “Thằng nhóc? Ý của Cổ lão là… Thằng nhóc ư?"  

 

“Đó là, một thanh niên trẻ hả?”  

 

Cô Thông Thiên mỉm cười: “Chu thần y đừng hỏi sâu quá, cảm ơn mọi người đã kiểm tra cho Tuyền nhi”.  

 

“Người đâu, dẫn Chu thần y và mọi người đi nhận thưởng đi”.  

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play